Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!
HÔN ƯỚC
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-08 03:33:02
Bệnh viện F...
Không đi viện thì thôi, chứ đến rồi thì Phi Phong phải ở lại truyền dịch để nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Lúc này, Phi Phàm cũng đã chịu gác lại tất cả bất mãn của mình để đến gặp cậu, ôn hòa nói chuyện.
"Giữa em với Tư Tư, tại sao lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Cậu ấy lớn hơn em tận năm tuổi đó Phong."
"Chuyện yêu đương không liên quan tuổi tác. Mà chị cũng đừng đi theo em để luyên thuyên mãi một vấn đề đó nữa, nghe phiền lắm."
"Em chê chị phiền hả Phong? Vậy em có nghĩ tới lúc ba mẹ bên Mỹ biết chuyện em yêu đương vụng trộm với một cô gái lớn hơn mình năm tuổi chưa? Có lẽ em đã quên mối hôn ước được ba mẹ định sẵn khi em tốt nghiệp đại học rồi."
Hôn ước? Phải, Phi Phong sẽ có một cuộc hôn nhân thương mại khi cậu học xong ba năm đại học và về tiếp quản tập đoàn của gia đình, theo ý ba mẹ, nhưng chắc gì cậu đã đồng ý.
"Không một ai có thể thay đổi quyết định của em đâu. Em yêu Tư Tư, và tất nhiên sẽ chỉ lấy một mình cô ấy làm vợ."
"Yêu ư? Em liệu cái tình yêu của em lớn được bao nhiêu, bền chặt tới mức nào, trong khi năm nay mới mới hơn 18 tuổi. Định nghĩa về tình yêu của em chỉ nông cạn vậy thôi sao?"
"Vậy như nào mới sâu sắc? Là nay yêu mai chán rồi chia tay như chị hả? 23 tuổi, chị trải qua bao nhiêu mối tình rồi? Có ai thật lòng với chị chưa mà chị biết như nào là yêu đương có kết quả? Tiểu Phàm, em không giống chị. Em không thể cứ nhất nhất nghe lời ba mẹ mà từ bỏ những hoài bão trong cuộc sống của mình như chị.
Có thể tất cả mọi người đều nhìn thấy em và Tư Tư mới bắt đầu, nhưng chỉ duy nhất một mình em biết rõ bản thân em đã yêu cô ấy từ lúc nào. Nên đừng dạy em cách yêu, vô nghĩa lắm."
Phi Phong đã kiên định tuyên bố, Phi Phàm nghe xong cũng không còn lời nào để nói. Chỉ riêng duy nhất một người đang đứng ngoài cửa phòng bệnh đã âm thầm lắng nghe tất cả từ nãy giờ, và trong cô cũng đang tồn tại một suy nghĩ riêng.
"Tư Tư, sao đứng đó? Vào đây với anh."
Chợt thấy cô đứng ngoài cửa, Phi Phong liền gọi. Nhưng Phi Phàm lại nhanh miệng lên tiếng trước:
"Tư, ra ngoài nói chuyện với mình một chút."
Nếu cần đối mặt, thì nên đối mặt một lần cho xong vậy. Phi Phàm đi trước, Giang Tư Tư liền cất bước theo sau, chỉ có Phi Phong chưa kịp nói gì, thì người đã đi mất.
Cả hai ra hành lang đứng, lúc Giang Tư Tư định lên tiếng, thì Phi Phàm lại cất lời trước:
"Cậu nghĩ sao nếu mình muốn hai người chia tay?"
"Mình yêu Phong thật lòng..."
"Chính vì biết cậu thật lòng, nên mình mới muốn hai người dừng lại. Chênh lệch tuổi tác, đúng là không phải vấn đề to tác, nhưng về lâu dài sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện. Với cả ba mẹ mình..."
"Tiểu Phàm."
Vừa định nói đến đoạn quan trọng, thì Phi Phong đi tới từ phía sau đã lớn tiếng ngăn cản. Cậu mang sắc mặt hầm hầm đến đối mặt trực tiếp với chị gái mình, đanh giọng nói:
"Phiền chị về nói lại ba mẹ, nếu đã biết em chọn và yêu Tư Tư rồi thì nên sớm giải quyết mối hôn ước đó đi. Đừng mong chờ em thay đổi ý định, vì người phụ nữ em chọn, nếu không được ở cạnh cô ấy thì cả đời này cũng không bao giờ có thêm bất cứ ai được phép bước chân vào cuộc đời em đâu."
"Được, vậy thì tự đi mà nói với ba mẹ. Chị không quản nổi mày nữa rồi." Quá bất lực, Phi Phàm chỉ còn cách bức bối bỏ về.
Lúc này, Giang Tư Tư đã rất buồn. Cô đứng quay mặt nhìn về hướng bầu trời xa xăm, mà tâm tư đầy ắp muộn phiền. Biết cô buồn, Phi Phong cũng lập tức ôm lấy cô ấy từ phía sau, rồi khẽ khàng an ủi:
"Đừng để ý những gì chị ấy nói, vì dù bất cứ giá nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em. Và anh mong rằng, em cũng sẽ như thế với anh. Chỉ cần em ở bên anh thôi, những thứ khác để anh lo, được không vợ?"
"Em nghĩ, phía trước sẽ còn rất nhiều sóng gió đang chờ đón chúng ta, nhưng sao anh phải gồng gánh một mình chứ? Em sẽ cùng anh đối mặt."
Giang Tư Tư đã mỉm cười khi nhìn vào ánh mắt thâm tình đầy tình cảm của chàng trai ấy. Và cô chấp nhận cùng cậu đương đầu với tất cả, bởi vì cô cảm thấy hạnh phúc khi bên người này, mỗi một khắc đều thấy yêu nhiều thêm một chút.
"Anh sẽ không để ai bắt nạt vợ anh." Cậu hôn trán cô.
"Em cũng vậy, không cho phép bất cứ ai ức hiếp bạn trai nhỏ của em hết."
"Cảm ơn em! Yêu em nhiều lắm, bảo bối."
Không đi viện thì thôi, chứ đến rồi thì Phi Phong phải ở lại truyền dịch để nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Lúc này, Phi Phàm cũng đã chịu gác lại tất cả bất mãn của mình để đến gặp cậu, ôn hòa nói chuyện.
"Giữa em với Tư Tư, tại sao lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Cậu ấy lớn hơn em tận năm tuổi đó Phong."
"Chuyện yêu đương không liên quan tuổi tác. Mà chị cũng đừng đi theo em để luyên thuyên mãi một vấn đề đó nữa, nghe phiền lắm."
"Em chê chị phiền hả Phong? Vậy em có nghĩ tới lúc ba mẹ bên Mỹ biết chuyện em yêu đương vụng trộm với một cô gái lớn hơn mình năm tuổi chưa? Có lẽ em đã quên mối hôn ước được ba mẹ định sẵn khi em tốt nghiệp đại học rồi."
Hôn ước? Phải, Phi Phong sẽ có một cuộc hôn nhân thương mại khi cậu học xong ba năm đại học và về tiếp quản tập đoàn của gia đình, theo ý ba mẹ, nhưng chắc gì cậu đã đồng ý.
"Không một ai có thể thay đổi quyết định của em đâu. Em yêu Tư Tư, và tất nhiên sẽ chỉ lấy một mình cô ấy làm vợ."
"Yêu ư? Em liệu cái tình yêu của em lớn được bao nhiêu, bền chặt tới mức nào, trong khi năm nay mới mới hơn 18 tuổi. Định nghĩa về tình yêu của em chỉ nông cạn vậy thôi sao?"
"Vậy như nào mới sâu sắc? Là nay yêu mai chán rồi chia tay như chị hả? 23 tuổi, chị trải qua bao nhiêu mối tình rồi? Có ai thật lòng với chị chưa mà chị biết như nào là yêu đương có kết quả? Tiểu Phàm, em không giống chị. Em không thể cứ nhất nhất nghe lời ba mẹ mà từ bỏ những hoài bão trong cuộc sống của mình như chị.
Có thể tất cả mọi người đều nhìn thấy em và Tư Tư mới bắt đầu, nhưng chỉ duy nhất một mình em biết rõ bản thân em đã yêu cô ấy từ lúc nào. Nên đừng dạy em cách yêu, vô nghĩa lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phi Phong đã kiên định tuyên bố, Phi Phàm nghe xong cũng không còn lời nào để nói. Chỉ riêng duy nhất một người đang đứng ngoài cửa phòng bệnh đã âm thầm lắng nghe tất cả từ nãy giờ, và trong cô cũng đang tồn tại một suy nghĩ riêng.
"Tư Tư, sao đứng đó? Vào đây với anh."
Chợt thấy cô đứng ngoài cửa, Phi Phong liền gọi. Nhưng Phi Phàm lại nhanh miệng lên tiếng trước:
"Tư, ra ngoài nói chuyện với mình một chút."
Nếu cần đối mặt, thì nên đối mặt một lần cho xong vậy. Phi Phàm đi trước, Giang Tư Tư liền cất bước theo sau, chỉ có Phi Phong chưa kịp nói gì, thì người đã đi mất.
Cả hai ra hành lang đứng, lúc Giang Tư Tư định lên tiếng, thì Phi Phàm lại cất lời trước:
"Cậu nghĩ sao nếu mình muốn hai người chia tay?"
"Mình yêu Phong thật lòng..."
"Chính vì biết cậu thật lòng, nên mình mới muốn hai người dừng lại. Chênh lệch tuổi tác, đúng là không phải vấn đề to tác, nhưng về lâu dài sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện. Với cả ba mẹ mình..."
"Tiểu Phàm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa định nói đến đoạn quan trọng, thì Phi Phong đi tới từ phía sau đã lớn tiếng ngăn cản. Cậu mang sắc mặt hầm hầm đến đối mặt trực tiếp với chị gái mình, đanh giọng nói:
"Phiền chị về nói lại ba mẹ, nếu đã biết em chọn và yêu Tư Tư rồi thì nên sớm giải quyết mối hôn ước đó đi. Đừng mong chờ em thay đổi ý định, vì người phụ nữ em chọn, nếu không được ở cạnh cô ấy thì cả đời này cũng không bao giờ có thêm bất cứ ai được phép bước chân vào cuộc đời em đâu."
"Được, vậy thì tự đi mà nói với ba mẹ. Chị không quản nổi mày nữa rồi." Quá bất lực, Phi Phàm chỉ còn cách bức bối bỏ về.
Lúc này, Giang Tư Tư đã rất buồn. Cô đứng quay mặt nhìn về hướng bầu trời xa xăm, mà tâm tư đầy ắp muộn phiền. Biết cô buồn, Phi Phong cũng lập tức ôm lấy cô ấy từ phía sau, rồi khẽ khàng an ủi:
"Đừng để ý những gì chị ấy nói, vì dù bất cứ giá nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em. Và anh mong rằng, em cũng sẽ như thế với anh. Chỉ cần em ở bên anh thôi, những thứ khác để anh lo, được không vợ?"
"Em nghĩ, phía trước sẽ còn rất nhiều sóng gió đang chờ đón chúng ta, nhưng sao anh phải gồng gánh một mình chứ? Em sẽ cùng anh đối mặt."
Giang Tư Tư đã mỉm cười khi nhìn vào ánh mắt thâm tình đầy tình cảm của chàng trai ấy. Và cô chấp nhận cùng cậu đương đầu với tất cả, bởi vì cô cảm thấy hạnh phúc khi bên người này, mỗi một khắc đều thấy yêu nhiều thêm một chút.
"Anh sẽ không để ai bắt nạt vợ anh." Cậu hôn trán cô.
"Em cũng vậy, không cho phép bất cứ ai ức hiếp bạn trai nhỏ của em hết."
"Cảm ơn em! Yêu em nhiều lắm, bảo bối."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro