Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Đưa đưa đẩy đẩy
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-03 14:00:31
Trước khi để cô đi vào công ty thì Nam Thừa Húc còn hơi lưu luyến một chút, anh nhìn cô, lại nói:
- Buổi tối anh đón em nhé?
- Không cần đâu, tôi ở lại công ty mà.
- Em ở lại? Với ai?
- Hỏi thừa, đương nhiên là một mình rồi.
Đến đây thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh như thế Kiều Tuyết Vãn lại nổi lên tính trêu chọc, nhẹ nhàng đưa tay nâng gương mặt của anh lên, sau đó cười đầy dịu dàng, nói:
- Mỹ nhân, anh đang sợ tôi đưa tiểu thịt tươi qua đêm cùng mình à?
- Em nghĩ sao?
- Tôi nghĩ… Là anh đang muốn qua đêm với tôi, đúng không?
- Phải!
Ủa hả? Vốn dĩ là cô đang trêu chọc Nam Thừa Húc mà? Sao tự nhiên cô lại có cảm giác bản thân mới là người bị trêu chọc vậy ta?
Nhìn anh một chút, cuối cùng Kiều Tuyết Vãn vẫn tặng cho anh một nụ hôn lên gương mặt đẹp trai kia, sau đó còn đưa ngón tay xoa xoa môi anh, nói:
- Mỹ nhân à, tiếc là hôm nay tôi phải làm việc đến đêm, nếu không thì tôi sẽ để anh qua đêm với tôi rồi.
Còn tưởng anh sẽ hất cô ra rồi mắng cô là sắc nữ, nhưng ai mà có ngờ tên này còn biết chơi hơn cả cô, anh nắm lấy tay cô, hôn một cái vào lòng bàn tay của cô, lại nói:
- Không gấp, nếu như em thích thì anh có thể làm ngựa cho em cưỡi…
Ý tứ của câu này còn không phải là cưỡi ngựa sao? Mà một nam một nữ nói chuyện này thì có khác gì là đang gạ tình nhau đâu chứ. Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn hơi đỏ lên một chút, tên này đúng là yêu ma quỷ quái rồi, cái gì cũng dám nói hết, thật là…
- Mỹ nhân ngoan, phải nhẫn nhịn, dục tốc bất đạt.
- Được, anh sẽ nhẫn nhịn, nhưng Kiều tổng phải nhanh lên… Anh rất vội… Anh muốn xem thử con gái của anh và Kiều tổng sẽ như thế nào.
Cứ như thế, hai người kẻ tám lạng người tám trăm gram cũng đưa đưa đẩy đẩy xong chuyện tình của mình rồi. Chào tạm biệt Nam Thừa Húc thì cô cũng đi vào bên trong.
Từ lúc cô xuống xe là Bùi Hằng đã nhìn thấy cô rồi, chẳng những thế mà cậu ta còn thấy Nam Thừa Húc nắm tay cô, còn Kiều Tuyết Vãn lại trêu đùa với anh?
Gương mặt của Bùi Hằng lúc đó liền hóa đá… Ơ hai người thân thiết với nhau từ khi nào mà cậu ta không biết gì hết vậy nhỉ? Lẽ nào cậu ta đã bỏ lỡ cái gì đó nữa rồi sao?
Nhìn Bùi Hằng ngây ngốc thì Kiều Tuyết Vãn thấy cũng tội… Nhưng thôi cũng kệ, nếu để cậu ta biết Kiều Tiêu Mặc là con ruột của Nam Thừa Húc, hay chuyện Nam Thừa Húc đang theo đuổi cô thì chắc cậu ta sẽ sốc bay màu mất.
Chuyện trọng đại như vậy, vẫn nên chờ Diêu Xu và Diễm Túy từ Mị Quốc đến đây rồi thông báo luôn một lượt.
[…]
Còn Nam Thừa Húc trên xe quay về nhà liền đưa tay chạm vào môi mình, gương mặt vừa rồi của Kiều Tuyết Vãn quả thật quá sức kiềm chế của anh rồi. Nếu như không phải chỗ đó là đường lớn, thì chắc anh đã đem người phụ nữ lớn gan đó đè xuống ăn sạch rồi.
Còn dám trêu đùa anh nữa chứ.
Mỹ nhân sao?
Xem anh là khóm hoa Mẫu Đơn à, còn cô chết cũng thành quỷ phong lưu?
Ha… Nữ nhân này, đúng là biết chơi thật đó, để rồi xem… Những ngày sau này anh có đòi lại cả gốc lẫn lãi hay không!
Đang trên đường quay về thì Lâm Nặc đã gọi điện đến cho anh, vốn dĩ anh không định nghe, nhưng lỡ tay trượt qua nên đã nhận máy.
Ngay lập tức ở bên kia Lâm Nặc liền hét lên đầy kinh hãi nói:
- [Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy Nam Thừa Húc? Người con gái Kim Thính Tuân thích lại là mẹ ruột của con trai cậu á? Rốt cuộc ba người đang chơi trò gì vậy? Cho tôi ké một chân với]
- Muốn chết?
- [Làm gì có, tôi còn muốn sống thêm vài chục năm, tôi còn chưa có vợ con đâu. Nhưng rốt cuộc là sao vậy? Cô gái để lại cho cậu hai trăm tệ… Là người trong lòng của Kim Thính Tuân?]
- Ăn nói cho cẩn thận vào, cô ấy có tên, cũng là mẹ của con trai tôi.
Ở bên kia Lâm Nặc cũng chỉ à ừ, sau đó cậu ta nói rằng Kim Thính Tuân đã tìm cậu ta rồi uống một mình ở quán bar Aphrodite, ban đầu khi Lâm Nặc hỏi thì Kim Thính Tuân cũng không trả lời, mãi cho đến khi đã say khướt thì mới tự mình nói ra chân tướng.
Lúc nghe qua Lâm Nặc còn tưởng bản thân bị điếc nên nghe nhầm, nhưng hóa ra đó là sự thật…
Cô gái Kim Thính Tuân yêu thầm mười năm lại chính là cô gái đã “ăn” rồi bỏ Nam Thừa Húc sáu năm trước.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ? Rốt cuộc thì đây là lương duyên hay nghiệt duyên đây?
- Hai người vẫn ở Aphrodite chứ?
- [Vẫn ở đây, phòng cũ]
- Tới ngay.
- [Hả? Ơ này… Khoan…]
Còn chưa để Lâm Nặc nói hết thì Nam Thừa Húc đã tắt máy rồi, anh không phải đến đó để cảnh cáo Kim Thính Tuân, nhưng chuyện Kiều Tuyết Vãn là mẹ của Mặc Mặc là vợ tương lai của anh… Thì phải nói cho rõ!
- Buổi tối anh đón em nhé?
- Không cần đâu, tôi ở lại công ty mà.
- Em ở lại? Với ai?
- Hỏi thừa, đương nhiên là một mình rồi.
Đến đây thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh như thế Kiều Tuyết Vãn lại nổi lên tính trêu chọc, nhẹ nhàng đưa tay nâng gương mặt của anh lên, sau đó cười đầy dịu dàng, nói:
- Mỹ nhân, anh đang sợ tôi đưa tiểu thịt tươi qua đêm cùng mình à?
- Em nghĩ sao?
- Tôi nghĩ… Là anh đang muốn qua đêm với tôi, đúng không?
- Phải!
Ủa hả? Vốn dĩ là cô đang trêu chọc Nam Thừa Húc mà? Sao tự nhiên cô lại có cảm giác bản thân mới là người bị trêu chọc vậy ta?
Nhìn anh một chút, cuối cùng Kiều Tuyết Vãn vẫn tặng cho anh một nụ hôn lên gương mặt đẹp trai kia, sau đó còn đưa ngón tay xoa xoa môi anh, nói:
- Mỹ nhân à, tiếc là hôm nay tôi phải làm việc đến đêm, nếu không thì tôi sẽ để anh qua đêm với tôi rồi.
Còn tưởng anh sẽ hất cô ra rồi mắng cô là sắc nữ, nhưng ai mà có ngờ tên này còn biết chơi hơn cả cô, anh nắm lấy tay cô, hôn một cái vào lòng bàn tay của cô, lại nói:
- Không gấp, nếu như em thích thì anh có thể làm ngựa cho em cưỡi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý tứ của câu này còn không phải là cưỡi ngựa sao? Mà một nam một nữ nói chuyện này thì có khác gì là đang gạ tình nhau đâu chứ. Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn hơi đỏ lên một chút, tên này đúng là yêu ma quỷ quái rồi, cái gì cũng dám nói hết, thật là…
- Mỹ nhân ngoan, phải nhẫn nhịn, dục tốc bất đạt.
- Được, anh sẽ nhẫn nhịn, nhưng Kiều tổng phải nhanh lên… Anh rất vội… Anh muốn xem thử con gái của anh và Kiều tổng sẽ như thế nào.
Cứ như thế, hai người kẻ tám lạng người tám trăm gram cũng đưa đưa đẩy đẩy xong chuyện tình của mình rồi. Chào tạm biệt Nam Thừa Húc thì cô cũng đi vào bên trong.
Từ lúc cô xuống xe là Bùi Hằng đã nhìn thấy cô rồi, chẳng những thế mà cậu ta còn thấy Nam Thừa Húc nắm tay cô, còn Kiều Tuyết Vãn lại trêu đùa với anh?
Gương mặt của Bùi Hằng lúc đó liền hóa đá… Ơ hai người thân thiết với nhau từ khi nào mà cậu ta không biết gì hết vậy nhỉ? Lẽ nào cậu ta đã bỏ lỡ cái gì đó nữa rồi sao?
Nhìn Bùi Hằng ngây ngốc thì Kiều Tuyết Vãn thấy cũng tội… Nhưng thôi cũng kệ, nếu để cậu ta biết Kiều Tiêu Mặc là con ruột của Nam Thừa Húc, hay chuyện Nam Thừa Húc đang theo đuổi cô thì chắc cậu ta sẽ sốc bay màu mất.
Chuyện trọng đại như vậy, vẫn nên chờ Diêu Xu và Diễm Túy từ Mị Quốc đến đây rồi thông báo luôn một lượt.
[…]
Còn Nam Thừa Húc trên xe quay về nhà liền đưa tay chạm vào môi mình, gương mặt vừa rồi của Kiều Tuyết Vãn quả thật quá sức kiềm chế của anh rồi. Nếu như không phải chỗ đó là đường lớn, thì chắc anh đã đem người phụ nữ lớn gan đó đè xuống ăn sạch rồi.
Còn dám trêu đùa anh nữa chứ.
Mỹ nhân sao?
Xem anh là khóm hoa Mẫu Đơn à, còn cô chết cũng thành quỷ phong lưu?
Ha… Nữ nhân này, đúng là biết chơi thật đó, để rồi xem… Những ngày sau này anh có đòi lại cả gốc lẫn lãi hay không!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang trên đường quay về thì Lâm Nặc đã gọi điện đến cho anh, vốn dĩ anh không định nghe, nhưng lỡ tay trượt qua nên đã nhận máy.
Ngay lập tức ở bên kia Lâm Nặc liền hét lên đầy kinh hãi nói:
- [Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy Nam Thừa Húc? Người con gái Kim Thính Tuân thích lại là mẹ ruột của con trai cậu á? Rốt cuộc ba người đang chơi trò gì vậy? Cho tôi ké một chân với]
- Muốn chết?
- [Làm gì có, tôi còn muốn sống thêm vài chục năm, tôi còn chưa có vợ con đâu. Nhưng rốt cuộc là sao vậy? Cô gái để lại cho cậu hai trăm tệ… Là người trong lòng của Kim Thính Tuân?]
- Ăn nói cho cẩn thận vào, cô ấy có tên, cũng là mẹ của con trai tôi.
Ở bên kia Lâm Nặc cũng chỉ à ừ, sau đó cậu ta nói rằng Kim Thính Tuân đã tìm cậu ta rồi uống một mình ở quán bar Aphrodite, ban đầu khi Lâm Nặc hỏi thì Kim Thính Tuân cũng không trả lời, mãi cho đến khi đã say khướt thì mới tự mình nói ra chân tướng.
Lúc nghe qua Lâm Nặc còn tưởng bản thân bị điếc nên nghe nhầm, nhưng hóa ra đó là sự thật…
Cô gái Kim Thính Tuân yêu thầm mười năm lại chính là cô gái đã “ăn” rồi bỏ Nam Thừa Húc sáu năm trước.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ? Rốt cuộc thì đây là lương duyên hay nghiệt duyên đây?
- Hai người vẫn ở Aphrodite chứ?
- [Vẫn ở đây, phòng cũ]
- Tới ngay.
- [Hả? Ơ này… Khoan…]
Còn chưa để Lâm Nặc nói hết thì Nam Thừa Húc đã tắt máy rồi, anh không phải đến đó để cảnh cáo Kim Thính Tuân, nhưng chuyện Kiều Tuyết Vãn là mẹ của Mặc Mặc là vợ tương lai của anh… Thì phải nói cho rõ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro