Chương 14
Bielo_25
2024-10-11 14:06:37
Giờ ra chơi Thành Thành lại xuống lớp, hớn hở đi vào thấy cô và bạn cùng bàn đang chỉ bài, còn áp sát vào nhau rất thân thiết, bạn cùng bàn Hiên Khang của cô Thành Thành cũng quen, nhưng hôm nay bạn cùng bàn này lại khác.
Thành Thành bước tới đặt lên trên bàn một chai trà xanh mà Nhu Nhu hay uống, cô lúc này bực mình đập bàn.
" Bảy hằng đẳng thức cậu không nhớ sao?"
Thành Thành cũng giận mình, mà cậu bạn này cũng giận mình, Nhu Nhu lúc này mới để ý bên cạnh mình là Thành Thành, trên bàn là chai nước.
Cô nín giận nhìn anh.
" Em có mang rồi, anh đem về đi."
Chu Diễn ngước lên nhìn, Thành Thành cũng để ý cậu ta, hai người chạm mắt nhau như thân quen, hình như cả hai đã nhận ra đối phương rồi nhưng không nói một lời nào.
Thành Thành gượng cười cầm chai nước dúi vào tay Nhu Nhu.
" Em cầm lấy đi, anh lỡ mua rồi mà."
Cậu ta nhìn Nhu Nhu, cô cũng nhìn cậu ta, biết ngay trong đầu cậu ta nghĩ gì, cô cũng chẳng buồn nói nữa, nếu như cậu ta thật sự mất gốc toán rồi thì mình cô cố cũng chẳng được gì.
Thành Thành mỉm cười vẫy tay chào.
" Anh về lớp trước đây, bai bai."
Thành Thành trước khi đi ra liền quay lại nhìn Chu Diễn một cái, Chu Diễn lúc này nhìn mặt có vẻ nghiêm túc hơn, Nhu Nhu lại không ngờ mình có thể thấy được lúc cậu ta thật sự nghiêm túc như vậy.
Đến giờ tan học, Nhu Nhu đi ra cửa gặp được Dương Lý, cô nhớ tới Lâm Thiên hay kể về cậu ấy.
Nhu Nhu cũng thấy cậu ta đi làm thêm, thái độ và cử chỉ của cậu ta đều trông rất hiền lành, thành ra cô cũng có cảm tình với cậu ta.
Nhu Nhu chào hỏi xã giao chút.
" Cậu là Dương Lý đúng không nhỉ."
Dương Lý đưa cặp mắt ngây thơ đáp lại cô, còn gật đầu.
" Đúng vậy."
Nhu Nhu cười.
" Lần trước mình thấy cậu ở quán chú Nạn thì phải."
Nhu Nhu nhìn xuống tay cậu ấy, thấy cậu ấy cầm gói bánh mỳ trông rất quen mắt, ở nhà cô hay ăn loại bánh mỳ này, Dương Lý thấy cô để ý đồ trên tay thì liền chột dạ đưa cho cô.
Nhu Nhu khua tay cười.
" Không cần đâu, mình không có đói."
Dương Lý vẫn đưa bánh cho cô.
" Anh Lâm Thiên học lớp 12 đã cho mình, mình nghĩ là anh ấy muốn đưa cho cậu hơn."
Nhu Nhu bật cười, hình như cậu ấy đã hiểu lầm gì rồi.
" Không phải đâu, là anh ấy đưa cậu đấy."
Lâm Thiên lúc này đi xuống cầu thang, còn thân thiết gọi cô, chẳng giống như thường ngày tránh mặt nhau mãi, Nhu Nhu quay ra nhìn Lâm Thiên, vẻ mặt chẳng mấy vui, Dương Lý thấy vẻ mặt cô không vui thì lại càng sợ sệt, sợ mình lại ngây thơ chen vào mối quan hệ giữa họ.
Nhu Nhu bước về phía Lâm Thiên, được ba bước thì khựng lại, cô quay người lại gọi Dương Lý đi cùng.
" Về nhà thôi."
Lúc này Thành Thành cũng đi xuống, thấy Nhu Nhu đi về phía Lâm Thiên thì ới gọi.
" Nhu Nhu, đợi anh với "
Thành Thành vẫn đi theo sau, Lâm Thiên và Dương Lý đi cạnh nhau nhân tiện trò chuyện chút.
" Bánh anh đưa em còn chưa ăn sao?"
Dương Lý đưa lại cho Lâm Thiên.
" Em không đói lắm, trả lại anh này."
Lâm Thiên khua tay không nhận, Nhu Nhu đi trước, lạnh lùng và không quan tâm gì đến hai người đằng sau, ra đến cổng thì Nhu Nhu quay ra muốn quay ra nhìn ngó Thành Thành một chút, xem anh ta có đi theo mình không, tiếng ai đó lại vang lên.
" Thành."
Giọng gọi này như rất thân thiết, Nhu Nhu nhìn cô gái đó quen mặt, lần trước ở quán cà phê của mẹ cô đã thấy Thành Thành đi với cô ta, lại nhớ đến lúc Thành Thành giải thích rằng cô gái ấy chỉ là em gái thôi, nhưng không phải em gái ruột, Nhu Nhu thấy buồn cười, vậy mà trong tâm thức của cô đã có lúc bất giác tin tưởng anh ta, bây giờ cô lại cười chế giễu, làm gì có kiểu em gái này chứ.
Nhu Nhu dứt khoát quay mặt đi, cô gái đó tóc buộc cao, mặc đồng phục màu xám của trường quốc tế, trông như em gái nhà bên vậy, lon ton chạy tới.
Dương Lý để ý đến Nhu Nhu, cô bắt đầu buông lỏng cơ mặt mà nhìn cô gái đó rồi lại quay ra nhìn Thành Thành.
Thành Thành cũng mặt lạnh khó chịu nhìn về phía đó, cô gái đó đi đến dang tay ra định ôm thì anh đã né ra, sau một hồi thì ba người bạn của anh đã đến.
Trong lúc đang chờ xe như thế này thì thứ Nhu Nhu để ý không phải là cô gái đó mà là Thành Thành, thái độ của anh với cô gái đó như thế nào.
Thành Thành nói chuyện rồi giới thiệu với bạn.
" Đây là Liêu Nhiên, con gái bạn thân của ba mình."
Liêu Nhiên niềm nở, lễ phép cúi chào ba người bạn của Thành Thành.
Thành Thành cũng quay ra nhìn Nhu Nhu thấy cô nhìn chằm chằm vào mình thì liền đi qua hỏi.
" Sao em lại nhìn anh như thế, khó chịu sao?"
Nhu Nhu không nói gì lập tức kéo tay Dương Lý bỏ đi.
Nhu Nhu và Dương Lý đứng chờ ở dưới gốc cây cách cổng hơi xa một chút, thấy Nhu Nhu không được vui Dương Lý liền nói.
" Có phải là tớ làm cản trở gì không?"
Nhu Nhu lắc đầu, Lâm Thiên thì thấy mấy đứa trẻ con này cái tôi cao ngất, làm gì có ai chịu xuống nước thừa nhận mình khó chịu vì đối phương đâu.
Bên kia đang lúc vui vẻ thì Nghiêm Duyễn bỗng nhiên nói.
" À, em thấy người Thành Thành thích chưa?"
Liêu Nhiên như rơi từ trên tầng mây xuống, cô bỗng nhiên không vui quay ra nhìn Thành Thành.
Thành Thành chỉ về phía Nhu Nhu đứng dưới gốc cây kia.
" Kìa, đó là Nhu Nhu, tóc dài xoăn xoã xuống, đeo ba lô màu xanh dương đó."
Thành Thành vừa nói vừa mỉm cười, Liêu Nhiên còn tưởng anh ấy sẽ phủ nhận, nhưng lại chỉ đích danh cô gái đó với cô, hôm qua nghe được từ dì Nhiên trong nhà, chỉ tưởng là bà ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật.
Nghiêm Duyễn vỗ vào vai anh, Liêu Nhiên chẳng còn muốn nói gì nữa, Hoàng Nhiên nói.
" Thật ra Thành Thành thích em ấy từ hồi lớp 11 cơ, lúc đấy em ấy đang học lớp 10 mà đúng không, đến khi đi lên 12 thì Thành Thành mới bắt đầu theo đuổi, mà em ấy cũng có chính kiến thật chúng ta nhập học cũng gần hai tháng rồi nhỉ thế mà em ấy vẫn chưa đổ nữa."
Đinh Thế cũng không im im mà lên tiếng.
" Nhớ lại hồi đầu năm Thành Thành đi đâu cũng Nhu Nhu ngày nhắn mười mấy tin nhắn mà Nhu Nhu xem xong cũng không trả lời, sang hôm sau vẫn tiếp tục nhắn, kiên trì thật đấy."
Thành Thành chỉ cười, giờ anh nghĩ lại giữa anh và Nhu Nhu đã có chút tiến triển rồi, Nhu Nhu nhìn về phía Thành Thành vừa chạm mắt đã quay đi.
Dương Lý dịch qua gốc cây một tý, hình như là đang muốn tách ra, lúc Dương Lý đang định vẫy tay tạm biệt thì Lâm Thiên kéo lại.
" Hay là để anh đưa em về nhà nhé."
Nhu Nhu nghe còn thấy hơi biến thái, không hiểu Lâm Thiên lấy đâu ra can đảm vậy, Nhu Nhu dịch ra xa Lâm Thiên một chút, hai người bọn họ liền nhìn cô.
Dương Lý gạt tay Lâm Thiên ra.
" Vậy còn Nhu Nhu thì sao?"
Nhu Nhu liền trả lời.
" Tớ có xe rồi."
Lâm Thiên nhìn Dương Lý gật đầu, nhưng Dương Lý vẫn không chịu, cô vẫn còn tưởng hai người này là yêu đương nên sợ mình biến thành em gái trà xanh lắm.
" Anh Lâm Thiên, như vậy không hay cho lắm, nếu em đi cùng xe với anh, vậy quan hệ giữa hai người sẽ bị dạn nứt đó, hơn nữa cậu ấy cũng đang giận mà."
Lâm Thiên nhìn Nhu Nhu, cô cáu kỉnh đáp.
" Tớ và anh ta còn lâu mới có quan hệ gì."
Lâm Thiên cũng ngây ngô đáp.
" Bọn anh có gì để dạn nứt sao?"
Dương Lý đưa cử chỉ tay, lúng túng nói.
" Không phải hai người..."
Hai tay của Dương Lý thể hiện cử chỉ một đôi, khi hai ngón cái của đôi tay chạm vào nhau, Nhu Nhu liền hiểu ra, chẳng trách nãy giờ cậu ta lại nói mấy câu kỳ lạ thế.
Nhu Nhu và Lâm Thiên nhìn nhau cười.
" Bọn anh là anh em."
Lâm Thiên nói nhỏ vào tai Dương Lý, cũng ra hiệu với Dương Lý không được nói cho ai biết, tuyệt đối giữ kín bí mật này, Dương Lý biết được mấy câu nói hành động của mình như bị dở hơi liền ngại ngùng.
" Em xin lỗi, em hiểu lầm hai người rồi."
Bên kia nhìn sang bên này thấy bên này vui vẻ như vậy liền có người khó chịu.
Nghiêm Duyễn nói.
" Sao hai người bọn họ càng ngày càng thân thiết vậy."
Chưa để ai chen vào Thành Thành đã lên tiếng.
" Cũng bình thường thôi."
Đinh Thế nhìn đâu cũng không giống bình thường cho lắm.
" Không phải lúc trước cậu từng đánh cậu ta sao, quên rồi à."
Nghiêm Duyễn bỗng nhiên cười rồi đấm nhẹ vào lưng Hoàng Nhiên.
" Lúc đó chả phải anh chàng này bị ăn một cái tát của Nhu Nhu à."
Hoàng Nhiên bất mãn đấm lại một cái mạnh hơn.
" Nhắc lại làm gì, cũng là do nóng nảy thôi mà."
Liêu Nhiên thấy họ cười thì cũng cười hùa theo, Đinh Thế quay ra hỏi lại Thành Thành.
" Cậu nghĩ là họ không có gì thật à?"
Thành Thành gật đầu, anh bỏ cặp ở hai bên vai xuống rồi tự ôm lấy như trẻ con mà đáp.
" Họ là anh em mà, hôm qua mình đến nhà mẹ Nhu Nhu đã nói thế đấy, chắc do anh em hay cãi nhau nên lúc nào cũng đi xe riêng."
Đinh Thế nhìn về phía Nhu Nhu rồi hoài nghi gật đầu, Hoàng Nhiên còn bất ngờ, Nghiêm Duyễn thì cứ cho là bình thường rồi nói đùa.
" Mà anh em sao lại khác nhau vậy nhỉ? nhìn không có nét nào giống cả."
Hoàng Nhiên lại cố tình trêu.
" Bây giờ chúng ta đừng nhìn vào bề ngoài nữa nhìn vào học lực của họ đi, em nhất khối 11, anh nhất khối 12, ờ còn anh em nhà cậu thì sao Nghiêm Duyễn?"
Nghiêm Duyễn lại bực mình.
" Đừng có trêu tao nữa."
Nghiêm Duyễn học hành cũng không khá mấy, cũng gọi là chỉ hơn Thành Thành một chút, cả đám có hai người là Hoàng Nhiên và Đinh Thế còn học rất được còn lại hai người thì qua môn đã rất vui rồi.
Thành Thành bước tới đặt lên trên bàn một chai trà xanh mà Nhu Nhu hay uống, cô lúc này bực mình đập bàn.
" Bảy hằng đẳng thức cậu không nhớ sao?"
Thành Thành cũng giận mình, mà cậu bạn này cũng giận mình, Nhu Nhu lúc này mới để ý bên cạnh mình là Thành Thành, trên bàn là chai nước.
Cô nín giận nhìn anh.
" Em có mang rồi, anh đem về đi."
Chu Diễn ngước lên nhìn, Thành Thành cũng để ý cậu ta, hai người chạm mắt nhau như thân quen, hình như cả hai đã nhận ra đối phương rồi nhưng không nói một lời nào.
Thành Thành gượng cười cầm chai nước dúi vào tay Nhu Nhu.
" Em cầm lấy đi, anh lỡ mua rồi mà."
Cậu ta nhìn Nhu Nhu, cô cũng nhìn cậu ta, biết ngay trong đầu cậu ta nghĩ gì, cô cũng chẳng buồn nói nữa, nếu như cậu ta thật sự mất gốc toán rồi thì mình cô cố cũng chẳng được gì.
Thành Thành mỉm cười vẫy tay chào.
" Anh về lớp trước đây, bai bai."
Thành Thành trước khi đi ra liền quay lại nhìn Chu Diễn một cái, Chu Diễn lúc này nhìn mặt có vẻ nghiêm túc hơn, Nhu Nhu lại không ngờ mình có thể thấy được lúc cậu ta thật sự nghiêm túc như vậy.
Đến giờ tan học, Nhu Nhu đi ra cửa gặp được Dương Lý, cô nhớ tới Lâm Thiên hay kể về cậu ấy.
Nhu Nhu cũng thấy cậu ta đi làm thêm, thái độ và cử chỉ của cậu ta đều trông rất hiền lành, thành ra cô cũng có cảm tình với cậu ta.
Nhu Nhu chào hỏi xã giao chút.
" Cậu là Dương Lý đúng không nhỉ."
Dương Lý đưa cặp mắt ngây thơ đáp lại cô, còn gật đầu.
" Đúng vậy."
Nhu Nhu cười.
" Lần trước mình thấy cậu ở quán chú Nạn thì phải."
Nhu Nhu nhìn xuống tay cậu ấy, thấy cậu ấy cầm gói bánh mỳ trông rất quen mắt, ở nhà cô hay ăn loại bánh mỳ này, Dương Lý thấy cô để ý đồ trên tay thì liền chột dạ đưa cho cô.
Nhu Nhu khua tay cười.
" Không cần đâu, mình không có đói."
Dương Lý vẫn đưa bánh cho cô.
" Anh Lâm Thiên học lớp 12 đã cho mình, mình nghĩ là anh ấy muốn đưa cho cậu hơn."
Nhu Nhu bật cười, hình như cậu ấy đã hiểu lầm gì rồi.
" Không phải đâu, là anh ấy đưa cậu đấy."
Lâm Thiên lúc này đi xuống cầu thang, còn thân thiết gọi cô, chẳng giống như thường ngày tránh mặt nhau mãi, Nhu Nhu quay ra nhìn Lâm Thiên, vẻ mặt chẳng mấy vui, Dương Lý thấy vẻ mặt cô không vui thì lại càng sợ sệt, sợ mình lại ngây thơ chen vào mối quan hệ giữa họ.
Nhu Nhu bước về phía Lâm Thiên, được ba bước thì khựng lại, cô quay người lại gọi Dương Lý đi cùng.
" Về nhà thôi."
Lúc này Thành Thành cũng đi xuống, thấy Nhu Nhu đi về phía Lâm Thiên thì ới gọi.
" Nhu Nhu, đợi anh với "
Thành Thành vẫn đi theo sau, Lâm Thiên và Dương Lý đi cạnh nhau nhân tiện trò chuyện chút.
" Bánh anh đưa em còn chưa ăn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Lý đưa lại cho Lâm Thiên.
" Em không đói lắm, trả lại anh này."
Lâm Thiên khua tay không nhận, Nhu Nhu đi trước, lạnh lùng và không quan tâm gì đến hai người đằng sau, ra đến cổng thì Nhu Nhu quay ra muốn quay ra nhìn ngó Thành Thành một chút, xem anh ta có đi theo mình không, tiếng ai đó lại vang lên.
" Thành."
Giọng gọi này như rất thân thiết, Nhu Nhu nhìn cô gái đó quen mặt, lần trước ở quán cà phê của mẹ cô đã thấy Thành Thành đi với cô ta, lại nhớ đến lúc Thành Thành giải thích rằng cô gái ấy chỉ là em gái thôi, nhưng không phải em gái ruột, Nhu Nhu thấy buồn cười, vậy mà trong tâm thức của cô đã có lúc bất giác tin tưởng anh ta, bây giờ cô lại cười chế giễu, làm gì có kiểu em gái này chứ.
Nhu Nhu dứt khoát quay mặt đi, cô gái đó tóc buộc cao, mặc đồng phục màu xám của trường quốc tế, trông như em gái nhà bên vậy, lon ton chạy tới.
Dương Lý để ý đến Nhu Nhu, cô bắt đầu buông lỏng cơ mặt mà nhìn cô gái đó rồi lại quay ra nhìn Thành Thành.
Thành Thành cũng mặt lạnh khó chịu nhìn về phía đó, cô gái đó đi đến dang tay ra định ôm thì anh đã né ra, sau một hồi thì ba người bạn của anh đã đến.
Trong lúc đang chờ xe như thế này thì thứ Nhu Nhu để ý không phải là cô gái đó mà là Thành Thành, thái độ của anh với cô gái đó như thế nào.
Thành Thành nói chuyện rồi giới thiệu với bạn.
" Đây là Liêu Nhiên, con gái bạn thân của ba mình."
Liêu Nhiên niềm nở, lễ phép cúi chào ba người bạn của Thành Thành.
Thành Thành cũng quay ra nhìn Nhu Nhu thấy cô nhìn chằm chằm vào mình thì liền đi qua hỏi.
" Sao em lại nhìn anh như thế, khó chịu sao?"
Nhu Nhu không nói gì lập tức kéo tay Dương Lý bỏ đi.
Nhu Nhu và Dương Lý đứng chờ ở dưới gốc cây cách cổng hơi xa một chút, thấy Nhu Nhu không được vui Dương Lý liền nói.
" Có phải là tớ làm cản trở gì không?"
Nhu Nhu lắc đầu, Lâm Thiên thì thấy mấy đứa trẻ con này cái tôi cao ngất, làm gì có ai chịu xuống nước thừa nhận mình khó chịu vì đối phương đâu.
Bên kia đang lúc vui vẻ thì Nghiêm Duyễn bỗng nhiên nói.
" À, em thấy người Thành Thành thích chưa?"
Liêu Nhiên như rơi từ trên tầng mây xuống, cô bỗng nhiên không vui quay ra nhìn Thành Thành.
Thành Thành chỉ về phía Nhu Nhu đứng dưới gốc cây kia.
" Kìa, đó là Nhu Nhu, tóc dài xoăn xoã xuống, đeo ba lô màu xanh dương đó."
Thành Thành vừa nói vừa mỉm cười, Liêu Nhiên còn tưởng anh ấy sẽ phủ nhận, nhưng lại chỉ đích danh cô gái đó với cô, hôm qua nghe được từ dì Nhiên trong nhà, chỉ tưởng là bà ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật.
Nghiêm Duyễn vỗ vào vai anh, Liêu Nhiên chẳng còn muốn nói gì nữa, Hoàng Nhiên nói.
" Thật ra Thành Thành thích em ấy từ hồi lớp 11 cơ, lúc đấy em ấy đang học lớp 10 mà đúng không, đến khi đi lên 12 thì Thành Thành mới bắt đầu theo đuổi, mà em ấy cũng có chính kiến thật chúng ta nhập học cũng gần hai tháng rồi nhỉ thế mà em ấy vẫn chưa đổ nữa."
Đinh Thế cũng không im im mà lên tiếng.
" Nhớ lại hồi đầu năm Thành Thành đi đâu cũng Nhu Nhu ngày nhắn mười mấy tin nhắn mà Nhu Nhu xem xong cũng không trả lời, sang hôm sau vẫn tiếp tục nhắn, kiên trì thật đấy."
Thành Thành chỉ cười, giờ anh nghĩ lại giữa anh và Nhu Nhu đã có chút tiến triển rồi, Nhu Nhu nhìn về phía Thành Thành vừa chạm mắt đã quay đi.
Dương Lý dịch qua gốc cây một tý, hình như là đang muốn tách ra, lúc Dương Lý đang định vẫy tay tạm biệt thì Lâm Thiên kéo lại.
" Hay là để anh đưa em về nhà nhé."
Nhu Nhu nghe còn thấy hơi biến thái, không hiểu Lâm Thiên lấy đâu ra can đảm vậy, Nhu Nhu dịch ra xa Lâm Thiên một chút, hai người bọn họ liền nhìn cô.
Dương Lý gạt tay Lâm Thiên ra.
" Vậy còn Nhu Nhu thì sao?"
Nhu Nhu liền trả lời.
" Tớ có xe rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thiên nhìn Dương Lý gật đầu, nhưng Dương Lý vẫn không chịu, cô vẫn còn tưởng hai người này là yêu đương nên sợ mình biến thành em gái trà xanh lắm.
" Anh Lâm Thiên, như vậy không hay cho lắm, nếu em đi cùng xe với anh, vậy quan hệ giữa hai người sẽ bị dạn nứt đó, hơn nữa cậu ấy cũng đang giận mà."
Lâm Thiên nhìn Nhu Nhu, cô cáu kỉnh đáp.
" Tớ và anh ta còn lâu mới có quan hệ gì."
Lâm Thiên cũng ngây ngô đáp.
" Bọn anh có gì để dạn nứt sao?"
Dương Lý đưa cử chỉ tay, lúng túng nói.
" Không phải hai người..."
Hai tay của Dương Lý thể hiện cử chỉ một đôi, khi hai ngón cái của đôi tay chạm vào nhau, Nhu Nhu liền hiểu ra, chẳng trách nãy giờ cậu ta lại nói mấy câu kỳ lạ thế.
Nhu Nhu và Lâm Thiên nhìn nhau cười.
" Bọn anh là anh em."
Lâm Thiên nói nhỏ vào tai Dương Lý, cũng ra hiệu với Dương Lý không được nói cho ai biết, tuyệt đối giữ kín bí mật này, Dương Lý biết được mấy câu nói hành động của mình như bị dở hơi liền ngại ngùng.
" Em xin lỗi, em hiểu lầm hai người rồi."
Bên kia nhìn sang bên này thấy bên này vui vẻ như vậy liền có người khó chịu.
Nghiêm Duyễn nói.
" Sao hai người bọn họ càng ngày càng thân thiết vậy."
Chưa để ai chen vào Thành Thành đã lên tiếng.
" Cũng bình thường thôi."
Đinh Thế nhìn đâu cũng không giống bình thường cho lắm.
" Không phải lúc trước cậu từng đánh cậu ta sao, quên rồi à."
Nghiêm Duyễn bỗng nhiên cười rồi đấm nhẹ vào lưng Hoàng Nhiên.
" Lúc đó chả phải anh chàng này bị ăn một cái tát của Nhu Nhu à."
Hoàng Nhiên bất mãn đấm lại một cái mạnh hơn.
" Nhắc lại làm gì, cũng là do nóng nảy thôi mà."
Liêu Nhiên thấy họ cười thì cũng cười hùa theo, Đinh Thế quay ra hỏi lại Thành Thành.
" Cậu nghĩ là họ không có gì thật à?"
Thành Thành gật đầu, anh bỏ cặp ở hai bên vai xuống rồi tự ôm lấy như trẻ con mà đáp.
" Họ là anh em mà, hôm qua mình đến nhà mẹ Nhu Nhu đã nói thế đấy, chắc do anh em hay cãi nhau nên lúc nào cũng đi xe riêng."
Đinh Thế nhìn về phía Nhu Nhu rồi hoài nghi gật đầu, Hoàng Nhiên còn bất ngờ, Nghiêm Duyễn thì cứ cho là bình thường rồi nói đùa.
" Mà anh em sao lại khác nhau vậy nhỉ? nhìn không có nét nào giống cả."
Hoàng Nhiên lại cố tình trêu.
" Bây giờ chúng ta đừng nhìn vào bề ngoài nữa nhìn vào học lực của họ đi, em nhất khối 11, anh nhất khối 12, ờ còn anh em nhà cậu thì sao Nghiêm Duyễn?"
Nghiêm Duyễn lại bực mình.
" Đừng có trêu tao nữa."
Nghiêm Duyễn học hành cũng không khá mấy, cũng gọi là chỉ hơn Thành Thành một chút, cả đám có hai người là Hoàng Nhiên và Đinh Thế còn học rất được còn lại hai người thì qua môn đã rất vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro