Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 16

Bielo_25

2024-10-11 14:06:37

Cứ năm giờ chiều Nhu Nhu hay đi dạo ở công viên gần nhà, ở gần đó có sân bóng, cũng như mọi ngày vào giờ chiều Thành Thành sẽ nhắn tin cho em ấy đến xem mình đá bóng.

Lần này cũng thế, anh ta hôm nay còn chụp chân đi giày đá bóng cho Nhu Nhu xem.

" Anh đến sân bóng rồi này, hôm nay em có hứng thú muốn xem anh đá bóng không?"

Nhu Nhu đang ngồi ở ghế đá một mình, cô chán chường nhìn tin nhắn trên màn hình.

" Em bận mất rồi."

Thành Thành xem xong liền niềm nở.

" Thế thì ngày mai nhé, ngày mai anh cũng đá."

Nhu Nhu hời hợt đáp.

" Vâng."

Thả tim vào dòng tin nhắn hời hợt đó, Thành Thành lại vui vẻ đi đá bóng, cảm giác cứ như chìm vào tình yêu hoàn toàn, trong khi một bên nhiệt tình còn một bên thì chẳng hề để ý.

Nhu Nhu đứng dậy định đi bộ một vòng rồi về nhà, một quả cầu lông nhảy tới bên chân cô, nhìn về phía trước, một dáng vẻ quen mắt đứng cười ngây ngô ở đó, cậu ta vẫy tay ới gọi Nhu Nhu.

" Ném cho tớ quả cầu với."

Bộ đồ thể thao sọc trắng và thái độ cầm vợt cầu lông ngây ngô này Nhu Nhu nhận ra cậu ta.

Cậu ta là bạn cùng bàn mới của cô, Chu Diễn.

Nhu Nhu đá quả cầu dưới chân cô lên trước, quả cầu đi được nửa đường Chu Diễn đành phải đi ra nhặt, lúc này Nhu Nhu đã bỏ đi.

Chu Diễn nhìn theo mà than.

" Cáu kỉnh thật, cậu ta cứ luôn khó chịu với mình nhỉ."

Mấy người bạn đứng ở sân cầu lông ới gọi Chu Diễn.

" Nhanh lên đi, cậu đứng đấy làm gì vậy?"

Chu Diễn liền đánh quả cầu đi.

" Đến đây."

Nhu Nhu đi dạo một vòng, ánh nắng chiều vẫn còn rất gắt, cô ngồi nghỉ dưới gốc cây một lát, công viên này rất đông người, giờ này đã hết giờ làm việc, ai cũng dồn về đây đi dạo, vui chơi.

Hơn năm giờ rưỡi, Nhu Nhu đi bộ về nhà, bình thường cô không về sớm như thế nhưng hôm nay có vẻ không được vui và hơi mệt nên cô về sớm một chút.

Đi về nhà sẽ đi qua sân bóng, Thành Thành đương nhiên sẽ thấy, Nhu Nhu cúi gằm mặt đi, phía trước có một đám con gái đứng ở cửa sân bóng cười đùa với nhau, đều mặc đồng phục trường khác, nhưng với vẻ lôi thôi, nhìn như một đám đầu gấu vậy.

Nhu Nhu vốn thấy họ không hề quen, nhưng cứ có cảm giác họ đang đi về phía cô vậy.

Nhu Nhu đi được nửa đường thì dừng, đám con gái đó vẫn đi về phía cô.

[ Gì đây?]

Nhu Nhu đứng đó chờ họ đi tới, trong đám có một người rất ngông, giống như là đứa cầm đầu vậy, chưa kịp để Nhu Nhu nhận ra bọn họ thì cô gái ở giữa với vẻ ngông nghênh đi ra, cậu ta từ ngơ ngác chuyển sang cười cợt, giọng cười của cậu ta làm Nhu Nhu bỗng chốc nhớ lại chuyện cũ, và khuôn mặt này Nhu Nhu đã nhớ ra là ai rồi, cậu ta cất giọng chói và khàn, Nhu Nhu lâu lắm rồi mới được nghe.

" Cậu là Nhu Nhu đúng không nhỉ?"

Trên tay cậu ta còn kẹp điếu thuốc hút dở, khói bay từ điếu thuốc đi lên phả vào mặt cô, Nhu Nhu không phản ứng gì, lướt nhìn điếu thuốc rồi thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhu Nhu nhìn ba đứa đứng bên cạnh cậu ta đều là người quen thuộc, cô mỉm cười.

" Phải, đúng là tôi đó, Cảnh Hoà ạ."

Dường như mối quan hệ của hai người không mấy tốt đẹp cho lắm, cậu ta bất mãn nhìn cô.

" Ba mẹ cậu ly hôn chưa? Thỉnh thoảng tớ thấy mẹ cậu dắt theo một đứa bé đi siêu thị đấy, trông có vẻ tươi tắn lắm, rời xa cái nhà của cậu nên sống tốt thế à."

Nhu Nhu vẫn luôn gắt gỏng với ba mẹ vì chuyện này, sau mấy năm cô vẫn chưa thể thoải mái được, Nhu Nhu không cười nổi, bàn tay cô nắm chặt lại.

Cậu ta lại nói tiếp.

" Nghĩ lại thì lúc trước chúng ta rất thân thiết, không làm khó cậu nữa, thật là lâu rồi mới thấy cậu Nhu Nhu à, cậu xinh hơn nhiều đó."

Đối diện với lời khen của bạn cũ, Nhu Nhu cảm thấy ghê tởm, cô cau mày đáp.

" Cậu hết tiền tiêu rồi sao?"

Cảnh Hòa ngớ người ra, Nhu Nhu dưới mí mắt giật giật, cô thấy mình như muốn phát điên, nghĩ lại những chuyện mà cậu ta đã làm với cô, cô càng thấy kinh tởm của con người này.

" Cậu nói những lời vui tai ấy có cảm thấy kinh tởm không? Trước đây chỉ khi cậu hết tiền rồi mới nói như thế thôi, xem lại hành động của mình rồi tự xem xét mà xấu hổ đi, làm những chuyện xấu hổ thì phải biết xấu hổ."

Nhu Nhu bước qua đám người này, Cảnh Hoà vứt điếu thuốc xuống đất, cậu ta thở dài gọi cô lại.

" Nhu Nhu à, tôi còn chưa nói xong."

Cậu ta bị Nhu Nhu phớt lờ, lại không can tâm như thế liền đi lên kéo mạnh Nhu Nhu lại, điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, màn hình điện thoại úp xuống.

Nhu Nhu liền đẩy cậu ta ra cúi xuống nhặt điện thoại lên ngay, tình hình vốn không căng thẳng cho lắm nhưng bên ngoài nhìn vào giống như đang gây gổ với nhau, qua hàng rào sắt người bên trong sân bóng có thể thấy được, Nhu Nhu đứng lên nhìn Cảnh Hoà bực dọc.

" Cậu có ý gì đây? Lại đến làm phiền tôi à?"

Cảnh Hòa không thấy bực mình cho lắm, cậu ta cười.

Nhu Nhu không muốn ở đây nói gì nữa, cô quay người muốn rời đi thì gặp Thành Thành mở cửa sắt đi ra, anh ân cần hỏi.

" Nhu Nhu, có chuyện gì thế?"

Cảnh Hòa cũng không ngờ, Nhu Nhu vừa quay người ra sau thì đã có người đi đến hỏi thăm.

Nhưng anh chàng này Cảnh Hoà nhìn rất quen mắt, cậu ta niềm nở đi tới hỏi Thành Thành.

" Hình như chúng ta gặp ở đâu rồi thì phải, nhìn anh rất quen."

Nhu Nhu quay ra nhìn Thành Thành liền, cô vừa chạm mắt thì liền quay người đi.

Nhu Nhu mau chóng bỏ đi, Thành Thành gọi theo cũng không nghe gì cả, Thành Thành bối rối, vừa nhìn Nhu Nhu vừa quay ra nhìn Cảnh Hoà.

Thành Thành quay ra hỏi Cảnh Hoà.

" Chúng ta có quen nhau à?"

Cảnh Hòa do dự.

" Nhưng em nhìn anh rất quen, không nhớ là đã gặp ở đâu rồi."

Thành Thành cũng suy nghĩ, một cô gái đứng đằng sau Cảnh Hoà trông đầu tóc như tổ quạ, mặt thì ngơ ngơ như đứa ngốc lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Anh này có phải là hôm ở trường quốc tế đánh nhau với mấy người Quân Hàn không, em nhớ là hôm đó anh đỡ cho Hoà Hoà một cú đấm vào vai ấy."

Mới nhắc đến đó Thành Thành đã thấy nhức vai rồi, anh cười trừ đáp.

" Cũng khá lâu rồi, anh cũng không nhớ cho lắm, nhưng mà vừa rồi có chuyện gì vậy?"

Người đứng đằng sau vừa rồi lại lên tiếng.

" Cũng không lâu lắm đâu, mới mấy tuần trước thôi anh."

Cảnh Hòa lại không muốn nói chuyện đấy, cậu ta cố ý dò hỏi.

" Anh và Nhu Nhu quen nhau sao?"

Thành Thành nghe nhắc đến Nhu Nhu thì liền vui vẻ.

" Anh và em ấy có quen biết."

Nhìn thái độ vui vẻ này Cảnh Hoà biết là gãi đúng chỗ ngứa của anh ta rồi, nhân tiện lấn tới làm thân một chút.

" Em và ba bạn này là bạn của Nhu Nhu, bọn em chơi với nhau từ hồi cấp hai cơ."

Lần này nghe là bạn của Nhu Nhu thì anh lại có chút nghi ngờ, bên ngoài thì giả vờ cười một chút, nhưng bên trong thì đang không tin.

[ Nhu Nhu lại làm bạn với mấy người này à.]

Cảnh Hòa giả vờ như mối quan hệ của mình và Nhu Nhu rất thân thiết.

" Dạo gần đây cậu ấy hay kể với bọn em về một anh trai đang theo đuổi cậu ấy, chắc hẳn là anh rồi ha."

Thành Thành đột nhiên bay hết mấy cái nghi ngờ trong đầu mình, anh ngại ngùng gãi đầu.

" Nhu Nhu có nhắc sao, em ấy có kể gì nữa không."

Cảnh Hòa bật cười.

" Cái này thì bí mật, bọn em phải giữ bí mật cho cậu ấy, kể ra hết thì cậu ấy sẽ ngại đó."

Thành Thành bị bạn gọi đi, anh bắt đầu niềm nở với mấy người này.

" Anh đi trước đã, để sau rồi nói chuyện ha."

Mấy người này cũng diễn kịch theo cậu ta, niềm nở vẫy tay chào anh.

Nhu Nhu về đến cửa nhà thì đã bộc phát, cô hậm hực đi dép vào, chậu cây đại lộc đặt ở cửa bị cô nắm kéo lá xuống để chút giận.

Nắm lá cây trong tay, Nhu Nhu đi vào nhà gặp ba và dì mẫn ở trong phòng khách liền chào lấy lệ.

" Ba ạ, dì ạ."

Cô không nhìn mặt hai người này lấy một cái, đi thẳng vào trong bếp vứt lá cây vào thùng rác rồi đi lên phòng để trốn ngay.

Bóng dáng ấy chỉ như lướt qua, cũng không ai lạ lẫm gì với tính khí này của Nhu Nhu.

Ba chỉ đùa.

" Ra ngoài đi dạo bị chó đuổi hay sao."

Dì Mẫn cũng cười trừ với câu đùa nhạt này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Nhiều Đến Thế

Số ký tự: 0