Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân
Không được nhìn
Tiểu Hoàng Nhân
2024-07-24 12:56:57
Hạ Quý u sầu, mặc kệ, trước cứ bọc khăn tắm của cậu ra ngoài, sau đó gọi cậu mang túi của mình lên là được.
Khăn tắm của Phó Dụ không tính là lớn, miễn cưỡng chỉ có thể che được ngực và mông. Trong phòng mở điều hoà, vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Quý đã cảm thấy bên dưới mát lạnh.
“Phó Dụ!” Hạ Quý mở cửa phòng, thò đầu ra hô.
Nửa người dưới Phó Dụ quấn khăn tắm, cầm khăn lông lau tóc đi tới.
Cậu vừa mới mở cửa chuẩn bị về phòng đã nghe thấy Hạ Quý gọi mình.
“Sao thế?”
“Cậu có thể giúp tớ xuống lầu mang túi lên không?”
Phó Dụ thấy Hạ Quý thò đầu ra, cần cổ trắng nõn và một bên đầu vai cũng lộ ra, chẳng lẽ Hạ Quý trần trụi đứng phía sau cửa?
Trong mắt Phó Dụ chớp chớp mang theo ánh sáng, Hạ Quý bị ánh mắt cậu doạ tới, “Cậu mau lên, tớ lạnh!”
Phó Dụ vừa nghe cô bảo lạnh, sự lo lắng thay thế sự hưng phấn vừa rồi.
“Trong phòng tớ có quần áo, cậu mặc trước đi, đừng để cảm lạnh!” Phó Dụ vừa nói vừa đẩy cửa, muốn vào trong lấy quần áo cho cô mặc.
“Cậu đừng đi vào! Mau xuống lấy túi giúp tớ đi!” Hạ Quý dùng sức giữ chặt cửa không cho cậu vào.
“Hạ Hạ, nghe lời! Cậu không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh đấy!” Phó Dụ cho rằng bây giờ trên người cô không mặc cái gì.
“Cậu đừng đi vào!”
Thể lực nam nữ trời sinh cách xa, Hạ Quý cũng không có biện pháp chống cự, Phó Dụ dễ như trở bàn tay đã đẩy được cửa ra, đóng lại cũng rất nhanh.
Thân thể Hạ Quý chỉ có một mình cậu được xem!
Kết quả, vừa vào cửa mới phát hiện, Hạ Quý cũng không phải không mặc gì mà là quấn khăn tắm của mình.
Ngày thường cảm thấy khăn tắm cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà hôm nay vây quanh người Hạ Quý lại cảm thấy đẹp vô cùng.
Ánh mắt Phó Dụ quá có tính xâm lược, Hạ Quý ôm chặt lấy thân mình, “Cậu lấy mau lên đi!”
“Đợi tớ chút.” Tuy rằng cậu cảm thấy dáng vẻ Hạ Quý quấn quanh khăn tắm của mình quanh người rất gợi cảm nhưng vẫn lo cô bị cảm lạnh hơn.
Lấy một chiếc áo thun từ tủ quần áo đưa cho cô, “Trước cứ mặc tạm đi, để tớ xuống lấy túi cho cậu.”
Phó Dụ nhìn cô, tựa như cô không mặc cậu sẽ không đi.
Hạ Quý không còn cách khác đành phải xoay người tròng áo từ trên xuống, sau đó từ vạt áo kéo khăn tắm ra, như vậy sẽ không bị Phó Dụ nhìn thấy.
Phó Dụ vô cùng tiếc nuối.
“Được rồi, bây giờ cậu có thể đi lấy chưa?” Hạ Quý xoay người lại hỏi.
Ban đầu ánh mắt Phó Dụ vẫn rất tiếc nuối, sau khi nhìn thấy hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng kích động.
Trái tim nhỏ của Hạ Quý phát run, theo ánh mắt Phó Dụ nhìn về ngực mình.
Vốn tưởng rằng mặc quần áo xong sẽ không sợ gì nữa lại quên mất bên trong cô cũng không mặc nội y gì cả!
“Không được nhìn!” Hạ Quý lập tức ôm ngực hô lên.
Phó Dụ sao có thể không nhìn chứ? Cậu không chỉ muốn nhìn, còn muốn sờ lên đó nữa!
Phó Dụ bước vài bước tới trước mặt Hạ Quý, một tay nắm lấy đôi tay cô nâng lên cao, một tay dán chặt vào thỏ con trên ngực.
Cách áo thun đơn bạc, Phó Dụ sờ tới nơi nho nhỏ mềm mại kia.
“Buông tớ ra!” Hạ Quý xấu hổ vô cùng, nhích tới nhích lui muốn thoát khỏi bàn tay Phó Dụ.
Cuối cùng Phó Dụ cũng sờ tới ngực của thiếu nữ mình thích, sao có thể buông tay? Bàn tay nóng rực như mọc rễ nảy mầm, chặt chẽ dính chặt trên bộ ngực mềm mại của cô.
Dáng người Hạ Quý tinh tế, bộ ngực không lớn như Phó Nhuỵ, nhiều nhất cũng chỉ cỡ B nhưng trong mắt Phó Dụ lại là đẹp nhất!
“Hạ Hạ, ngực cậu thật mềm!” Phó Dụ sờ trong chốc lát rồi nói.
Khăn tắm của Phó Dụ không tính là lớn, miễn cưỡng chỉ có thể che được ngực và mông. Trong phòng mở điều hoà, vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Quý đã cảm thấy bên dưới mát lạnh.
“Phó Dụ!” Hạ Quý mở cửa phòng, thò đầu ra hô.
Nửa người dưới Phó Dụ quấn khăn tắm, cầm khăn lông lau tóc đi tới.
Cậu vừa mới mở cửa chuẩn bị về phòng đã nghe thấy Hạ Quý gọi mình.
“Sao thế?”
“Cậu có thể giúp tớ xuống lầu mang túi lên không?”
Phó Dụ thấy Hạ Quý thò đầu ra, cần cổ trắng nõn và một bên đầu vai cũng lộ ra, chẳng lẽ Hạ Quý trần trụi đứng phía sau cửa?
Trong mắt Phó Dụ chớp chớp mang theo ánh sáng, Hạ Quý bị ánh mắt cậu doạ tới, “Cậu mau lên, tớ lạnh!”
Phó Dụ vừa nghe cô bảo lạnh, sự lo lắng thay thế sự hưng phấn vừa rồi.
“Trong phòng tớ có quần áo, cậu mặc trước đi, đừng để cảm lạnh!” Phó Dụ vừa nói vừa đẩy cửa, muốn vào trong lấy quần áo cho cô mặc.
“Cậu đừng đi vào! Mau xuống lấy túi giúp tớ đi!” Hạ Quý dùng sức giữ chặt cửa không cho cậu vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hạ Hạ, nghe lời! Cậu không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh đấy!” Phó Dụ cho rằng bây giờ trên người cô không mặc cái gì.
“Cậu đừng đi vào!”
Thể lực nam nữ trời sinh cách xa, Hạ Quý cũng không có biện pháp chống cự, Phó Dụ dễ như trở bàn tay đã đẩy được cửa ra, đóng lại cũng rất nhanh.
Thân thể Hạ Quý chỉ có một mình cậu được xem!
Kết quả, vừa vào cửa mới phát hiện, Hạ Quý cũng không phải không mặc gì mà là quấn khăn tắm của mình.
Ngày thường cảm thấy khăn tắm cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà hôm nay vây quanh người Hạ Quý lại cảm thấy đẹp vô cùng.
Ánh mắt Phó Dụ quá có tính xâm lược, Hạ Quý ôm chặt lấy thân mình, “Cậu lấy mau lên đi!”
“Đợi tớ chút.” Tuy rằng cậu cảm thấy dáng vẻ Hạ Quý quấn quanh khăn tắm của mình quanh người rất gợi cảm nhưng vẫn lo cô bị cảm lạnh hơn.
Lấy một chiếc áo thun từ tủ quần áo đưa cho cô, “Trước cứ mặc tạm đi, để tớ xuống lấy túi cho cậu.”
Phó Dụ nhìn cô, tựa như cô không mặc cậu sẽ không đi.
Hạ Quý không còn cách khác đành phải xoay người tròng áo từ trên xuống, sau đó từ vạt áo kéo khăn tắm ra, như vậy sẽ không bị Phó Dụ nhìn thấy.
Phó Dụ vô cùng tiếc nuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, bây giờ cậu có thể đi lấy chưa?” Hạ Quý xoay người lại hỏi.
Ban đầu ánh mắt Phó Dụ vẫn rất tiếc nuối, sau khi nhìn thấy hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng kích động.
Trái tim nhỏ của Hạ Quý phát run, theo ánh mắt Phó Dụ nhìn về ngực mình.
Vốn tưởng rằng mặc quần áo xong sẽ không sợ gì nữa lại quên mất bên trong cô cũng không mặc nội y gì cả!
“Không được nhìn!” Hạ Quý lập tức ôm ngực hô lên.
Phó Dụ sao có thể không nhìn chứ? Cậu không chỉ muốn nhìn, còn muốn sờ lên đó nữa!
Phó Dụ bước vài bước tới trước mặt Hạ Quý, một tay nắm lấy đôi tay cô nâng lên cao, một tay dán chặt vào thỏ con trên ngực.
Cách áo thun đơn bạc, Phó Dụ sờ tới nơi nho nhỏ mềm mại kia.
“Buông tớ ra!” Hạ Quý xấu hổ vô cùng, nhích tới nhích lui muốn thoát khỏi bàn tay Phó Dụ.
Cuối cùng Phó Dụ cũng sờ tới ngực của thiếu nữ mình thích, sao có thể buông tay? Bàn tay nóng rực như mọc rễ nảy mầm, chặt chẽ dính chặt trên bộ ngực mềm mại của cô.
Dáng người Hạ Quý tinh tế, bộ ngực không lớn như Phó Nhuỵ, nhiều nhất cũng chỉ cỡ B nhưng trong mắt Phó Dụ lại là đẹp nhất!
“Hạ Hạ, ngực cậu thật mềm!” Phó Dụ sờ trong chốc lát rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro