Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Đừng Quá Tham Lam
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
Buổi tối Quý Sâm trở về thu dọn hành lý mang theo, Dương Chiếu về muộn, căn bản không biết anh em tốt của mình không nói một lời nào mà đã chuyển đi rồi.
Hành lý của anh rất nhiều, chỉ riêng quần áo thôi đã đựng tới hai vali.
An Thư Yểu trầm mặc nhìn mấy cái vali đặt trong phòng khách, hỏi: “Anh có chắc là anh không có tiền không?”
Quý Sâm không chớp mắt, nói dối: “Không có tiền.”
Được rồi.
An Thư Yểu cạn lời luôn rồi.
Hành lý nhiều bao nhiêu không thể chứng minh người nọ có tiền hay không, hơn nữa cô cũng để phòng ngủ thứ hai không có người ở cho anh ở, An Thư Yểu cũng sẽ không hỏi thêm gì nữa.
“Ăn cơm chưa?” Quý Sâm đẩy vali vào phòng mình rồi hỏi.
An Thư Yểu im lặng chỉ chỉ chiếc đồng hồ treo phía trên phòng khách, cô nói: “Gần mười một giờ rồi, đương nhiên đã ăn rồi.”
Quý Sâm cảm thấy cũng đúng.
“Vậy tôi gọi đồ ăn bên ngoài, cô có muốn ăn không?” Quý Sâm hỏi.
“Không, tôi muốn ngủ, anh chuyển đồ nhỏ tiếng một chút.” An Thư Yểu ngáp một cái, có chút mệt mỏi nói.
Tuy rằng buổi chiều ngủ khá nhiều, nhưng sự mệt mỏi trên cơ thể cô vẫn không biến mất.
Quý Sâm cũng không muốn ép, anh ngồi trên sô pha tự gọi một phần đồ ăn bên ngoài.
Cùng lúc đó, Dương Chiếu bên kia cuối cùng cũng trở về nhà, nhìn thấy căn phòng tối đen và phòng ngủ thứ hai cũng đang mở rộng cửa, anh ta có dự cảm không lành.
Đi vào nhìn một chút, đồ đạc trong phòng ngủ thứ hai đã được dọn sạch sẽ, ngay cả một sợi lông cũng không sót lại.
Dương Chiếu: "..."
Anh ta vội vàng nhắn tin cho Quý Sâm, hỏi: [Sao cậu chuyển đi rồi? Vẫn còn vài tháng nữa mà!]
Quý Sâm tiện tay cầm quả quýt trên bàn trà nhỏ bóc một miếng, một tay trả lời: [Tìm được một chỗ ở không cần tiền rồi /mặt cười/]
Dương Chiếu tức giận: [Vậy cậu phải nói trước với tôi một tiếng chứ.]
Quý Sâm hỏi: [Tại sao?]
Dương Chiếu: [Cậu đột nhiên đi, tôi lại phải tìm bạn cùng phòng, nếu tìm lâu thì sẽ mất một tháng tiền cọc phòng ngủ thứ hai!]
Quý Sâm ném vỏ quýt vào thùng rác, lười biếng thay đổi tư thế trên sô pha, anh cảm thấy mình có thể ở chung lâu như vậy với Dương Chiếu, anh cũng thật sự là rất trâu bò.
Quý Sâm nói qua lại vài câu nữa, sau đó ném điện thoại sang một bên, mặc kệ anh ta có trả lời hay không, anh vẫn ung dung xem TV chờ đồ ăn ngoài.
Dương Chiếu thấy tin nhắn Quý Sâm gửi tới, bực bội một lúc, cũng không thấy anh trả lời.
Câu cuối cùng của giao diện trò chuyện có nội dung: [Đừng quá tham lam.]
Dương Chiếu muốn vạch rõ ranh giới với Quý Sâm, chỉ là trong đầu nghĩ không ra điều gì khiến anh đột nhiên đưa ra quyết định này.
Phải biết rằng Quý Sâm trong mắt mọi người được công nhận là có tính cách tốt, rộng lượng.
Dương Chiếu thật sự không hiểu hai ngày trước còn ổn, sao giờ lại đột nhiên dọn ra ngoài, còn chê anh ta quá tham lam.
Người như anh ta, nghĩ đến kiếp sau cũng sẽ không nghĩ ra lý do là do chính mình.
Dương Chiếu đã một ngày không đợi được điện thoại của An Thư Yểu, lại bị Quý Sâm phân rõ ranh giới có vẻ là không muốn qua lại nữa, trong lòng càng thêm chán nản.
Sau khi về đến nhà cũng không rửa mặt, trèo thẳng lên giường, cũng không nhìn xem mấy giờ, lấy thẳng điện thoại gọi cho số của An Thư Yểu.
... Không ai nhấc máy.
Dương Chiếu không tin, gọi lại lần thứ hai, vẫn không có ai người nhận máy.
Sắc mặt Dương Chiếu dần dần trở nên khó coi.
Anh ta vò tóc lung tung mấy cái, tìm một cô gái rồi gọi qua WeChat: “Đến đây chơi không?”
Cô gái kia cười một tiếng, ưỡn ẹo nói: “Sao giờ mới nhớ tới người ta vậy, đến ngay đây."
Nếu như An Thư Yểu có ở đây, cô hoàn toàn có thể nghe ra cô gái này với cô gái lần trước chắc chắn không phải cùng một giọng .
Lừa dối và cuộc sống phóng túng, suy cho cùng vẫn là hai chuyện khác nhau.
An Thư Yểu hẳn là khá may mắn, lần đầu tiên của mình không phải cho Dương Chiếu.
Bằng không có bị bệnh hay không cô cũng không biết.
Hành lý của anh rất nhiều, chỉ riêng quần áo thôi đã đựng tới hai vali.
An Thư Yểu trầm mặc nhìn mấy cái vali đặt trong phòng khách, hỏi: “Anh có chắc là anh không có tiền không?”
Quý Sâm không chớp mắt, nói dối: “Không có tiền.”
Được rồi.
An Thư Yểu cạn lời luôn rồi.
Hành lý nhiều bao nhiêu không thể chứng minh người nọ có tiền hay không, hơn nữa cô cũng để phòng ngủ thứ hai không có người ở cho anh ở, An Thư Yểu cũng sẽ không hỏi thêm gì nữa.
“Ăn cơm chưa?” Quý Sâm đẩy vali vào phòng mình rồi hỏi.
An Thư Yểu im lặng chỉ chỉ chiếc đồng hồ treo phía trên phòng khách, cô nói: “Gần mười một giờ rồi, đương nhiên đã ăn rồi.”
Quý Sâm cảm thấy cũng đúng.
“Vậy tôi gọi đồ ăn bên ngoài, cô có muốn ăn không?” Quý Sâm hỏi.
“Không, tôi muốn ngủ, anh chuyển đồ nhỏ tiếng một chút.” An Thư Yểu ngáp một cái, có chút mệt mỏi nói.
Tuy rằng buổi chiều ngủ khá nhiều, nhưng sự mệt mỏi trên cơ thể cô vẫn không biến mất.
Quý Sâm cũng không muốn ép, anh ngồi trên sô pha tự gọi một phần đồ ăn bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, Dương Chiếu bên kia cuối cùng cũng trở về nhà, nhìn thấy căn phòng tối đen và phòng ngủ thứ hai cũng đang mở rộng cửa, anh ta có dự cảm không lành.
Đi vào nhìn một chút, đồ đạc trong phòng ngủ thứ hai đã được dọn sạch sẽ, ngay cả một sợi lông cũng không sót lại.
Dương Chiếu: "..."
Anh ta vội vàng nhắn tin cho Quý Sâm, hỏi: [Sao cậu chuyển đi rồi? Vẫn còn vài tháng nữa mà!]
Quý Sâm tiện tay cầm quả quýt trên bàn trà nhỏ bóc một miếng, một tay trả lời: [Tìm được một chỗ ở không cần tiền rồi /mặt cười/]
Dương Chiếu tức giận: [Vậy cậu phải nói trước với tôi một tiếng chứ.]
Quý Sâm hỏi: [Tại sao?]
Dương Chiếu: [Cậu đột nhiên đi, tôi lại phải tìm bạn cùng phòng, nếu tìm lâu thì sẽ mất một tháng tiền cọc phòng ngủ thứ hai!]
Quý Sâm ném vỏ quýt vào thùng rác, lười biếng thay đổi tư thế trên sô pha, anh cảm thấy mình có thể ở chung lâu như vậy với Dương Chiếu, anh cũng thật sự là rất trâu bò.
Quý Sâm nói qua lại vài câu nữa, sau đó ném điện thoại sang một bên, mặc kệ anh ta có trả lời hay không, anh vẫn ung dung xem TV chờ đồ ăn ngoài.
Dương Chiếu thấy tin nhắn Quý Sâm gửi tới, bực bội một lúc, cũng không thấy anh trả lời.
Câu cuối cùng của giao diện trò chuyện có nội dung: [Đừng quá tham lam.]
Dương Chiếu muốn vạch rõ ranh giới với Quý Sâm, chỉ là trong đầu nghĩ không ra điều gì khiến anh đột nhiên đưa ra quyết định này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết rằng Quý Sâm trong mắt mọi người được công nhận là có tính cách tốt, rộng lượng.
Dương Chiếu thật sự không hiểu hai ngày trước còn ổn, sao giờ lại đột nhiên dọn ra ngoài, còn chê anh ta quá tham lam.
Người như anh ta, nghĩ đến kiếp sau cũng sẽ không nghĩ ra lý do là do chính mình.
Dương Chiếu đã một ngày không đợi được điện thoại của An Thư Yểu, lại bị Quý Sâm phân rõ ranh giới có vẻ là không muốn qua lại nữa, trong lòng càng thêm chán nản.
Sau khi về đến nhà cũng không rửa mặt, trèo thẳng lên giường, cũng không nhìn xem mấy giờ, lấy thẳng điện thoại gọi cho số của An Thư Yểu.
... Không ai nhấc máy.
Dương Chiếu không tin, gọi lại lần thứ hai, vẫn không có ai người nhận máy.
Sắc mặt Dương Chiếu dần dần trở nên khó coi.
Anh ta vò tóc lung tung mấy cái, tìm một cô gái rồi gọi qua WeChat: “Đến đây chơi không?”
Cô gái kia cười một tiếng, ưỡn ẹo nói: “Sao giờ mới nhớ tới người ta vậy, đến ngay đây."
Nếu như An Thư Yểu có ở đây, cô hoàn toàn có thể nghe ra cô gái này với cô gái lần trước chắc chắn không phải cùng một giọng .
Lừa dối và cuộc sống phóng túng, suy cho cùng vẫn là hai chuyện khác nhau.
An Thư Yểu hẳn là khá may mắn, lần đầu tiên của mình không phải cho Dương Chiếu.
Bằng không có bị bệnh hay không cô cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro