Chương 35
Bielo_25
2024-10-11 14:06:37
Trong cổ họng phát ra tiếng ư ử như con chó con, Nhu Nhu nằm gọn trong tay bọn họ, trong mắt rưng rưng, Nhu Nhu nhìn xung quanh không có ai có thể giúp được cô, cảm giác bất lực đến cùng cực.
Cô nhìn ra ngoài thấy người đi qua nhiều, nhưng ở bên ngoài ồn ào, hét ở trong này ra thật sự khó nghe thấy, bọn Dương Trần hí hửng lựa thêm đồ ăn, còn đang bàn nhỏ giọng với ông chủ mua gì đó.
Nhu Nhu chỉ có thể trông chờ vào người ở bên ngoài, lúc này thấy dáng vẻ quen thuộc đi qua, cổ họng cô lại phát ra tiếng gào thét hơn.
Thành Thành đi qua quán game lần trước, định theo lối mòn quen thuộc đi vào chỗ bí mật của mình.
Lần này anh còn nghe tiếng nho nhỏ bên tai có ai đó gọi tên mình.
“ Thành Thành…”
Khựng lại, anh lùi lại mấy bước đứng bên cửa quán game quay đi quay lại xem có ai đang gọi mình không.
Một đợt gào nữa vang lên, tiếng gọi từ trong quán game vang ra, quán game có cửa lớn, còn đang mở thoáng ra để đón khách.
Thành Thành thò đầu vào, thấy bọn Dương Trần đang chật vật chống chế ai đó, anh trước hết thấy bất bình liền lao vào.
Đột nhiên có một cái cặp sách bay tới đập vào đầu tên đang khoá chặt tay Nhu Nhu, cậu ta đau quá liền bất giác buông ra, Nhu Nhu bị đẩy ra theo quán tính ngã ra góc tường.
Cô quay ra đang thấy Thành Thành nắm cổ áo tên đó đấm tới tấp, ông chủ lúc này chạy ra can ngăn, bọn Dương Trần còn đang không biết chuyện gì.
Nhu Nhu thấy cô gái kia đang cầm cặp sách của mình đứng ngơ ra không hiểu chuyện, cô mím môi đứng dậy nhìn về phía Thành Thành đang trừng mắt gầm gừ như con báo, cứ lao vào là bị ông chủ đẩy đi.
Thành Thành nhìn thấy cô thì khựng lại, cô đi về phía cô gái đó giật lại cặp sách, sau đó thì không do dự mà trả lại cậu ta một cái tát, Dương Trần muốn nhảy vào để giúp bạn mình, Nhu Nhu lúc này túm tóc cậu ta giật ngược lại, sau đấy thì cầm cặp đánh liên hoàn vào người cậu ta.
Đánh đến khi mỏi tay rồi thì cô bị ông chủ ra kéo lại, bọn họ đều đứng vào trong, cô chạy về phía Thành Thành thật nhanh, nhìn lại đám bọn họ có chút sợ hãi, Thành Thành thấy cô lao đến liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng, nhìn bọn họ bắt nạt cô, vừa rồi hỗn loạn chỉ có tiếng đánh nhau, bây giờ lại bỗng im lặng, ông chủ thở dài.
“Sao lại vào đây đánh nhau, mấy cái đứa này muốn phá tao làm ăn đấy à.”
Nhu Nhu nhớ lại lúc nãy ông ta cầm tiền rồi nhắm mắt cho bọn Dương Trần này làm càn, cô khịt mũi nói với ông ta, từng chữ đều nhấn mạnh.
“Chủ quán, chúc chú kiếm được nhiều tiền!”
Nói xong cô nhìn cặp sách của Thành Thành đang vứt ở dưới đất liền cúi xuống nhặt lên, cô cầm cả hai cặp sách, đưa tay lau khoé mắt đang rưng rưng của mình, xong kéo Thành Thành ra ngoài.
Thành Thành tìm được cô trong lòng vui sướng, nhưng cũng không quên hỏi thăm cô.
“ Em có sao không? Có đau chỗ nào không?”
Nhu Nhu vẫn kéo anh ra ngoài mà không trả lời.
Thành Thành ngoái nhìn họ một cái, hình như là đánh chưa đã, Nhu Nhu kéo anh ra ngoài cũng không nói gì, liên tục khịt mũi rồi phủi bụi trên cặp sách.
Nhu Nhu nhớ con đường ở bên cạnh là con đường đi vào chỗ bí mật của anh, cô kéo Thành Thành đi vào ngõ nhỏ, lúc này cô đưa cặp sách lại cho anh, Thành Thành không nhịn được nữa mà kéo cô dừng lại, đối mặt với nhau anh hỏi.
“Bọn họ vừa định làm gì em vậy? Em bị họ bắt nạt như thế nào?”
Nhu Nhu cầm chặt cặp sách của mình, vốn dĩ đã có thể nhịn được rồi nhưng khi bị Thành Thành hỏi thì liền mếu khóc, đầu tóc cô rối bù, cổ tay đỏ ửng vì vừa rồi bị nắm chặt.
Nhu Nhu nhìn anh càng lúc càng không nhịn được, cô bật khóc ngay tại chỗ.
Thành Thành thấy vậy bối rối, lần đầu tiên thấy con gái khóc trước mặt thế này, anh cởi áo khoác đồng phục của mình ra khoác lên cho cô.
Áo sơ mi trắng của cô bị dính bẩn rất nhiều, Nhu Nhu cứ cúi mặt xuống khóc, Thành Thành đeo cặp của mình rồi cầm lấy cặp giúp cô, song anh kéo cô đi vào.
Nhu Nhu nhìn bước chân của Thành Thành, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc tiếp.
Đến lúc ra đến bãi đất đó Nhu Nhu đã khóc xong, Thành Thành cầm theo túi đồ mình vừa mua, kéo cô đến gốc cây sấu mà ngồi.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn, Thành Thành lấy khăn ướt từ trong túi đồ ra đưa cho cô.
“Em có muốn lau mặt không?”
Nhu Nhu sờ mặt mình tay vẫn đón lấy đồ của anh, cô lẩm bẩm.
“Xấu lắm sao.”
Thành Thành nghe được thì vội xua tay bảo.
“Không không, anh không có ý đó.”
Nhu Nhu rút giấy ra lau mặt, rồi lau tay, cổ tay của cô bị bọn họ nắm đỏ hết lên, lòng bàn tay hơi xước nhẹ, cô vừa lau vừa nhăn mặt vì đau.
Nhu Nhu mặc váy ngắn, hai chân duỗi ra, đầu gối cô có một vết thương nhẹ đang gỉ máu.
Thành Thành rút khăn ướt ra chồm đến lau đầu gối cho cô, Nhu Nhu giật mình mà cong đầu gối lên, Thành Thành cũng khựng lại vì sợ cô không thích.
Anh đưa khăn ướt cho cô rồi trở lại về chỗ cũ.
“Anh xin lỗi, anh làm em giật mình rồi phải không.”
Vừa rồi ở quán game thật sự là bít đường để chạy, Nhu Nhu lúc đó thật sự không biết cầu cứu ai, may mà lúc đó có anh đi qua, Nhu Nhu quay lại nhìn Thành Thành đang ngồi bên cạnh, một trận gió thổi đến, giống như buổi chiều hôm ấy hai người ngồi đây cũng hóng gió.
Thành Thành lấy áo khoác đắp lên đùi cô, vì mặc váy ngắn anh sợ gió sẽ tốc váy cô lên.
Nhu Nhu mỉm cười sau hành động đó, cô vứt khăn giấy vào túi, trong đó còn có đồ ăn, cô rút thêm giấy ướt đưa cho anh.
“Cảm ơn anh.”
Thành Thành mỉm cười đón lấy, anh vừa lau mặt vừa nói.
“Anh đang đi qua chỗ đó nên mới bắt gặp được cảnh này, sao bọn họ lại giữ em lại vậy.”
Nhu Nhu lắc đầu.
“Em không biết, bọn họ nói em thích con gái cho nên…”
Nhu Nhu khựng lại, thật không muốn nhắc lại mấy câu bẩn thỉu mà bọn họ nói với cô, Thành Thành liền thêm vào.
“Cho nên muốn em thấy quen con trai vui như thế nào hả?”
Nhu Nhu quay mặt đi giọng nói bắt đầu mếu.
“Em không biết.”
Người cô khẽ run lên, cô bịt miệng mình lại, cố gắng để không phát ra tiếng.
Thành Thành chống tay trên bãi cỏ, một tay kéo vai áo cô.
“Đừng khóc nữa, anh hiểu mà, để lần sau anh đánh bọn họ thật nhừ tử giúp em đánh trả nhé.”
Nhu Nhu quay ra cầm lấy khăn ướt, lúc này Thành Thành mới để ý bên má trái của cô ửng đỏ, anh chạm nhẹ vào mà hỏi.
“Bọn họ đánh em sao?”
Nhu Nhu gật đầu, đưa hai cổ tay còn đỏ hơn nữa cho anh xem, song đưa tay lên làm động tác bịt miệng nói với anh.
“Bọn họ nắm chặt hai tay em lại, sau đó còn bịt miệng em.”
Vừa nói xong thì cô lại khóc, nước mắt lăn xuống rơi trên áo khoác của anh, Thành Thành đau lòng nhìn cô, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, Nhu Nhu còn nói thêm.
“ Lúc đó chủ quán còn không giúp, nhận tiền của bọn họ rồi bấm bụng cho qua.”
Thành Thành đấm vào đầu gối mình, tức muốn chửi tục luôn.
“Đ…, mẹ nó.”
Nhu Nhu nhìn anh khịt mũi, Thành Thành hiền dịu quay ra nói với cô.
“Em có thể khóc to hơn cũng được, khóc cho tâm trạng thoải mái hơn.”
Nhu Nhu liền oà khóc, tay đỡ lấy trán của mình mà cúi đầu khóc, tiếng khóc của cô còn to hơn lúc ở ngoài ngõ, Nhu Nhu chỉ muốn giải toả cảm xúc mình ở đây, về đến nhà cô cũng không thể thoải mái như thế này.
Một cơn gió thổi đến và một vòng tay dang ra ôm lấy cô, Nhu Nhu cảm nhận được vòng tay lớn của anh, ngả vào lòng Thành Thành mà khóc.
Đến khi khóc xong anh còn vỗ về cô, Nhu Nhu thẳng người lên, lúc này Thành Thành hiền dịu nhìn cô, vẻ mặt hung hăng đối với người khác không bao giờ thể hiện trước mặt cô, Nhu Nhu cụm mi mắt xuống, chợt cảm giác trên trán có hơi ẩm nhẹ, cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Đưa mắt lên đã thấy Thành Thành hôn lên trán của cô, Nhu Nhu bất giác thốt lên.
“ Ơ…”
Thành Thành vừa nhận ra mình đang làm mấy chuyện không tốt, anh liền buông cô ra vội vã xin lỗi.
“Anh xin lỗi, anh không có ý xấu gì đâu, anh thề.”
Nhu Nhu nhìn anh bật cười, cô lắc đầu.
“ Em cũng không thấy là anh có ý xấu đâu.”
Thành Thành ngồi xích ra một chút, anh kéo lấy túi đồ mình vừa mua, lấy bánh mỳ ra đưa cho cô.
Nhu Nhu cầm lấy, cầm bánh mì trong tay mà trầm ngâm, cô không có cảm giác thèm ăn, Thành Thành thấy vậy đưa thêm cho cô hộp sữa, Nhu Nhu cũng đón lấy nhưng lại không ăn.
Thành Thành lấy phần của mình ra ăn, bóc ra rồi xe miếng nhỏ nhét vào miệng cô trước, Nhu Nhu vừa ngậm vừa bất ngờ.
Thành Thành bật cười nhìn cô.
“Em đã ăn gì rồi?”
Nhu Nhu lắc đầu, Thành Thành xé miếng bánh nhét vào miệng mình vừa nhai vừa đưa túi bánh lên trước mặt, miệng vừa nhai vừa đọc chữ trên bao bì.
“Bánh mỳ tươi vị lá dứa…”
Nhu Nhu miệng nhai bánh mì nhưng vị thì dường như kinh khủng, cô quay ra nhìn anh đang đọc bao bì thì nhăn mày.
“ Anh chưa ăn trưa à?”
Thành Thành nhìn đồng hồ bên cổ tay trái mình, giờ đã gần hai giờ rồi, chính anh cũng quên mất là mình cần phải ăn cơm vì mải đi tìm cô.
Thành Thành cười gượng gạo, Nhu Nhu cũng biết được đáp án, cô đượm buồn.
“ Là vì em hả?”
Thành Thành phản ứng lại rất rõ rệt, anh quay ra xua tay, cái hành động này như là thói quen của anh vậy.
“Không phải đâu, cũng không hẳn như thế.”
Thành Thành ái ngại quay đi, điện thoại của Nhu Nhu rung lên một nhịp, cô lấy ra xem là tin nhắn của Lâm Thiên.
Lúc này Nhu Nhu đã định tắt đi không quan tâm, nhưng màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới nữa, Nhu Nhu nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó mà ngơ người ra.
“Với lại mẹ vừa báo có em bé, chúng ta sắp có thành viên mới rồi.”
Nhu Nhu không nói gì, bề ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng bên trong thì đang rối bời, cái này, cô thật sự không ngờ tới, thật sự là dì Mẫn có thai rồi, bây giờ hai bên gia đình đều có thành viên mới, Nhu Nhu không có ý gì khắt khe với chuyện này cả, chỉ là cô cảm thấy bản thân mình sẽ ngày càng lạc lõng trong chính căn nhà đó.
Nhu Nhu bấm vào để trả lời, giọng văn có phần hơi hờn dỗi.
“ Vậy à, chúc mừng dì Mẫn nhé.”
Lâm Thiên nhận được câu chúc không vui này anh liền cau mày, Lâm Thiên nhắn lại.
“ Vừa rồi Thành Thành nhắn hỏi em đấy, anh bảo em về nhà rồi, nhưng mà em đang ở đâu vậy.”
Nhu Nhu quay ra nhìn Thành Thành, anh đang ăn bánh mì ngơ ngác nhìn cô.
Nhu Nhu nhắn lại Lâm Thiên mấy chữ.
“Đang ngồi với Thành Thành.”
Lâm Thiên nhận được tin thì càng bực mình hơn, anh ở trong phòng ngồi từ bàn học ném điện thoại lên trên giường, quay qua bàn học thật sự không có tâm trạng nào học được nữa.
Cô nhìn ra ngoài thấy người đi qua nhiều, nhưng ở bên ngoài ồn ào, hét ở trong này ra thật sự khó nghe thấy, bọn Dương Trần hí hửng lựa thêm đồ ăn, còn đang bàn nhỏ giọng với ông chủ mua gì đó.
Nhu Nhu chỉ có thể trông chờ vào người ở bên ngoài, lúc này thấy dáng vẻ quen thuộc đi qua, cổ họng cô lại phát ra tiếng gào thét hơn.
Thành Thành đi qua quán game lần trước, định theo lối mòn quen thuộc đi vào chỗ bí mật của mình.
Lần này anh còn nghe tiếng nho nhỏ bên tai có ai đó gọi tên mình.
“ Thành Thành…”
Khựng lại, anh lùi lại mấy bước đứng bên cửa quán game quay đi quay lại xem có ai đang gọi mình không.
Một đợt gào nữa vang lên, tiếng gọi từ trong quán game vang ra, quán game có cửa lớn, còn đang mở thoáng ra để đón khách.
Thành Thành thò đầu vào, thấy bọn Dương Trần đang chật vật chống chế ai đó, anh trước hết thấy bất bình liền lao vào.
Đột nhiên có một cái cặp sách bay tới đập vào đầu tên đang khoá chặt tay Nhu Nhu, cậu ta đau quá liền bất giác buông ra, Nhu Nhu bị đẩy ra theo quán tính ngã ra góc tường.
Cô quay ra đang thấy Thành Thành nắm cổ áo tên đó đấm tới tấp, ông chủ lúc này chạy ra can ngăn, bọn Dương Trần còn đang không biết chuyện gì.
Nhu Nhu thấy cô gái kia đang cầm cặp sách của mình đứng ngơ ra không hiểu chuyện, cô mím môi đứng dậy nhìn về phía Thành Thành đang trừng mắt gầm gừ như con báo, cứ lao vào là bị ông chủ đẩy đi.
Thành Thành nhìn thấy cô thì khựng lại, cô đi về phía cô gái đó giật lại cặp sách, sau đó thì không do dự mà trả lại cậu ta một cái tát, Dương Trần muốn nhảy vào để giúp bạn mình, Nhu Nhu lúc này túm tóc cậu ta giật ngược lại, sau đấy thì cầm cặp đánh liên hoàn vào người cậu ta.
Đánh đến khi mỏi tay rồi thì cô bị ông chủ ra kéo lại, bọn họ đều đứng vào trong, cô chạy về phía Thành Thành thật nhanh, nhìn lại đám bọn họ có chút sợ hãi, Thành Thành thấy cô lao đến liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng, nhìn bọn họ bắt nạt cô, vừa rồi hỗn loạn chỉ có tiếng đánh nhau, bây giờ lại bỗng im lặng, ông chủ thở dài.
“Sao lại vào đây đánh nhau, mấy cái đứa này muốn phá tao làm ăn đấy à.”
Nhu Nhu nhớ lại lúc nãy ông ta cầm tiền rồi nhắm mắt cho bọn Dương Trần này làm càn, cô khịt mũi nói với ông ta, từng chữ đều nhấn mạnh.
“Chủ quán, chúc chú kiếm được nhiều tiền!”
Nói xong cô nhìn cặp sách của Thành Thành đang vứt ở dưới đất liền cúi xuống nhặt lên, cô cầm cả hai cặp sách, đưa tay lau khoé mắt đang rưng rưng của mình, xong kéo Thành Thành ra ngoài.
Thành Thành tìm được cô trong lòng vui sướng, nhưng cũng không quên hỏi thăm cô.
“ Em có sao không? Có đau chỗ nào không?”
Nhu Nhu vẫn kéo anh ra ngoài mà không trả lời.
Thành Thành ngoái nhìn họ một cái, hình như là đánh chưa đã, Nhu Nhu kéo anh ra ngoài cũng không nói gì, liên tục khịt mũi rồi phủi bụi trên cặp sách.
Nhu Nhu nhớ con đường ở bên cạnh là con đường đi vào chỗ bí mật của anh, cô kéo Thành Thành đi vào ngõ nhỏ, lúc này cô đưa cặp sách lại cho anh, Thành Thành không nhịn được nữa mà kéo cô dừng lại, đối mặt với nhau anh hỏi.
“Bọn họ vừa định làm gì em vậy? Em bị họ bắt nạt như thế nào?”
Nhu Nhu cầm chặt cặp sách của mình, vốn dĩ đã có thể nhịn được rồi nhưng khi bị Thành Thành hỏi thì liền mếu khóc, đầu tóc cô rối bù, cổ tay đỏ ửng vì vừa rồi bị nắm chặt.
Nhu Nhu nhìn anh càng lúc càng không nhịn được, cô bật khóc ngay tại chỗ.
Thành Thành thấy vậy bối rối, lần đầu tiên thấy con gái khóc trước mặt thế này, anh cởi áo khoác đồng phục của mình ra khoác lên cho cô.
Áo sơ mi trắng của cô bị dính bẩn rất nhiều, Nhu Nhu cứ cúi mặt xuống khóc, Thành Thành đeo cặp của mình rồi cầm lấy cặp giúp cô, song anh kéo cô đi vào.
Nhu Nhu nhìn bước chân của Thành Thành, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc tiếp.
Đến lúc ra đến bãi đất đó Nhu Nhu đã khóc xong, Thành Thành cầm theo túi đồ mình vừa mua, kéo cô đến gốc cây sấu mà ngồi.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn, Thành Thành lấy khăn ướt từ trong túi đồ ra đưa cho cô.
“Em có muốn lau mặt không?”
Nhu Nhu sờ mặt mình tay vẫn đón lấy đồ của anh, cô lẩm bẩm.
“Xấu lắm sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Thành nghe được thì vội xua tay bảo.
“Không không, anh không có ý đó.”
Nhu Nhu rút giấy ra lau mặt, rồi lau tay, cổ tay của cô bị bọn họ nắm đỏ hết lên, lòng bàn tay hơi xước nhẹ, cô vừa lau vừa nhăn mặt vì đau.
Nhu Nhu mặc váy ngắn, hai chân duỗi ra, đầu gối cô có một vết thương nhẹ đang gỉ máu.
Thành Thành rút khăn ướt ra chồm đến lau đầu gối cho cô, Nhu Nhu giật mình mà cong đầu gối lên, Thành Thành cũng khựng lại vì sợ cô không thích.
Anh đưa khăn ướt cho cô rồi trở lại về chỗ cũ.
“Anh xin lỗi, anh làm em giật mình rồi phải không.”
Vừa rồi ở quán game thật sự là bít đường để chạy, Nhu Nhu lúc đó thật sự không biết cầu cứu ai, may mà lúc đó có anh đi qua, Nhu Nhu quay lại nhìn Thành Thành đang ngồi bên cạnh, một trận gió thổi đến, giống như buổi chiều hôm ấy hai người ngồi đây cũng hóng gió.
Thành Thành lấy áo khoác đắp lên đùi cô, vì mặc váy ngắn anh sợ gió sẽ tốc váy cô lên.
Nhu Nhu mỉm cười sau hành động đó, cô vứt khăn giấy vào túi, trong đó còn có đồ ăn, cô rút thêm giấy ướt đưa cho anh.
“Cảm ơn anh.”
Thành Thành mỉm cười đón lấy, anh vừa lau mặt vừa nói.
“Anh đang đi qua chỗ đó nên mới bắt gặp được cảnh này, sao bọn họ lại giữ em lại vậy.”
Nhu Nhu lắc đầu.
“Em không biết, bọn họ nói em thích con gái cho nên…”
Nhu Nhu khựng lại, thật không muốn nhắc lại mấy câu bẩn thỉu mà bọn họ nói với cô, Thành Thành liền thêm vào.
“Cho nên muốn em thấy quen con trai vui như thế nào hả?”
Nhu Nhu quay mặt đi giọng nói bắt đầu mếu.
“Em không biết.”
Người cô khẽ run lên, cô bịt miệng mình lại, cố gắng để không phát ra tiếng.
Thành Thành chống tay trên bãi cỏ, một tay kéo vai áo cô.
“Đừng khóc nữa, anh hiểu mà, để lần sau anh đánh bọn họ thật nhừ tử giúp em đánh trả nhé.”
Nhu Nhu quay ra cầm lấy khăn ướt, lúc này Thành Thành mới để ý bên má trái của cô ửng đỏ, anh chạm nhẹ vào mà hỏi.
“Bọn họ đánh em sao?”
Nhu Nhu gật đầu, đưa hai cổ tay còn đỏ hơn nữa cho anh xem, song đưa tay lên làm động tác bịt miệng nói với anh.
“Bọn họ nắm chặt hai tay em lại, sau đó còn bịt miệng em.”
Vừa nói xong thì cô lại khóc, nước mắt lăn xuống rơi trên áo khoác của anh, Thành Thành đau lòng nhìn cô, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, Nhu Nhu còn nói thêm.
“ Lúc đó chủ quán còn không giúp, nhận tiền của bọn họ rồi bấm bụng cho qua.”
Thành Thành đấm vào đầu gối mình, tức muốn chửi tục luôn.
“Đ…, mẹ nó.”
Nhu Nhu nhìn anh khịt mũi, Thành Thành hiền dịu quay ra nói với cô.
“Em có thể khóc to hơn cũng được, khóc cho tâm trạng thoải mái hơn.”
Nhu Nhu liền oà khóc, tay đỡ lấy trán của mình mà cúi đầu khóc, tiếng khóc của cô còn to hơn lúc ở ngoài ngõ, Nhu Nhu chỉ muốn giải toả cảm xúc mình ở đây, về đến nhà cô cũng không thể thoải mái như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cơn gió thổi đến và một vòng tay dang ra ôm lấy cô, Nhu Nhu cảm nhận được vòng tay lớn của anh, ngả vào lòng Thành Thành mà khóc.
Đến khi khóc xong anh còn vỗ về cô, Nhu Nhu thẳng người lên, lúc này Thành Thành hiền dịu nhìn cô, vẻ mặt hung hăng đối với người khác không bao giờ thể hiện trước mặt cô, Nhu Nhu cụm mi mắt xuống, chợt cảm giác trên trán có hơi ẩm nhẹ, cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Đưa mắt lên đã thấy Thành Thành hôn lên trán của cô, Nhu Nhu bất giác thốt lên.
“ Ơ…”
Thành Thành vừa nhận ra mình đang làm mấy chuyện không tốt, anh liền buông cô ra vội vã xin lỗi.
“Anh xin lỗi, anh không có ý xấu gì đâu, anh thề.”
Nhu Nhu nhìn anh bật cười, cô lắc đầu.
“ Em cũng không thấy là anh có ý xấu đâu.”
Thành Thành ngồi xích ra một chút, anh kéo lấy túi đồ mình vừa mua, lấy bánh mỳ ra đưa cho cô.
Nhu Nhu cầm lấy, cầm bánh mì trong tay mà trầm ngâm, cô không có cảm giác thèm ăn, Thành Thành thấy vậy đưa thêm cho cô hộp sữa, Nhu Nhu cũng đón lấy nhưng lại không ăn.
Thành Thành lấy phần của mình ra ăn, bóc ra rồi xe miếng nhỏ nhét vào miệng cô trước, Nhu Nhu vừa ngậm vừa bất ngờ.
Thành Thành bật cười nhìn cô.
“Em đã ăn gì rồi?”
Nhu Nhu lắc đầu, Thành Thành xé miếng bánh nhét vào miệng mình vừa nhai vừa đưa túi bánh lên trước mặt, miệng vừa nhai vừa đọc chữ trên bao bì.
“Bánh mỳ tươi vị lá dứa…”
Nhu Nhu miệng nhai bánh mì nhưng vị thì dường như kinh khủng, cô quay ra nhìn anh đang đọc bao bì thì nhăn mày.
“ Anh chưa ăn trưa à?”
Thành Thành nhìn đồng hồ bên cổ tay trái mình, giờ đã gần hai giờ rồi, chính anh cũng quên mất là mình cần phải ăn cơm vì mải đi tìm cô.
Thành Thành cười gượng gạo, Nhu Nhu cũng biết được đáp án, cô đượm buồn.
“ Là vì em hả?”
Thành Thành phản ứng lại rất rõ rệt, anh quay ra xua tay, cái hành động này như là thói quen của anh vậy.
“Không phải đâu, cũng không hẳn như thế.”
Thành Thành ái ngại quay đi, điện thoại của Nhu Nhu rung lên một nhịp, cô lấy ra xem là tin nhắn của Lâm Thiên.
Lúc này Nhu Nhu đã định tắt đi không quan tâm, nhưng màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới nữa, Nhu Nhu nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó mà ngơ người ra.
“Với lại mẹ vừa báo có em bé, chúng ta sắp có thành viên mới rồi.”
Nhu Nhu không nói gì, bề ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng bên trong thì đang rối bời, cái này, cô thật sự không ngờ tới, thật sự là dì Mẫn có thai rồi, bây giờ hai bên gia đình đều có thành viên mới, Nhu Nhu không có ý gì khắt khe với chuyện này cả, chỉ là cô cảm thấy bản thân mình sẽ ngày càng lạc lõng trong chính căn nhà đó.
Nhu Nhu bấm vào để trả lời, giọng văn có phần hơi hờn dỗi.
“ Vậy à, chúc mừng dì Mẫn nhé.”
Lâm Thiên nhận được câu chúc không vui này anh liền cau mày, Lâm Thiên nhắn lại.
“ Vừa rồi Thành Thành nhắn hỏi em đấy, anh bảo em về nhà rồi, nhưng mà em đang ở đâu vậy.”
Nhu Nhu quay ra nhìn Thành Thành, anh đang ăn bánh mì ngơ ngác nhìn cô.
Nhu Nhu nhắn lại Lâm Thiên mấy chữ.
“Đang ngồi với Thành Thành.”
Lâm Thiên nhận được tin thì càng bực mình hơn, anh ở trong phòng ngồi từ bàn học ném điện thoại lên trên giường, quay qua bàn học thật sự không có tâm trạng nào học được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro