Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân
Vợ ơi, tuỳ em xử phạt
Tiểu Hoàng Nhân
2024-07-24 12:56:57
Phó Dụ ôm Hạ Quý, cảm nhận được cả người cô run rẩy, cũng biết bản thân lần này đã đùa quá mức.
“Anh xin lỗi.” Phó Dụ không ngừng nói lời xin lỗi.
Một lúc lâu sau Hạ Quý mới ổn định, nhưng trong lòng nhớ lại vẫn sợ.
Lúc này, Phó Dụ buông Hạ Quý ra, cả người nằm trên giường, “Bà xã, anh để cho em xử lý, muốn thế nào cũng được, đánh anh cũng không sao, chỉ cần em đừng giận anh là được.”
Sau khi khóc một hồi, hơn nữa Phó Dụ còn không ngừng xin lỗi, Hạ Quý cũng đã không tức giận nữa, chỉ là trong lòng còn chút sợ hãi mà thôi.
Lúc này thấy Phó Dụ nằm trên giường, cả người trần trụi, đặc biệt là côn thịt thẳng tắp kia khiến người ta không thể không để ý.
Phó Dụ còn chưa bắn ra, lúc phát hiện Hạ Quý không ổn đã an ủi cô, bất chấp côn thịt đang gắng gượng.
“Bà xã, em cũng có thể trói anh lại, như vậy anh không thể phản kháng được.” Phó Dụ vừa nói vừa cầm lấy khăn buộc áo tắm, không đợi Hạ Quý nói đã tự mình động thủ.
Hạ Quý xụ mặt, đoạt lấy áo tắm, mạnh mẽ trói lại đôi tay Phó Dụ, còn trói chặt vô cùng.
Đôi mắt Phó Dụ lúc này tràn ngập ý cười, Hạ Quý tức giận, dứt khoát che luôn đôi mắt anh lại.
“Ai? Là ai trói tôi? Tôi đang ở đâu?” Vừa che mắt Phó Dụ, anh đã bắt đầu diễn, vẻ mặt hốt hoảng kinh sợ.
“Bên dưới thật khó chịu, ai đã hạ dược tôi?” Giọng nói Phó Dụ run rẩy, giống như thật sự bị người khác hạ dược xâm phạm.
“Nóng quá, khó chịu… ai tới cứu tôi…” Phó Dụ vừa kêu, vừa đẩy hông lên trên.
Hạ Quý đứng cạnh nhìn trong chốc lát, cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho anh, nếu không về sau tên này được một bước lại tiến một bước, càng làm ra nhiều chuyện cô không thể tiếp nhận nổi.
Hạ Quý tìm kiếm trong phòng xem có đồ dùng gì hay không, nhưng sau khi nhân viên mát xa rời khỏi, đồ dùng trong phòng cũng không có nhiều.
Tìm trong chốc lát, Hạ Quý phát hiện trong một ngăn tủ có một chiếc khăn lông dùng để lau mồ hôi, dây thun buộc tóc, quần lót dùng một lần, còn có ngọn nến thơm hương hoa oải hương.
Ánh mắt Hạ Quý loé lên, từ nhỏ tới lớn cô là đứa trẻ ngoan ngoãn, người biết chơi nhất bên người chỉ có Phó Nhuỵ.
Đừng nhìn cậu ấy chỉ biết có người bạn trai Diệp Hâm, ngày thường Phó Nhuỵ còn ‘đọc nhiều sách vở’, đặc biệt là các loại phim người lớn, thậm chí còn kéo Hạ Quý qua xem cùng.
Khi đó Hạ Quý vô cùng ngại ngùng, nhìn cũng không dám, bên tai chỉ có đủ loại tiêng rên rỉ ưm ưm a a.
Cô nhớ rõ Phó Nhuỵ từng nói, thời điểm đàn ông muốn bắn, nhéo côn thịt anh ta sẽ khiến anh ta đau khổ.
Phó Nhuỵ cũng từng nói qua đủ loại SM, roi da, nến sáp đủ cả.
Hạ Quý cũng không hiểu sao mình lại nghĩ tới ngày đó, tuy rằng cô và Phó Dụ cũng đã làm nhiều lần, nhưng bản thân vẫn rất bảo thủ. Lúc này cô lại muốn thử xem biện pháp Phó Nhuỵ nói là thế nào, trừng phạt Phó Dụ đáng giận này một chút.
Hạ Quý đặt dây thun và ngọn nến lên ngăn tủ đầu giường, sau đó đem hai tay Phó Dụ bị trói đặt lên trên, anh giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hạ Quý đứng bên mép giường, bắt đầu vuốt ve từ môi anh, Phó Dụ ngứa ngáy, hé miệng muốn ngậm lấy ngón tay cô.
Hạ Quý lập tức dời ngón tay xuống, nhẹ nhàng sờ tới hầu kết không ngừng chuyển động, sau đó là xương quai xanh của anh.
Xương quai xanh của Phó Dụ rất gợi cảm, ngón tay Hạ Quý lưu luyến trượt xuống đầu ngực.
Lần nào Phó Dụ cũng thích đùa bỡn đầu ngực cô, cô cũng biết nơi đó của mình rất mẫn cảm, nhưng cô không biết đầu vú Phó Dụ có phải cũng như thế hay không.
“Anh xin lỗi.” Phó Dụ không ngừng nói lời xin lỗi.
Một lúc lâu sau Hạ Quý mới ổn định, nhưng trong lòng nhớ lại vẫn sợ.
Lúc này, Phó Dụ buông Hạ Quý ra, cả người nằm trên giường, “Bà xã, anh để cho em xử lý, muốn thế nào cũng được, đánh anh cũng không sao, chỉ cần em đừng giận anh là được.”
Sau khi khóc một hồi, hơn nữa Phó Dụ còn không ngừng xin lỗi, Hạ Quý cũng đã không tức giận nữa, chỉ là trong lòng còn chút sợ hãi mà thôi.
Lúc này thấy Phó Dụ nằm trên giường, cả người trần trụi, đặc biệt là côn thịt thẳng tắp kia khiến người ta không thể không để ý.
Phó Dụ còn chưa bắn ra, lúc phát hiện Hạ Quý không ổn đã an ủi cô, bất chấp côn thịt đang gắng gượng.
“Bà xã, em cũng có thể trói anh lại, như vậy anh không thể phản kháng được.” Phó Dụ vừa nói vừa cầm lấy khăn buộc áo tắm, không đợi Hạ Quý nói đã tự mình động thủ.
Hạ Quý xụ mặt, đoạt lấy áo tắm, mạnh mẽ trói lại đôi tay Phó Dụ, còn trói chặt vô cùng.
Đôi mắt Phó Dụ lúc này tràn ngập ý cười, Hạ Quý tức giận, dứt khoát che luôn đôi mắt anh lại.
“Ai? Là ai trói tôi? Tôi đang ở đâu?” Vừa che mắt Phó Dụ, anh đã bắt đầu diễn, vẻ mặt hốt hoảng kinh sợ.
“Bên dưới thật khó chịu, ai đã hạ dược tôi?” Giọng nói Phó Dụ run rẩy, giống như thật sự bị người khác hạ dược xâm phạm.
“Nóng quá, khó chịu… ai tới cứu tôi…” Phó Dụ vừa kêu, vừa đẩy hông lên trên.
Hạ Quý đứng cạnh nhìn trong chốc lát, cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho anh, nếu không về sau tên này được một bước lại tiến một bước, càng làm ra nhiều chuyện cô không thể tiếp nhận nổi.
Hạ Quý tìm kiếm trong phòng xem có đồ dùng gì hay không, nhưng sau khi nhân viên mát xa rời khỏi, đồ dùng trong phòng cũng không có nhiều.
Tìm trong chốc lát, Hạ Quý phát hiện trong một ngăn tủ có một chiếc khăn lông dùng để lau mồ hôi, dây thun buộc tóc, quần lót dùng một lần, còn có ngọn nến thơm hương hoa oải hương.
Ánh mắt Hạ Quý loé lên, từ nhỏ tới lớn cô là đứa trẻ ngoan ngoãn, người biết chơi nhất bên người chỉ có Phó Nhuỵ.
Đừng nhìn cậu ấy chỉ biết có người bạn trai Diệp Hâm, ngày thường Phó Nhuỵ còn ‘đọc nhiều sách vở’, đặc biệt là các loại phim người lớn, thậm chí còn kéo Hạ Quý qua xem cùng.
Khi đó Hạ Quý vô cùng ngại ngùng, nhìn cũng không dám, bên tai chỉ có đủ loại tiêng rên rỉ ưm ưm a a.
Cô nhớ rõ Phó Nhuỵ từng nói, thời điểm đàn ông muốn bắn, nhéo côn thịt anh ta sẽ khiến anh ta đau khổ.
Phó Nhuỵ cũng từng nói qua đủ loại SM, roi da, nến sáp đủ cả.
Hạ Quý cũng không hiểu sao mình lại nghĩ tới ngày đó, tuy rằng cô và Phó Dụ cũng đã làm nhiều lần, nhưng bản thân vẫn rất bảo thủ. Lúc này cô lại muốn thử xem biện pháp Phó Nhuỵ nói là thế nào, trừng phạt Phó Dụ đáng giận này một chút.
Hạ Quý đặt dây thun và ngọn nến lên ngăn tủ đầu giường, sau đó đem hai tay Phó Dụ bị trói đặt lên trên, anh giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hạ Quý đứng bên mép giường, bắt đầu vuốt ve từ môi anh, Phó Dụ ngứa ngáy, hé miệng muốn ngậm lấy ngón tay cô.
Hạ Quý lập tức dời ngón tay xuống, nhẹ nhàng sờ tới hầu kết không ngừng chuyển động, sau đó là xương quai xanh của anh.
Xương quai xanh của Phó Dụ rất gợi cảm, ngón tay Hạ Quý lưu luyến trượt xuống đầu ngực.
Lần nào Phó Dụ cũng thích đùa bỡn đầu ngực cô, cô cũng biết nơi đó của mình rất mẫn cảm, nhưng cô không biết đầu vú Phó Dụ có phải cũng như thế hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro