Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Hiểu chuyện đến đau lòng
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-03 14:00:31
Lúc hai người họ rời khỏi phòng thì Kiều Tuyết Vãn đã nhìn thấy con trai đang đứng ở trước cửa, gương mặt của thằng bé có hơi buồn một chút. Khi này cô và Mậu Thanh cũng nhìn nhau, lẽ nào tiểu tổ tông này đã nghe thấy những gì mà họ nói với nhau rồi sao?
- Mặc Mặc, con sao vậy?
- Mẹ... Mẹ không thích chú Nam sao?
Trái tim của Kiều Tuyết Vãn có hơi khó chịu một chút, cô biết rằng mình chưa thật sự thích Nam Thừa Húc, nhưng có lẽ Kiều Tiêu Mặc thật sự rất thích anh... Đây có thể coi là phụ tử liền tâm không?
Trước kia con trai của cô tuy đã nhiều lần bán rẻ mẹ nó, nhưng chưa từng có người nào được thằng bé nhắc nhiều như Nam Thừa Húc, đến cả Diêu Xu, trước kia Kiều Tiêu Mặc cũng có ý định mai mối cô cho Diêu Xu, nhưng rồi chỉ sau vài tiếng là thằng bé liền quên béng luôn chuyện đó.
Trái lại lần này, dường như Kiều Tiêu Mặc rất thích Nam Thừa Húc thì phải.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu của con trai, lại nói:
- Mặc Mặc, mẹ và chú Nam chỉ mới gặp nhau có vài lần, không thể nói là thích hay không thích. Nhưng nếu như Mặc Mặc thích thì...
- Không phải, con cũng không quá thích chú Nam, nhưng con thấy chú Nam rất tốt. Bỉnh Phù nói với con rằng ở nhà của cậu ấy từ trước đến giờ chưa ai đối xử tốt với cậu ấy ngoài cha mẹ, sau khi cha mẹ cậu ấy qua đời thì Bỉnh Phù cũng được đưa qua tay nhiều người thân nuôi dưỡng. Nhưng chú Nam là người thật lòng quan tâm cậu ấy nhất.
Mậu Thanh cũng gật đầu theo, lại nói:
- Mặc Mặc nói đúng, đa số những người thân của Nam Bỉnh Phù nhận nuôi dưỡng thằng bé đều là vì số tiền mà cha mẹ thằng bé để lại. Vì Nam Thừa Húc sợ rằng sẽ không bảo vệ được cháu trai an toàn nên mới đưa nó về Nam gia.
Kiều Tuyết Vãn chỉ gật đầu không nói gì, nói sao thì Nam Bỉnh Phù cũng là cháu ruột của anh, chuyện anh yêu thương cháu của mình cũng không phải quá đặc biệt. Nhưng mà nếu chỉ vì như vậy mà Kiều Tiêu Mặc thích anh thì quá vô lý, ở ngoài kia thiếu gì người tốt chứ?
Nhưng đột nhiên Mặc Mặc lại nhìn cô, sau đó lại ôm lấy cổ của cô, hôn một cái má của cô, lại nói:
- Nhưng nếu mẹ không thích chú Nam thì con cũng không thích nữa. Con chỉ thích mẹ thôi.
Có lẽ đây là lần hiếm hoi Kiều Tuyết Vãn cảm thấy thằng nhóc này được cô mang nặng đẻ đau là xứng đáng.
Nhưng còn chưa kịp để Kiều Tuyết Vãn cảm động thì Kiều Tiêu Mặc lại nói:
- Chú Nam không được thì mẹ cứ quay lại với chú Diêu đi, dù sao thì nhà chú ấy giàu như vậy, con có thể làm tiểu phú nhị đại rồi.
Mậu Thanh nghe xong liền bật cười lớn, còn khóe môi của Kiều Tuyết Vãn chỉ biết giật giật, quả nhiên là con trai ruột của cô nhỉ? Cái gì cũng không giống, chỉ có cái nết ham tiền là y hệt cô thôi.
- Kiều Tiêu Mặc, chú Diêu của con mà biết thì chắc chắn sẽ tét vào mông con.
- Con không sợ đâu, con có cái đùi lớn là Diêu bà bà rồi, nếu chú Diêu đánh con, thì con sẽ mách bà bà, cho bà đánh chú ấy.
Nói xong thì Kiều Tiêu Mặc còn vui vẻ rời đi, để gọi điện cho Diêu Xu.
Kiều Tuyết Vãn chỉ biết thở dài rồi lắc đầu, nhưng Mậu Thanh lại nói:
- Vậy ngày mai cậu có định đến đó không?
- Đến chứ, dù sao cũng lâu rồi không gặp mọi người... Chắc chắn tớ sẽ đến.
- Vãn Vãn, mạnh mẽ lên.
Nói xong Mậu Thanh còn vỗ vỗ vai cô mấy cái, làm cho Kiều Tuyết Vãn ngơ ra... Hình như là cậu ấy lại hiểu lầm cái gì nữa rồi nè? Tại sao cái đầu nhỏ của Mậu Thanh lúc nào cũng chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện kì lạ vậy chứ.
Đáng quan ngại thật đó, không biết cô ấy có dạy hư mấy đứa nhỏ ở đây không hả trời!
[...]
Buổi tối hôm đó Kiều Tuyết Vãn không quay về công ty mà ở lại nhà của Mậu Thanh, hiển nhiên là cô ngủ cùng một giường với bạn thân của mình rồi.
Vừa nằm lên giường đã nhận được tin nhắn từ Nam Thừa Húc.
[Nam Thừa Húc]: Mẹ Mặc Mặc, ngày mai em có rảnh không? Tôi muốn hẹn em đến một nơi.
Cô nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn, thở dài một tiếng rồi lại hồi âm.
[Kiều Tuyết Vãn]: Ngày mai có hẹn rồi.
[Nam Thừa Húc]: Em hẹn mấy giờ? Tôi đưa em đi.
[Kiều Tuyết Vãn]: Không cần, tôi đi cùng Mậu Thanh.
[...]
Ở Nam gia lúc này Nam Thừa Húc cũng nhìn chằm chằm vào phần tin nhắn, hai chân mày của anh có hơi nhíu lại một chút, rốt cuộc thì cô đi đâu mà lại không cho anh biết vậy chứ?
- Thừa Húc, mẹ vào nhé?
- Mẹ vào đi.
Bước vào bên trong chính là mẹ của anh, bà ấy chỉ mang lên cho anh một ít trái cây thôi, anh cũng nhìn mẹ mình, rồi lại nói:
- Con đang tìm cách đưa con dâu về cho mẹ, nhưng hình như cô ấy không thích kết hôn lắm thì phải.
- Con dâu? Mẹ nghe Phù Phù nói rằng người phụ nữ đó đã có một đứa con riêng rồi hả?
#Yu~
- Mặc Mặc, con sao vậy?
- Mẹ... Mẹ không thích chú Nam sao?
Trái tim của Kiều Tuyết Vãn có hơi khó chịu một chút, cô biết rằng mình chưa thật sự thích Nam Thừa Húc, nhưng có lẽ Kiều Tiêu Mặc thật sự rất thích anh... Đây có thể coi là phụ tử liền tâm không?
Trước kia con trai của cô tuy đã nhiều lần bán rẻ mẹ nó, nhưng chưa từng có người nào được thằng bé nhắc nhiều như Nam Thừa Húc, đến cả Diêu Xu, trước kia Kiều Tiêu Mặc cũng có ý định mai mối cô cho Diêu Xu, nhưng rồi chỉ sau vài tiếng là thằng bé liền quên béng luôn chuyện đó.
Trái lại lần này, dường như Kiều Tiêu Mặc rất thích Nam Thừa Húc thì phải.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu của con trai, lại nói:
- Mặc Mặc, mẹ và chú Nam chỉ mới gặp nhau có vài lần, không thể nói là thích hay không thích. Nhưng nếu như Mặc Mặc thích thì...
- Không phải, con cũng không quá thích chú Nam, nhưng con thấy chú Nam rất tốt. Bỉnh Phù nói với con rằng ở nhà của cậu ấy từ trước đến giờ chưa ai đối xử tốt với cậu ấy ngoài cha mẹ, sau khi cha mẹ cậu ấy qua đời thì Bỉnh Phù cũng được đưa qua tay nhiều người thân nuôi dưỡng. Nhưng chú Nam là người thật lòng quan tâm cậu ấy nhất.
Mậu Thanh cũng gật đầu theo, lại nói:
- Mặc Mặc nói đúng, đa số những người thân của Nam Bỉnh Phù nhận nuôi dưỡng thằng bé đều là vì số tiền mà cha mẹ thằng bé để lại. Vì Nam Thừa Húc sợ rằng sẽ không bảo vệ được cháu trai an toàn nên mới đưa nó về Nam gia.
Kiều Tuyết Vãn chỉ gật đầu không nói gì, nói sao thì Nam Bỉnh Phù cũng là cháu ruột của anh, chuyện anh yêu thương cháu của mình cũng không phải quá đặc biệt. Nhưng mà nếu chỉ vì như vậy mà Kiều Tiêu Mặc thích anh thì quá vô lý, ở ngoài kia thiếu gì người tốt chứ?
Nhưng đột nhiên Mặc Mặc lại nhìn cô, sau đó lại ôm lấy cổ của cô, hôn một cái má của cô, lại nói:
- Nhưng nếu mẹ không thích chú Nam thì con cũng không thích nữa. Con chỉ thích mẹ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ đây là lần hiếm hoi Kiều Tuyết Vãn cảm thấy thằng nhóc này được cô mang nặng đẻ đau là xứng đáng.
Nhưng còn chưa kịp để Kiều Tuyết Vãn cảm động thì Kiều Tiêu Mặc lại nói:
- Chú Nam không được thì mẹ cứ quay lại với chú Diêu đi, dù sao thì nhà chú ấy giàu như vậy, con có thể làm tiểu phú nhị đại rồi.
Mậu Thanh nghe xong liền bật cười lớn, còn khóe môi của Kiều Tuyết Vãn chỉ biết giật giật, quả nhiên là con trai ruột của cô nhỉ? Cái gì cũng không giống, chỉ có cái nết ham tiền là y hệt cô thôi.
- Kiều Tiêu Mặc, chú Diêu của con mà biết thì chắc chắn sẽ tét vào mông con.
- Con không sợ đâu, con có cái đùi lớn là Diêu bà bà rồi, nếu chú Diêu đánh con, thì con sẽ mách bà bà, cho bà đánh chú ấy.
Nói xong thì Kiều Tiêu Mặc còn vui vẻ rời đi, để gọi điện cho Diêu Xu.
Kiều Tuyết Vãn chỉ biết thở dài rồi lắc đầu, nhưng Mậu Thanh lại nói:
- Vậy ngày mai cậu có định đến đó không?
- Đến chứ, dù sao cũng lâu rồi không gặp mọi người... Chắc chắn tớ sẽ đến.
- Vãn Vãn, mạnh mẽ lên.
Nói xong Mậu Thanh còn vỗ vỗ vai cô mấy cái, làm cho Kiều Tuyết Vãn ngơ ra... Hình như là cậu ấy lại hiểu lầm cái gì nữa rồi nè? Tại sao cái đầu nhỏ của Mậu Thanh lúc nào cũng chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện kì lạ vậy chứ.
Đáng quan ngại thật đó, không biết cô ấy có dạy hư mấy đứa nhỏ ở đây không hả trời!
[...]
Buổi tối hôm đó Kiều Tuyết Vãn không quay về công ty mà ở lại nhà của Mậu Thanh, hiển nhiên là cô ngủ cùng một giường với bạn thân của mình rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nằm lên giường đã nhận được tin nhắn từ Nam Thừa Húc.
[Nam Thừa Húc]: Mẹ Mặc Mặc, ngày mai em có rảnh không? Tôi muốn hẹn em đến một nơi.
Cô nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn, thở dài một tiếng rồi lại hồi âm.
[Kiều Tuyết Vãn]: Ngày mai có hẹn rồi.
[Nam Thừa Húc]: Em hẹn mấy giờ? Tôi đưa em đi.
[Kiều Tuyết Vãn]: Không cần, tôi đi cùng Mậu Thanh.
[...]
Ở Nam gia lúc này Nam Thừa Húc cũng nhìn chằm chằm vào phần tin nhắn, hai chân mày của anh có hơi nhíu lại một chút, rốt cuộc thì cô đi đâu mà lại không cho anh biết vậy chứ?
- Thừa Húc, mẹ vào nhé?
- Mẹ vào đi.
Bước vào bên trong chính là mẹ của anh, bà ấy chỉ mang lên cho anh một ít trái cây thôi, anh cũng nhìn mẹ mình, rồi lại nói:
- Con đang tìm cách đưa con dâu về cho mẹ, nhưng hình như cô ấy không thích kết hôn lắm thì phải.
- Con dâu? Mẹ nghe Phù Phù nói rằng người phụ nữ đó đã có một đứa con riêng rồi hả?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro