Chương 23
Hoa Anh Túc
2024-11-03 08:20:18
Không thể trách cô nghĩ nhiều tới vậy. Một trạch nữ suốt ngày ở nhà cày ngôn
tình, tiểu thuyết như cô thì biết mấy chuyện nam nữ này cũng là sớm hay
muộn:
“Tôi không nghĩ mắt thẩm mỹ của mình kém tới vậy.”
Tiểu Phong cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Qua cặp kính gọng vàng, mắt anh phóng về phía cô không nhanh không chậm quét từ trên trở xuống. Tiểu Phàm tức đến mức nổi đom đóm, giật giật khóe miệng. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm mà nuốt cục tức lớn vào trong bụng. Trong đầu cô lẩm bẩm: “Không được tức, không được ra tay đánh người đặc biệt là chủ nợ của mình. Nhịn. Mày phải nhịn…”. Sau khi an ủi tâm can của bản thân, cô dịu xuống:
“Nếu anh đã không nghi ngờ thì tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Anh chỉ cần biết tôi không có ý gì với anh là được. Tạm biệt.”
Che dấu sự mất tự nhiên của mình Tiểu Phàm nhanh chóng rút lui. Cô đi từng bước nhằm chứng minh mình vẫn ổn nhưng lại không qua mắt được Tiểu Phong. Anh biết cô đang muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Tiểu Phàm vừa đi khỏi thì cả căn biệt thự mới lại trở lại dáng vẻ ban đầu. Sự yên tĩnh bao trùm lên tất cả. Căn biệt thự trơ trọi ở một góc riêng chìm vào bóng tối vô tận, chỉ còn ánh đèn trong phòng Tiểu Phong còn sáng. Trời đã khuya.
Hai tuần sau.
Đã là một tháng kể từ khi Tiểu Phàm vừa học vừa đi làm sau giờ. Cô như bị vắt kiệt sức. Nằm dài trên bàn cô nhẩm tính số thời gian còn lại của mình còn bao nhiêu. Một tháng này cô gần như bỏ qua mọi cuộc đi chơi với Trịnh Hân cũng như Hàn Kì:
“Tiểu Phàm rốt cuộc cậu đang làm việc gì vậy? Đã một tháng cậu lặn mất tăm rồi. Mình sắp quên mặt cậu đến nơi.” Trịnh Hân đứng trước mặt Tiểu Phàm tra hỏi.
“Mình có việc mà.” Tiểu Phàm mệt mỏi trả lời.
“Việc gì mà thần bí đến vậy?”
Không chỉ có Trịnh Hân cảm thấy Tiểu Phàm đang giấu diếm gì đó mà cả Hàn Kì cũng cảm thấy vậy. Nhiều lần anh đợi cô để đưa cô về nhưng cô đều đã đạp xe đi mất. Anh sẽ không hỏi cô. Anh hoàn toàn không muốn vì nó mà ép buộc cô bất cứ chuyện gì. Gần đây anh còn bận việc cho dự án mới nên thời gian bên cô gần như không có.
Tiết ba kết thúc cũng là lần thứ 4 trong ngày Trịnh Hân bám dính lấy Tiểu Phàm không chịu buông. Cô không thể chịu thêm được nữa nên đã đứng dậy theo Trịnh Hân đi xuống mua đồ ăn vặt.
Đi gần đến hành lang thì hai người bị một đám người chặn lại. Ba nữ sinh lạ mắt mà cô chưa gặp bao giờ đang đứng chắn ngang lối đi. Cả ba nhìn rất ăn chơi, ra dáng chị đại và không mặc đồng phục của học viện, thay vào đó là những bộ trang phục luộm thuộm, màu mè với họa tiết đinh, xích cùng những vết rách dài. Ánh mắt cả ba nhìn đến Tiểu Phàm như muốn đâm xuyên qua:
“Mày là Tiểu Phàm lớp E phải không?” Một nữ sinh bên phía tay phải cô nói.
“Đúng vậy đó là tôi.”
Tiểu Phàm không biết mình đã đắc tội gì đến ai. Cô thành thật trả lời. Đã kêu đích tên ra thì chắc chắn họ đã biết mặt cô. Câu hỏi kia chỉ mang tính mào đầu:
“Tôi không nhớ là mình có quen ba người hay có đắc tội đến ai khác?” Cô cau mày lại hỏi.
“Tao đâu cần ai đắc tội. Chỉ thấy gai mắt thôi có được không?” Cô gái đứng ở giữa với mái tóc đỏ rực híp mắt lại đánh giá Tiểu Phàm.
Trận ồn ào nhanh chóng lan rộng cũng như bị đưa lên trang tin của trường. Có người đang phát trực tiếp khung cảnh có chút căng thẳng lên.
Tiểu Phàm biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu làm lớn chuyện ở đây thì không ổn. Thành tích tháng này của cô đã giảm hơn tháng trước rồi:
“Xin lỗi chuyện đó có thể giải quyết sau được không? Dù sao các cô cũng tới được đây thì tôi cũng sẽ không thể thoát được phải không?” Tiểu Phàm đưa ra lời thỏa hiệp.
Nói đoạn này cô kéo tay Trịnh Hân bước nhanh về phía trước. Cô đột ngột bị lôi lại, lưng cũng vì thế đập mạnh vào tường. Cơn đau đớn làm Tiểu Phàm khẽ rên lên. Cô gái vừa nói lúc nãy đưa bàn tay tóm gọn cổ Tiểu Phàm rồi ghìm mạnh cô vào tường:
“Muốn trốn sao? Mày nghĩ tao sẽ nghe theo lời mày nói?”
Ả ta dí sát khuôn mặt mình vào mặt Tiểu Phàm. Tiểu Phàm hai tay giữ lấy cánh tay cô ta mà nghiến răng. Cô không phải là người thích chịu yếu thế. Nếu không phải lo lắng thành tích của mình cô cũng không ngại mấy chuyện này.
Kì Tứ trong lớp nhàm chán, chống chân lên trên bàn nghiêng ghế ra sau. Chơi hết game này đến game khác cũng không làm anh bỏ đi được tậm trạng ảo não của mình anh mới vào trang tin của trường tìm chút niềm vui. Nhấn ngay vào video đang chiếm vị trí hot nhất bản tin xem thử. Anh đột nhiên chửi thề.
“Cmn, sao lại là chị dâu.”
Niềm vui chưa thấy đâu mà anh chỉ thấy tim mình như bắn ra ngoài đến nơi. Kì Tứ bật mạnh người dậy nhảy qua từng dãy hành lang từ tầng 3 xuống tầng 1 để chạy sang khu nhà bên kia. Anh vội lấy máy gọi cho Hàn Kì:
“Có chuyện gì?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hàn Kì vang lên.
Hàn Kì hôm nay xin nghỉ để xử lí chút chuyện của tập đoàn, anh rất bận thời gian này. Cuộc điện thoại của Kì Tứ đúng lúc anh sắp bắt đầu một cuộc họp nội bộ:
“Đại ca, chị dâu gặp chuyện rồi.” Kì tứ vừa chạy vừa thông báo tình hình.
“Cậu đang ở đâu.”
Giọng điệu Hàn Kì thay đổi 360 độ. Qua điện thoại Kì Tứ có thể nghe ra đại ca đang lo lắng:
“Học viện. Có ba nữ sinh đang kiếm chuyện với chị dâu. Có vẻ khá nghiêm trọng.”
“Tôi sẽ đến ngay. Kì Tứ đừng để em ấy mất một sợi tóc nào nếu không hậu quả là gì cậu tự biết.”
Âm vực tàn nhẫn của Hàn Kì từ đầu dây bên kia truyền tới làm Hàn Kì đang chạy cũng trúng đạn. Anh khổ quá mà. Tâm can bảo bối của đại ca gặp chuyện mà người được giao nhiệm vụ bảo vệ như anh không đảm bảo an toàn cho cô thì không bị một đao lấy mạng là còn nhẹ.
Bên dãy nhà nơi Tiểu Phàm đang bị kìm chặt dần đông đúc người tới. Tiểu Phàm đang tìm cách thoát khỏi móng tay đang đâm sâu vào da thịt mình:
“Tao thật muốn rạch nát bản mặt của mày ra.” Cô ta vuốt ve bên má của Tiểu Phàm.
“Cô biết bảo vệ sẽ tới đây và cô sẽ bị bắt.” Tiểu Phàm hạ tone giọng xuống thấp hơn thường ngày.
“Mày đây là đang đe dọa tao sao? Nực cười.”
Cú tát mạnh không chút do dự giáng xuống khuôn mặt của Tiểu Phàm. Mạnh tới nỗi mặt cô nghiêng hẳn sang một bên. Máu từ khóe môi rỉ ra. Cô cắn chặt răng ngăn cơn đau truyền tới.
“Sao không định nói gì nữa à?” Cô ta nói rồi nhếch môi cười nhạo: “Gan mày cũng không tính là lớn nhỉ?”
"Bụp". Tiếng kêu vang lên chói tai. Chân Tiểu Phàm co lên nhằm ngay phía trước hạ đòn. Chiêu thức phòng thân này là mẹ đã dạy cho cô từ khi còn nhỏ. Cô cũng có lúc được thực hành. Sau cú đạp mạnh cô gái hung hãn khi nãy ăn đau thả tay ra khỏi cổ Tiểu Phàm mà khuỵu xuống ôm bụng:
“Con đ*, mày dám đá tao sao? Chúng mày bắt lấy nó cho tao.”
Ả ta tức điên lên. Từng tơ máu hiện rõ lên trong con mắt đang trợn lên nhìn Tiểu Phàm. Nghe được hiệu lệnh cả hai người còn lại đồng loạt lao về phía Tiểu Phàm. Cô bị tấn công dần bị ép lùi về phía sau mà không để ý đến dãy cầu thang xoắn gần đó. Trên vài bị một lực đẩy ra sau:
“Tiểu Phàm cẩn thận!”
Tiếng hét kinh hãi của Trịnh Hân bất ngờ vang tới. Tiểu Phàm ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô chỉ thấy xa xa là bóng dáng Kì Tứ đang lao đến đưa tay về phía cô. Chân cô không còn cảm nhận thấy độ rắn chắc của sàn nhà nữa. Đến lúc này cô mới biết mình đang rơi xuống.
“Tôi không nghĩ mắt thẩm mỹ của mình kém tới vậy.”
Tiểu Phong cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Qua cặp kính gọng vàng, mắt anh phóng về phía cô không nhanh không chậm quét từ trên trở xuống. Tiểu Phàm tức đến mức nổi đom đóm, giật giật khóe miệng. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm mà nuốt cục tức lớn vào trong bụng. Trong đầu cô lẩm bẩm: “Không được tức, không được ra tay đánh người đặc biệt là chủ nợ của mình. Nhịn. Mày phải nhịn…”. Sau khi an ủi tâm can của bản thân, cô dịu xuống:
“Nếu anh đã không nghi ngờ thì tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Anh chỉ cần biết tôi không có ý gì với anh là được. Tạm biệt.”
Che dấu sự mất tự nhiên của mình Tiểu Phàm nhanh chóng rút lui. Cô đi từng bước nhằm chứng minh mình vẫn ổn nhưng lại không qua mắt được Tiểu Phong. Anh biết cô đang muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Tiểu Phàm vừa đi khỏi thì cả căn biệt thự mới lại trở lại dáng vẻ ban đầu. Sự yên tĩnh bao trùm lên tất cả. Căn biệt thự trơ trọi ở một góc riêng chìm vào bóng tối vô tận, chỉ còn ánh đèn trong phòng Tiểu Phong còn sáng. Trời đã khuya.
Hai tuần sau.
Đã là một tháng kể từ khi Tiểu Phàm vừa học vừa đi làm sau giờ. Cô như bị vắt kiệt sức. Nằm dài trên bàn cô nhẩm tính số thời gian còn lại của mình còn bao nhiêu. Một tháng này cô gần như bỏ qua mọi cuộc đi chơi với Trịnh Hân cũng như Hàn Kì:
“Tiểu Phàm rốt cuộc cậu đang làm việc gì vậy? Đã một tháng cậu lặn mất tăm rồi. Mình sắp quên mặt cậu đến nơi.” Trịnh Hân đứng trước mặt Tiểu Phàm tra hỏi.
“Mình có việc mà.” Tiểu Phàm mệt mỏi trả lời.
“Việc gì mà thần bí đến vậy?”
Không chỉ có Trịnh Hân cảm thấy Tiểu Phàm đang giấu diếm gì đó mà cả Hàn Kì cũng cảm thấy vậy. Nhiều lần anh đợi cô để đưa cô về nhưng cô đều đã đạp xe đi mất. Anh sẽ không hỏi cô. Anh hoàn toàn không muốn vì nó mà ép buộc cô bất cứ chuyện gì. Gần đây anh còn bận việc cho dự án mới nên thời gian bên cô gần như không có.
Tiết ba kết thúc cũng là lần thứ 4 trong ngày Trịnh Hân bám dính lấy Tiểu Phàm không chịu buông. Cô không thể chịu thêm được nữa nên đã đứng dậy theo Trịnh Hân đi xuống mua đồ ăn vặt.
Đi gần đến hành lang thì hai người bị một đám người chặn lại. Ba nữ sinh lạ mắt mà cô chưa gặp bao giờ đang đứng chắn ngang lối đi. Cả ba nhìn rất ăn chơi, ra dáng chị đại và không mặc đồng phục của học viện, thay vào đó là những bộ trang phục luộm thuộm, màu mè với họa tiết đinh, xích cùng những vết rách dài. Ánh mắt cả ba nhìn đến Tiểu Phàm như muốn đâm xuyên qua:
“Mày là Tiểu Phàm lớp E phải không?” Một nữ sinh bên phía tay phải cô nói.
“Đúng vậy đó là tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Phàm không biết mình đã đắc tội gì đến ai. Cô thành thật trả lời. Đã kêu đích tên ra thì chắc chắn họ đã biết mặt cô. Câu hỏi kia chỉ mang tính mào đầu:
“Tôi không nhớ là mình có quen ba người hay có đắc tội đến ai khác?” Cô cau mày lại hỏi.
“Tao đâu cần ai đắc tội. Chỉ thấy gai mắt thôi có được không?” Cô gái đứng ở giữa với mái tóc đỏ rực híp mắt lại đánh giá Tiểu Phàm.
Trận ồn ào nhanh chóng lan rộng cũng như bị đưa lên trang tin của trường. Có người đang phát trực tiếp khung cảnh có chút căng thẳng lên.
Tiểu Phàm biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu làm lớn chuyện ở đây thì không ổn. Thành tích tháng này của cô đã giảm hơn tháng trước rồi:
“Xin lỗi chuyện đó có thể giải quyết sau được không? Dù sao các cô cũng tới được đây thì tôi cũng sẽ không thể thoát được phải không?” Tiểu Phàm đưa ra lời thỏa hiệp.
Nói đoạn này cô kéo tay Trịnh Hân bước nhanh về phía trước. Cô đột ngột bị lôi lại, lưng cũng vì thế đập mạnh vào tường. Cơn đau đớn làm Tiểu Phàm khẽ rên lên. Cô gái vừa nói lúc nãy đưa bàn tay tóm gọn cổ Tiểu Phàm rồi ghìm mạnh cô vào tường:
“Muốn trốn sao? Mày nghĩ tao sẽ nghe theo lời mày nói?”
Ả ta dí sát khuôn mặt mình vào mặt Tiểu Phàm. Tiểu Phàm hai tay giữ lấy cánh tay cô ta mà nghiến răng. Cô không phải là người thích chịu yếu thế. Nếu không phải lo lắng thành tích của mình cô cũng không ngại mấy chuyện này.
Kì Tứ trong lớp nhàm chán, chống chân lên trên bàn nghiêng ghế ra sau. Chơi hết game này đến game khác cũng không làm anh bỏ đi được tậm trạng ảo não của mình anh mới vào trang tin của trường tìm chút niềm vui. Nhấn ngay vào video đang chiếm vị trí hot nhất bản tin xem thử. Anh đột nhiên chửi thề.
“Cmn, sao lại là chị dâu.”
Niềm vui chưa thấy đâu mà anh chỉ thấy tim mình như bắn ra ngoài đến nơi. Kì Tứ bật mạnh người dậy nhảy qua từng dãy hành lang từ tầng 3 xuống tầng 1 để chạy sang khu nhà bên kia. Anh vội lấy máy gọi cho Hàn Kì:
“Có chuyện gì?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hàn Kì vang lên.
Hàn Kì hôm nay xin nghỉ để xử lí chút chuyện của tập đoàn, anh rất bận thời gian này. Cuộc điện thoại của Kì Tứ đúng lúc anh sắp bắt đầu một cuộc họp nội bộ:
“Đại ca, chị dâu gặp chuyện rồi.” Kì tứ vừa chạy vừa thông báo tình hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đang ở đâu.”
Giọng điệu Hàn Kì thay đổi 360 độ. Qua điện thoại Kì Tứ có thể nghe ra đại ca đang lo lắng:
“Học viện. Có ba nữ sinh đang kiếm chuyện với chị dâu. Có vẻ khá nghiêm trọng.”
“Tôi sẽ đến ngay. Kì Tứ đừng để em ấy mất một sợi tóc nào nếu không hậu quả là gì cậu tự biết.”
Âm vực tàn nhẫn của Hàn Kì từ đầu dây bên kia truyền tới làm Hàn Kì đang chạy cũng trúng đạn. Anh khổ quá mà. Tâm can bảo bối của đại ca gặp chuyện mà người được giao nhiệm vụ bảo vệ như anh không đảm bảo an toàn cho cô thì không bị một đao lấy mạng là còn nhẹ.
Bên dãy nhà nơi Tiểu Phàm đang bị kìm chặt dần đông đúc người tới. Tiểu Phàm đang tìm cách thoát khỏi móng tay đang đâm sâu vào da thịt mình:
“Tao thật muốn rạch nát bản mặt của mày ra.” Cô ta vuốt ve bên má của Tiểu Phàm.
“Cô biết bảo vệ sẽ tới đây và cô sẽ bị bắt.” Tiểu Phàm hạ tone giọng xuống thấp hơn thường ngày.
“Mày đây là đang đe dọa tao sao? Nực cười.”
Cú tát mạnh không chút do dự giáng xuống khuôn mặt của Tiểu Phàm. Mạnh tới nỗi mặt cô nghiêng hẳn sang một bên. Máu từ khóe môi rỉ ra. Cô cắn chặt răng ngăn cơn đau truyền tới.
“Sao không định nói gì nữa à?” Cô ta nói rồi nhếch môi cười nhạo: “Gan mày cũng không tính là lớn nhỉ?”
"Bụp". Tiếng kêu vang lên chói tai. Chân Tiểu Phàm co lên nhằm ngay phía trước hạ đòn. Chiêu thức phòng thân này là mẹ đã dạy cho cô từ khi còn nhỏ. Cô cũng có lúc được thực hành. Sau cú đạp mạnh cô gái hung hãn khi nãy ăn đau thả tay ra khỏi cổ Tiểu Phàm mà khuỵu xuống ôm bụng:
“Con đ*, mày dám đá tao sao? Chúng mày bắt lấy nó cho tao.”
Ả ta tức điên lên. Từng tơ máu hiện rõ lên trong con mắt đang trợn lên nhìn Tiểu Phàm. Nghe được hiệu lệnh cả hai người còn lại đồng loạt lao về phía Tiểu Phàm. Cô bị tấn công dần bị ép lùi về phía sau mà không để ý đến dãy cầu thang xoắn gần đó. Trên vài bị một lực đẩy ra sau:
“Tiểu Phàm cẩn thận!”
Tiếng hét kinh hãi của Trịnh Hân bất ngờ vang tới. Tiểu Phàm ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô chỉ thấy xa xa là bóng dáng Kì Tứ đang lao đến đưa tay về phía cô. Chân cô không còn cảm nhận thấy độ rắn chắc của sàn nhà nữa. Đến lúc này cô mới biết mình đang rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro