Chương 30
Bielo_25
2024-10-11 14:06:37
Thành Thành chạy xuống lớp 11A nhưng ngó vào trong không thấy Nhu Nhu, Chu Diễn vẫn đang nằm ngủ, sắp đi vào giấc mơ rồi thì mơ hồ nghe thấy tiếng đập bàn.
Chu Diễn ngẩng đầu lên đã thấy Thành Thành đứng trước mặt mình, còn thở hổn hển.
“ Có thấy sách giải toán của Nhu Nhu đâu không?”
Chu Diễn thở dài, nằm gục xuống tiếp đáp lại Thành Thành với giọng ngái ngủ.
“ Đem đi trả rồi.”
Thành Thành lập tức chạy đi, tiếng chân rầm rầm như tiếng voi chạy nạn của anh lại làm người ta khó chịu.
Thành Thành chạy đến thư viện, đúng lúc Nhu Nhu đang đứng ở ngoài nói chuyện với Dương Lý, trên tay cô vẫn còn cầm quyển sách kia, Thành Thành cố gắng bình tĩnh rồi đi về phía Nhu Nhu, Dương Lý lướt mắt sang nhìn thấy anh, sợ lại làm phiền đôi gà bông này nên vội vã bỏ đi.
“ Tớ đang có việc gấp, tớ đi trước đây, bai bai.”
Nhu Nhu chỉ kịp vẫy tay, chưa gì mà Dương Lý đã bỏ đi.
Cô quay người đi vào trong thư viện, chợt cô khựng lại, cuốn sách trên tay dường như kéo cô ngả người ra phía sau, ban đầu là lực nhẹ, sau đấy là một lực rất lớn kéo cô vào lòng.
Nhu Nhu vội quay ra, nhìn thấy Thành Thành đang nắm chặt quyển sách trên tay, còn một tay thì ôm lấy mình.
Ở trước cửa thư viện một đám con trai bê bàn ghế từ trong phòng đi ra, tuồn ra như lũ.
Cái hành động thân mật vừa rồi của anh Nhu Nhu khó chịu ra mặt.
“ Làm gì thế?”
Đối mặt với cô, Thành Thành vẫn cầm chặt cuốn sách trên tay cô không buông, nhưng lại không nghĩ được nên nói như thế nào.
“ Sách…”
Ấp úng một hồi Nhu Nhu mới lên tiếng.
“ Anh cũng muốn mượn sách sao?”
Thành Thành liền gật đầu, cô định buông tay ra thì bên trong sách lòi ra một mảnh giấy, Nhu Nhu tò mò giật mảnh giấy ra.
Thành Thành lúng túng nhìn theo mảnh giấy trên tay cô, Nhu Nhu nhìn kỹ đây là một tờ rơi quảng cáo học tiếng anh được gấp đôi vào để kẹp một thứ gì đó.
Thành Thành thấy không ổn rồi liền giật lấy, Nhu Nhu giật mình quay ra, vẻ mặt đang mơ hồ nhìn anh.
“ Cái gì vậy?”
Thành Thành liền nói là đồ của Nghiêm Duyễn, vẻ mặt cười đáp với cô rất gượng gạo, Nhu Nhu nghiêng đầu tỏ vẻ ý này của anh không thuyết phục.
“ Em thấy trong đó bọc gì đó màu đỏ, thứ gì vậy?”
Thành Thành đưa sách lại cho cô, không trả lời được câu hỏi của cô liền muốn bỏ trốn.
“ Anh đi trước đây…”
Nhu Nhu cũng không có ý định giữ, cô gật đầu.
“ Ờ…”
Thành Thành nắm chặt thứ đồ của Nghiêm Duyễn chạy về lớp, lên đến chỗ ngồi của Nghiêm Duyễn anh vứt thẳng xuống mặt bàn.
“ Cậu giỏi cất đồ thật đấy, biết bao chỗ có thể nhét vào thì không, kẹp vào sách làm gì?”
Hoàng Nhiên ngồi bên cạnh tò mò cầm lên xem, tờ quảng cáo học tiếng anh gập đôi kẹp vào chiếc ’ áo mưa ’ được tặng của Nghiêm Duyễn, Nghiêm Duyễn thấy đồ đã về liền thở phào.
“ Em ấy có biết không?”
Thành Thành lắc đầu.
“ Không biết.”
Nghiêm Duyễn giật lại đồ của mình, còn quay ra lườm nguýt Hoàng Nhiên.
“ Lúc sa cơ thì chỉ có Thành Thành chịu giúp tớ thôi, còn các cậu thì cứ bỏ mặc tớ, mình gọi các cậu là anh em tốt thì các cậu có thấy xấu hổ không.”
Thành Thành gõ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“ Video cậu gửi vào nhóm lấy ở đâu vậy?”
Hoàng Nhiên không biết gì quay qua nhìn Nghiêm Duyễn.
“ Video nào vậy?”
Thành Thành mặt không cảm xúc, Nghiêm Duyễn mím môi khó nói thành lời, nhìn vẻ mặt Thành Thành rất nghiêm túc làm Hoàng Nhiên không dám đùa.
Đinh Thế từ bàn trên đi xuống, chạy xuống đã hí hửng cầm lấy đồ tốt trên bàn đánh nhẹ lên vai Nghiêm Duyễn trêu.
“ Nít nôi bày đặt giữ ‘áo mưa’, cậu không sợ ba mẹ thấy hay sao.”
Ba người ở dưới này đều im lặng, Thành Thành vẫn đang chờ câu trả lời từ Nghiêm Duyễn, Hoàng Nhiên nhìn Đinh Thế đá mắt ra hiệu chuyện này có vẻ căng.
Nghiêm Duyễn lấy hơi thở dài, mở miệng ra đều dè chừng.
“ Tớ không phải đi đâu đó bậy bạn mà nhặt được video đó đâu, tớ nhặt nó trên app X…”
Thành Thành nghe xong liền phản ứng rất dữ dội.
“ Đấy không phải chỗ bậy bạ sao? Cậu là người sinh vào tháng đầu năm, sang năm mới đã đủ mười tám rồi, cậu có thể chơi được cái app đó, nhưng mà cậu bắt gặp video đó ở đâu?”
Nghiêm Duyễn lại thở dài, Đinh Thế đang không hiểu gì, cậu ta không nhịn được nữa liền kéo Thành Thành ra hỏi.
“ Video gì? Video bậy bạ gì à?”
Hoàng Nhiên liền quay ra trách cứ Nghiêm Duyễn.
“ Tớ biết ngay cái đứa cái gì cũng biết chút ít như cậu rất nguy hiểm, video bậy bạ gì, cậu lên đó xem ảnh người lớn đúng không.”
Nghiêm Duyễn lúng túng đưa tay quơ quơ phủ nhận.
“ Không phải đâu, tớ mặc dù không được đàng hoàng cho lắm, nhưng cũng không hề bậy bạ như thế đâu.”
Nghiêm Duyễn quay qua nói với Thành Thành.
“ Tớ không phải cố tình tải gì bậy bạ về đâu, tớ gặp được video đó cũng rất tình cờ.”
Tiếng chuông reo ở bên ngoài cửa vang lên, phá tan sự gượng gạo này, Đinh Thế không muốn nhóm bạn có điềm khích nên lên tiếng.
“ Được rồi, tan về rồi mới nói đi.”
Đinh Thế đưa đồ ra trước mặt Nghiêm Duyễn trêu.
“ Vứt đi nhá.”
Nghiêm Duyễn vươn tay ra muốn lấy lại đồ.
“ Trả lại tớ tờ rơi tiếng anh.”
Thành Thành trầm ngâm đi về chỗ, Đinh Thế dụ Nghiêm Duyễn lên bàn trên, cầm đồ của cậu quơ quơ trước mặt để trọc tức.
Nghiêm Duyễn bực mình chạy lên bàn trên lấy lại đồ, hai người dành qua dành lại, còn đánh nhẹ vào vai nhau.
Nghiêm Duyễn giật mạnh lại lỡ tuột tay làm rơi về phía cửa lớp, bàn Đinh Thế ở tổ hai, gần với cửa lớp, tờ giấy quảng cáo học tiếng anh bọc ngoài ‘áo mưa’ rơi ở trước cửa lộ ra một góc đỏ.
Hai ba người ở ngoài lớp chạy vào còn kéo Nghiêm Duyễn đi xuống chỗ ngồi theo, đồ bị rơi còn không kịp nhặt lại, lúc về đến chỗ thì thứ đó đã được Nhu Nhu nhặt lên.
Nhu Nhu nhìn về phía Thành Thành, anh ngại ngùng quay mặt đi, Nghiêm Duyễn cũng không dám ngẩng mặt lên nữa.
Cô cầm chặt nó trong tay, vẫn bình tĩnh đi xuống cuối lớp xem xét, vẫn như mọi khi trong thùng rác có rác, bảng lau chưa sạch, một học sinh mặc không đúng đồng phục.
Nhu Nhu chỉ ghi vào một lỗi bảng chưa sạch, cô đi đến chỗ của Nghiêm Duyễn thì liền trả lại đồ cho người ta, nhẹ nhàng đặt lên bàn, Nghiêm Duyễn không dám nhìn mặt em ấy, thấy bước chân đã rời đi Nghiêm Duyễn mới cầm lấy đồ vội vã nhét vào túi quần.
Cô đi qua chỗ Thành Thành còn quay ra đánh nhẹ vào người anh nhắc anh chỉnh lại quần áo.
Đi lên đến cửa, Nhu Nhu vẫn như thường lệ chỉ vào bảo báo điểm.
“ Bảng chưa sạch trừ 5đ.”
Cô gấp cuốn sổ lại, bình tĩnh hỏi thêm.
“ Lớp mình có ý kiến gì không?”
Không ai nói gì, cô ôm lấy cuốn sổ của mình mỉm cười rời đi.
“ Không có ý kiến gì thì em đi trước ạ.”
Nói xong cũng đi ra ngoài mà chẳng thương xót để lại ánh mắt nào cho Thành Thành, Hoàng Nhiên lúc ngồi xuống đã quay qua đánh Nghiêm Duyễn một cái.
“ Hôm nay cậu gây chuyện nhiều lắm đấy.”
Dáng một cái cho người ta, Nghiêm Duyễn uất ức vô cùng.
“ Tớ đâu có gây chuyện.”
Thành Thành lướt mắt sang nhìn Nghiêm Duyễn, cậu ta liền im bặt, dù sao thì giúp cũng đã giúp, để người ta biết thì là do cậu ta.
Dương Lý và Lâm Thiên gần như luôn dính lấy nhau, Nhu Nhu cũng vì thế mà thân thiết hơn với Dương Lý, hôm nay lúc tan học lại không thấy Thành Thành chạy xuống tìm Nhu Nhu như mọi ngày, Dương Lý nhìn xung quanh tò mò hỏi.
“ Hôm nay người đó không tới sao.”
Nhu Nhu cầm cặp vội vã chạy ra khỏi lớp, câu hỏi vu vơ của Dương Lý cô cũng nghe được, cô mỉm cười đáp.
“ Lạ lắm sao, tớ thấy anh ta không đến thì càng vui chứ sao.”
Dương Lý nhìn nụ cười của cô mà cười theo.
“ Chắc không?”
Nhu Nhu khựng lại, sao lại hỏi cô câu đó, cô luôn cảm thấy anh ta không đến làm phiền mình thì là chuyện tốt, nên cứ không thấy anh ta là vui, nhưng bị Dương Lý hỏi lại câu này cô cũng tự mình xem xét, sao thế nhỉ, chỉ cảm thấy không bị làm phiền thì sẽ vui hơn, nhưng nghĩ lại thì thấy rất trống rỗng.
Nhu Nhu lại cười.
“ Nói gì vậy.”
Đi xuống tầng một, Nhu Nhu và Dương Lý đang bàn nhau về chuyện viết văn, Hoàng Nhiên và Nghiêm Duyễn đi trước hai người, hai người này còn nói chuyện to, hoàn toàn không để ý phía sau mình còn có người.
Câu chuyện chẳng rõ đầu đuôi, Dương Lý và Nhu Nhu im lặng một hồi chân vẫn thoăn thoắt bước đi.
Nghiêm Duyễn kích động to tiếng hơn.
“ Cái video đó là có người gửi cho tớ, tớ làm sao mà biết được người ta lại gửi loại video như vậy.”
Hoàng Nhiên vẫn rất bình tĩnh.
“ Thì đã ai trách cậu đâu, cậu cứ nói với Thành Thành là được mà, cậu ấy làm gì mà lại không tin cậu chứ.”
Nghiêm Duyễn trầm ngâm, Hoàng Nhiên lại lên tiếng.
“ Đừng nói là vì video đó mà sáng nay cậu ngại đi trả sách cho Nhu Nhu đấy nhé.”
Nghe bọn họ nhắc đến tên mình Nhu Nhu giật mình, bọn họ còn nhắc gì đó đến video, cô càng nhạy cảm hơn, Dương Lý quay qua nhìn cô.
Bước chân cô đã khựng lại một chút, mặt cứng đờ ra.
Ở phía sau cô và Dương Lý lại có tiếng gọi cùng với tiếng bước chân chạy tới.
“ Nhu Nhu.”
Giọng nói hào hứng này chắc chắn là Thành Thành rồi, bây giờ Hoàng Nhiên và Nghiêm Duyễn mới biết sau lưng mình là Nhu Nhu, hai người chột dạ nhìn cô, Nhu Nhu cũng căng thẳng nhìn họ, Thành Thành đi tới đứng bên cạnh Nhu Nhu, vẫn như mọi khi luôn mỉm cười với cô.
Chu Diễn ngẩng đầu lên đã thấy Thành Thành đứng trước mặt mình, còn thở hổn hển.
“ Có thấy sách giải toán của Nhu Nhu đâu không?”
Chu Diễn thở dài, nằm gục xuống tiếp đáp lại Thành Thành với giọng ngái ngủ.
“ Đem đi trả rồi.”
Thành Thành lập tức chạy đi, tiếng chân rầm rầm như tiếng voi chạy nạn của anh lại làm người ta khó chịu.
Thành Thành chạy đến thư viện, đúng lúc Nhu Nhu đang đứng ở ngoài nói chuyện với Dương Lý, trên tay cô vẫn còn cầm quyển sách kia, Thành Thành cố gắng bình tĩnh rồi đi về phía Nhu Nhu, Dương Lý lướt mắt sang nhìn thấy anh, sợ lại làm phiền đôi gà bông này nên vội vã bỏ đi.
“ Tớ đang có việc gấp, tớ đi trước đây, bai bai.”
Nhu Nhu chỉ kịp vẫy tay, chưa gì mà Dương Lý đã bỏ đi.
Cô quay người đi vào trong thư viện, chợt cô khựng lại, cuốn sách trên tay dường như kéo cô ngả người ra phía sau, ban đầu là lực nhẹ, sau đấy là một lực rất lớn kéo cô vào lòng.
Nhu Nhu vội quay ra, nhìn thấy Thành Thành đang nắm chặt quyển sách trên tay, còn một tay thì ôm lấy mình.
Ở trước cửa thư viện một đám con trai bê bàn ghế từ trong phòng đi ra, tuồn ra như lũ.
Cái hành động thân mật vừa rồi của anh Nhu Nhu khó chịu ra mặt.
“ Làm gì thế?”
Đối mặt với cô, Thành Thành vẫn cầm chặt cuốn sách trên tay cô không buông, nhưng lại không nghĩ được nên nói như thế nào.
“ Sách…”
Ấp úng một hồi Nhu Nhu mới lên tiếng.
“ Anh cũng muốn mượn sách sao?”
Thành Thành liền gật đầu, cô định buông tay ra thì bên trong sách lòi ra một mảnh giấy, Nhu Nhu tò mò giật mảnh giấy ra.
Thành Thành lúng túng nhìn theo mảnh giấy trên tay cô, Nhu Nhu nhìn kỹ đây là một tờ rơi quảng cáo học tiếng anh được gấp đôi vào để kẹp một thứ gì đó.
Thành Thành thấy không ổn rồi liền giật lấy, Nhu Nhu giật mình quay ra, vẻ mặt đang mơ hồ nhìn anh.
“ Cái gì vậy?”
Thành Thành liền nói là đồ của Nghiêm Duyễn, vẻ mặt cười đáp với cô rất gượng gạo, Nhu Nhu nghiêng đầu tỏ vẻ ý này của anh không thuyết phục.
“ Em thấy trong đó bọc gì đó màu đỏ, thứ gì vậy?”
Thành Thành đưa sách lại cho cô, không trả lời được câu hỏi của cô liền muốn bỏ trốn.
“ Anh đi trước đây…”
Nhu Nhu cũng không có ý định giữ, cô gật đầu.
“ Ờ…”
Thành Thành nắm chặt thứ đồ của Nghiêm Duyễn chạy về lớp, lên đến chỗ ngồi của Nghiêm Duyễn anh vứt thẳng xuống mặt bàn.
“ Cậu giỏi cất đồ thật đấy, biết bao chỗ có thể nhét vào thì không, kẹp vào sách làm gì?”
Hoàng Nhiên ngồi bên cạnh tò mò cầm lên xem, tờ quảng cáo học tiếng anh gập đôi kẹp vào chiếc ’ áo mưa ’ được tặng của Nghiêm Duyễn, Nghiêm Duyễn thấy đồ đã về liền thở phào.
“ Em ấy có biết không?”
Thành Thành lắc đầu.
“ Không biết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Duyễn giật lại đồ của mình, còn quay ra lườm nguýt Hoàng Nhiên.
“ Lúc sa cơ thì chỉ có Thành Thành chịu giúp tớ thôi, còn các cậu thì cứ bỏ mặc tớ, mình gọi các cậu là anh em tốt thì các cậu có thấy xấu hổ không.”
Thành Thành gõ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“ Video cậu gửi vào nhóm lấy ở đâu vậy?”
Hoàng Nhiên không biết gì quay qua nhìn Nghiêm Duyễn.
“ Video nào vậy?”
Thành Thành mặt không cảm xúc, Nghiêm Duyễn mím môi khó nói thành lời, nhìn vẻ mặt Thành Thành rất nghiêm túc làm Hoàng Nhiên không dám đùa.
Đinh Thế từ bàn trên đi xuống, chạy xuống đã hí hửng cầm lấy đồ tốt trên bàn đánh nhẹ lên vai Nghiêm Duyễn trêu.
“ Nít nôi bày đặt giữ ‘áo mưa’, cậu không sợ ba mẹ thấy hay sao.”
Ba người ở dưới này đều im lặng, Thành Thành vẫn đang chờ câu trả lời từ Nghiêm Duyễn, Hoàng Nhiên nhìn Đinh Thế đá mắt ra hiệu chuyện này có vẻ căng.
Nghiêm Duyễn lấy hơi thở dài, mở miệng ra đều dè chừng.
“ Tớ không phải đi đâu đó bậy bạn mà nhặt được video đó đâu, tớ nhặt nó trên app X…”
Thành Thành nghe xong liền phản ứng rất dữ dội.
“ Đấy không phải chỗ bậy bạ sao? Cậu là người sinh vào tháng đầu năm, sang năm mới đã đủ mười tám rồi, cậu có thể chơi được cái app đó, nhưng mà cậu bắt gặp video đó ở đâu?”
Nghiêm Duyễn lại thở dài, Đinh Thế đang không hiểu gì, cậu ta không nhịn được nữa liền kéo Thành Thành ra hỏi.
“ Video gì? Video bậy bạ gì à?”
Hoàng Nhiên liền quay ra trách cứ Nghiêm Duyễn.
“ Tớ biết ngay cái đứa cái gì cũng biết chút ít như cậu rất nguy hiểm, video bậy bạ gì, cậu lên đó xem ảnh người lớn đúng không.”
Nghiêm Duyễn lúng túng đưa tay quơ quơ phủ nhận.
“ Không phải đâu, tớ mặc dù không được đàng hoàng cho lắm, nhưng cũng không hề bậy bạ như thế đâu.”
Nghiêm Duyễn quay qua nói với Thành Thành.
“ Tớ không phải cố tình tải gì bậy bạ về đâu, tớ gặp được video đó cũng rất tình cờ.”
Tiếng chuông reo ở bên ngoài cửa vang lên, phá tan sự gượng gạo này, Đinh Thế không muốn nhóm bạn có điềm khích nên lên tiếng.
“ Được rồi, tan về rồi mới nói đi.”
Đinh Thế đưa đồ ra trước mặt Nghiêm Duyễn trêu.
“ Vứt đi nhá.”
Nghiêm Duyễn vươn tay ra muốn lấy lại đồ.
“ Trả lại tớ tờ rơi tiếng anh.”
Thành Thành trầm ngâm đi về chỗ, Đinh Thế dụ Nghiêm Duyễn lên bàn trên, cầm đồ của cậu quơ quơ trước mặt để trọc tức.
Nghiêm Duyễn bực mình chạy lên bàn trên lấy lại đồ, hai người dành qua dành lại, còn đánh nhẹ vào vai nhau.
Nghiêm Duyễn giật mạnh lại lỡ tuột tay làm rơi về phía cửa lớp, bàn Đinh Thế ở tổ hai, gần với cửa lớp, tờ giấy quảng cáo học tiếng anh bọc ngoài ‘áo mưa’ rơi ở trước cửa lộ ra một góc đỏ.
Hai ba người ở ngoài lớp chạy vào còn kéo Nghiêm Duyễn đi xuống chỗ ngồi theo, đồ bị rơi còn không kịp nhặt lại, lúc về đến chỗ thì thứ đó đã được Nhu Nhu nhặt lên.
Nhu Nhu nhìn về phía Thành Thành, anh ngại ngùng quay mặt đi, Nghiêm Duyễn cũng không dám ngẩng mặt lên nữa.
Cô cầm chặt nó trong tay, vẫn bình tĩnh đi xuống cuối lớp xem xét, vẫn như mọi khi trong thùng rác có rác, bảng lau chưa sạch, một học sinh mặc không đúng đồng phục.
Nhu Nhu chỉ ghi vào một lỗi bảng chưa sạch, cô đi đến chỗ của Nghiêm Duyễn thì liền trả lại đồ cho người ta, nhẹ nhàng đặt lên bàn, Nghiêm Duyễn không dám nhìn mặt em ấy, thấy bước chân đã rời đi Nghiêm Duyễn mới cầm lấy đồ vội vã nhét vào túi quần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi qua chỗ Thành Thành còn quay ra đánh nhẹ vào người anh nhắc anh chỉnh lại quần áo.
Đi lên đến cửa, Nhu Nhu vẫn như thường lệ chỉ vào bảo báo điểm.
“ Bảng chưa sạch trừ 5đ.”
Cô gấp cuốn sổ lại, bình tĩnh hỏi thêm.
“ Lớp mình có ý kiến gì không?”
Không ai nói gì, cô ôm lấy cuốn sổ của mình mỉm cười rời đi.
“ Không có ý kiến gì thì em đi trước ạ.”
Nói xong cũng đi ra ngoài mà chẳng thương xót để lại ánh mắt nào cho Thành Thành, Hoàng Nhiên lúc ngồi xuống đã quay qua đánh Nghiêm Duyễn một cái.
“ Hôm nay cậu gây chuyện nhiều lắm đấy.”
Dáng một cái cho người ta, Nghiêm Duyễn uất ức vô cùng.
“ Tớ đâu có gây chuyện.”
Thành Thành lướt mắt sang nhìn Nghiêm Duyễn, cậu ta liền im bặt, dù sao thì giúp cũng đã giúp, để người ta biết thì là do cậu ta.
Dương Lý và Lâm Thiên gần như luôn dính lấy nhau, Nhu Nhu cũng vì thế mà thân thiết hơn với Dương Lý, hôm nay lúc tan học lại không thấy Thành Thành chạy xuống tìm Nhu Nhu như mọi ngày, Dương Lý nhìn xung quanh tò mò hỏi.
“ Hôm nay người đó không tới sao.”
Nhu Nhu cầm cặp vội vã chạy ra khỏi lớp, câu hỏi vu vơ của Dương Lý cô cũng nghe được, cô mỉm cười đáp.
“ Lạ lắm sao, tớ thấy anh ta không đến thì càng vui chứ sao.”
Dương Lý nhìn nụ cười của cô mà cười theo.
“ Chắc không?”
Nhu Nhu khựng lại, sao lại hỏi cô câu đó, cô luôn cảm thấy anh ta không đến làm phiền mình thì là chuyện tốt, nên cứ không thấy anh ta là vui, nhưng bị Dương Lý hỏi lại câu này cô cũng tự mình xem xét, sao thế nhỉ, chỉ cảm thấy không bị làm phiền thì sẽ vui hơn, nhưng nghĩ lại thì thấy rất trống rỗng.
Nhu Nhu lại cười.
“ Nói gì vậy.”
Đi xuống tầng một, Nhu Nhu và Dương Lý đang bàn nhau về chuyện viết văn, Hoàng Nhiên và Nghiêm Duyễn đi trước hai người, hai người này còn nói chuyện to, hoàn toàn không để ý phía sau mình còn có người.
Câu chuyện chẳng rõ đầu đuôi, Dương Lý và Nhu Nhu im lặng một hồi chân vẫn thoăn thoắt bước đi.
Nghiêm Duyễn kích động to tiếng hơn.
“ Cái video đó là có người gửi cho tớ, tớ làm sao mà biết được người ta lại gửi loại video như vậy.”
Hoàng Nhiên vẫn rất bình tĩnh.
“ Thì đã ai trách cậu đâu, cậu cứ nói với Thành Thành là được mà, cậu ấy làm gì mà lại không tin cậu chứ.”
Nghiêm Duyễn trầm ngâm, Hoàng Nhiên lại lên tiếng.
“ Đừng nói là vì video đó mà sáng nay cậu ngại đi trả sách cho Nhu Nhu đấy nhé.”
Nghe bọn họ nhắc đến tên mình Nhu Nhu giật mình, bọn họ còn nhắc gì đó đến video, cô càng nhạy cảm hơn, Dương Lý quay qua nhìn cô.
Bước chân cô đã khựng lại một chút, mặt cứng đờ ra.
Ở phía sau cô và Dương Lý lại có tiếng gọi cùng với tiếng bước chân chạy tới.
“ Nhu Nhu.”
Giọng nói hào hứng này chắc chắn là Thành Thành rồi, bây giờ Hoàng Nhiên và Nghiêm Duyễn mới biết sau lưng mình là Nhu Nhu, hai người chột dạ nhìn cô, Nhu Nhu cũng căng thẳng nhìn họ, Thành Thành đi tới đứng bên cạnh Nhu Nhu, vẫn như mọi khi luôn mỉm cười với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro