Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 99
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
50.2: Nắm lấy tay anh
Mà Đoàn Hồng Huyên sau khi đám nam thanh niên kia đi tới thì sắc mặt càng trở nên lạnh lùng. Có điều chuyện như này ở nước ngoài kỳ thực là điều bình thường, bằng không Đoàn Hồng Huyên sớm đã lôi Ngải Tử Lam đi rồi.
“Hey, have fun.” Đám nam thanh niên kia vẫn là thân thiện, buông một câu chúc phúc rồi đi tới bàn khác.
“Lưu Tín đâu?” Đợi đồ ăn mang lên, Ngải Tử Lam ngồi bên bàn có chút buồn chán, hiếu kỳ hỏi một câu.
Ngồi cạnh mình mà vẫn còn tơ tưởng đến người đàn ông khác, người con gái này vẫn là không yên phận ngoan ngoãn ở bên hắn sao? Đoàn Hồng Huyên nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng, có chút không vui.
Nhưng cho dù là vậy, thì sự lạnh lùng của hắn càng toát ra khí tức mê người.
“Anh ta hôm nay có việc cần làm rồi.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng trả lời. Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, việc mà Lưu Tín cần làm chính là việc mà hắn đã sắp xếp.”
“Vâng.” Ngải Tử Lam gật gật đầu, nếu có hướng dẫn viên Lưu Tín ở đây, bọn họ hẳn là đã có thể vui chơi đến tận điểm rồi.
Chẳng mấy chốc, những món ăn kỳ lạ đã được đưa lên, Ngải Tử Lam đột nhiên muốn ăn, chuyến bay qua đêm đã rút cạn kiệt sức lực, bèn cầm dao và dĩa lên.
Có một câu nói rất hay, chỉ có mỹ thực và tình yêu là không thể cự tuyệt. Ngải Tử Lam vô cùng ấn tượng.
“Tử Lam.” Đoàn Hồng Huyên thấy bộ dáng ngấu nghiến của Ngải Tử Lam, trên khuôn mặt lạnh băng lộ ra ý cười, khẽ kêu tên cô, nơi đáy mắt ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn.
“Sao vậy?” Ngải Tử Lam ngừng động tác trên tay, có chút không hiểu ngẩng đầu hướng về phía Đoàn Hồng Huyên, đôi mắt long lanh mê người. Đôi môi đỏ do vừa mới ăn đồ ăn mà càng trở nên tươi thắm.
“Bên miệng em.” Đoàn Hồng Huyên thấy Ngải Tử Lam một bộ ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ thương, dùng ngón tay chỉ chỉ vào bên miệng mình, ý bảo.
“Úi.” Ngải Tử Lam đột nhiên hiểu ra, biết trên mặt mình dính đồ ăn, có chút ngượng ngùng khẽ kêu lên, khuôn mặt tú mĩ ửng hồng, càng thêm mê người, lấy giấy ăn trên bàn lâu miệng rồi đặt xuống.
“Ăn từ từ thôi, còn nữa mà.” Đoàn Hồng Huyên ghé sát tai cô, khẽ giọng mê hoặc, giọng khàn khàn mà gợi cảm, không những khiến cho vành tai Ngải Tử Lam râm ran, mà ngay cra trong lòng cô cũng thấy ngứa.
Mà Đoàn Hồng Huyên sau khi đám nam thanh niên kia đi tới thì sắc mặt càng trở nên lạnh lùng. Có điều chuyện như này ở nước ngoài kỳ thực là điều bình thường, bằng không Đoàn Hồng Huyên sớm đã lôi Ngải Tử Lam đi rồi.
“Hey, have fun.” Đám nam thanh niên kia vẫn là thân thiện, buông một câu chúc phúc rồi đi tới bàn khác.
“Lưu Tín đâu?” Đợi đồ ăn mang lên, Ngải Tử Lam ngồi bên bàn có chút buồn chán, hiếu kỳ hỏi một câu.
Ngồi cạnh mình mà vẫn còn tơ tưởng đến người đàn ông khác, người con gái này vẫn là không yên phận ngoan ngoãn ở bên hắn sao? Đoàn Hồng Huyên nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng, có chút không vui.
Nhưng cho dù là vậy, thì sự lạnh lùng của hắn càng toát ra khí tức mê người.
“Anh ta hôm nay có việc cần làm rồi.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng trả lời. Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, việc mà Lưu Tín cần làm chính là việc mà hắn đã sắp xếp.”
“Vâng.” Ngải Tử Lam gật gật đầu, nếu có hướng dẫn viên Lưu Tín ở đây, bọn họ hẳn là đã có thể vui chơi đến tận điểm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng mấy chốc, những món ăn kỳ lạ đã được đưa lên, Ngải Tử Lam đột nhiên muốn ăn, chuyến bay qua đêm đã rút cạn kiệt sức lực, bèn cầm dao và dĩa lên.
Có một câu nói rất hay, chỉ có mỹ thực và tình yêu là không thể cự tuyệt. Ngải Tử Lam vô cùng ấn tượng.
“Tử Lam.” Đoàn Hồng Huyên thấy bộ dáng ngấu nghiến của Ngải Tử Lam, trên khuôn mặt lạnh băng lộ ra ý cười, khẽ kêu tên cô, nơi đáy mắt ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn.
“Sao vậy?” Ngải Tử Lam ngừng động tác trên tay, có chút không hiểu ngẩng đầu hướng về phía Đoàn Hồng Huyên, đôi mắt long lanh mê người. Đôi môi đỏ do vừa mới ăn đồ ăn mà càng trở nên tươi thắm.
“Bên miệng em.” Đoàn Hồng Huyên thấy Ngải Tử Lam một bộ ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ thương, dùng ngón tay chỉ chỉ vào bên miệng mình, ý bảo.
“Úi.” Ngải Tử Lam đột nhiên hiểu ra, biết trên mặt mình dính đồ ăn, có chút ngượng ngùng khẽ kêu lên, khuôn mặt tú mĩ ửng hồng, càng thêm mê người, lấy giấy ăn trên bàn lâu miệng rồi đặt xuống.
“Ăn từ từ thôi, còn nữa mà.” Đoàn Hồng Huyên ghé sát tai cô, khẽ giọng mê hoặc, giọng khàn khàn mà gợi cảm, không những khiến cho vành tai Ngải Tử Lam râm ran, mà ngay cra trong lòng cô cũng thấy ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro