Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
Lý Tuệ Nhiên trở về
Tuyền Mini
2024-07-03 14:00:41
Sau khi Lý Thế Bảo kết thúc chương trình học và nhận bằng đại học rồi thì trở về nước để tiếp quản cty của gia đình.
Mà ba Lý cùng ba của Albert Lý sau khi hai người gặp nhau và xét nghiệm ADN để nhận người thân, thì Lý Tuệ Nhiên chính thức có thêm người thân ở đất nước xa lạ này.
Biết cháu trai đã về nước còn một mình cháu gái ở lại, bác hai của cô đã lập tức rước cô về biệt thự để ở và học tập, là con gái mà ở một mình bác hai và anh họ không yên tâm.
Thế là ở nhà bác hai cô vừa học vừa được anh họ dạy thêm, cho nên thành tích học rất tốt, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Hôm nay là ngày Lý Tuệ Nhiên nhận được bằng tốt nghiệp đại học, ba mẹ Lý với anh hai và Lý Tuệ Nhi đương nhiên là đến chúc mừng rồi.
Mà cháu gái làm lễ tốt nghiệp đại học làm sao thiếu được gia đình bác hai đến dự, gia đình bác hai ít con có mỗi anh Albert Lý nên họ thương Lý Tuệ Nhiên như con gái vậy.
Sau khi hợp mặt cả gia đình làm tiệc mừng cho Lý Tuệ Nhiên xong thì hôm sau cô cùng cả nhà trở về nước.
...****************...
Đặt chân xuống sân bay mà tâm trạng của Lý Tuệ Nhiên hồi hộp, để quên đi ai đó mà xuốt 4 năm rưỡi học ở Mỹ cô chưa từng về nước.
Dịp lễ hay Tết thì ba mẹ Lý bay sang Mỹ thăm cô, Lý Tuệ Nhi thì lúc đi lúc không.
Hôm nay trở về nước rồi liệu người đó có đến gặp cô không?
Bước ra ngoài cửa thì cô thấy có Phạm Mai Ái Linh và Trương Ái Như đến đón cô, gặp lại bạn cô vui mừng chạy đến ôm hai người và nói:
- Tớ nhớ hai người chết đi được à!
- Thật không? Nhớ tại sao lại không về thăm toàn đợi tụi này bay qua đó thôi.
- Chị Tuệ Nhiên nói nhớ bọn em mà ở bên đó xuốt 4 năm rưỡi nay vậy là nhớ giữ chưa?
- Thiệt là, thích bắt bẻ tôi quá hé hai người.
- Được rồi các con đừng giỡn nữa chúng ta về thôi.
Mẹ Lý lên tiếng lúc này các cô mới ôm nhau ra xe đi về.
Khi Lý Tuệ Nhiên chuẩn bị lên xe cảm giác có ai đó nhìn mình nên cô quay lại xem, nhưng ở sân bay lúc này người đông đúc họ đến đón thân nhân của mình.
Cô nhìn thấy ở biển quảng cáo đằng xa có một người đang nhìn đến phía này, nhưng nhìn kỹ lại thì người đó cô không quen, chắc cô cảm giác sai, nên cô bước vào xe để về biệt thự.
Trên thực tế thì Lý Tuệ Nhiên không hề cảm giác sai, bởi vì phía sau tấm biển quảng cáo khi xe của nhà họ Lý rời đi có một bóng dáng cao lớn nhìn theo xe cô.
Mà người vừa nãy Lý Tuệ Nhiên nhìn thấy là cấp dưới của Trần Quang Đạt, anh không biết hôm nay cô trở về, tình cờ hôm nay anh vừa đi công tác ở Nhật về bước xuống máy bay anh nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Anh hai, khi về anh phải mua thật nhiều đồ ngon cho em nha! Lâu rồi không trở về nước em rất thèm hương vị quê hương"
"Được rồi, anh hai chiều theo em hết"
"Chỉ có anh hai là thương em nhất"
Quay qua hướng có giọng nói của hai người đang trò chuyện, Trần Quang Đạt nhìn thấy người con gái mà anh nhớ suốt mấy năm nay, cô ấy đang cùng gia đình đi xuống từ cổng máy bay bên cạnh và bước đi phía trước anh.
Vậy là sau 4 năm rưỡi du học hôm nay cô ấy đã trở về, tiếp theo anh âm thầm đứng từ xa nhìn cô nói chuyện với bạn bè và lên xe.
Khi cô quay lại xém chút nữa đã nhìn thấy anh rồi, nhưng anh né vào tắm biển quảng cáo nên cô ấy không nhìn thấy.
Anh không biết thời gian qua cô ấy sống thế nào, anh rất muốn biết nhưng anh không thể.
Anh không muốn vì mình mà anh hai đau lòng, thà là cạnh tranh với người ngoài còn hơn hai anh em cùng thương một người thì rất đau khổ.
Anh hai là người vui vẻ hoạt bát, từ nhỏ luôn rất thương anh có gì tốt cũng cho anh trước hết, vì thế anh không muốn thấy anh ấy buồn nên tình cảm này nổi đau này một mình anh chịu là được rồi.
5 năm trước cô còn nhỏ nên có thể tình cảm ấy bây giờ đã không còn, nên hiện tại một mình anh chịu đựng là được rồi.
Người đi bên cạnh lên tiếng gọi:
- Đại tá chúng ta có thể đi được chưa ạ?
Trần Quang Đạt gật đầu rồi cất bước đi trước, đi về phía chiếc xe BMW 735i màu đen đang đợi, người đi theo anh là cấp dưới của anh vội vàng chạy theo.
Mấy năm nay để không nghĩ đến cô ấy, để ngăn cản bản thân mình sẽ tự tìm đến cô gái khiến anh nhớ ngày đêm, anh đã cắm đầu vào làm việc và nhận nhiệm vụ để lập nhiều công lớn.
Nhờ vậy mà hiện tại anh đã lên chức Đại tá còn cao hơn anh hai của anh một bậc, hiện tại Trần Thành Đạt là thượng tá còn ba của anh đã lên bậc cao nhất là Đại tướng rồi.
Cô đã trở về anh cũng không thể trốn tránh mãi được, rồi cũng sẽ có lúc gặp lại nhau, anh sẽ cố gắng luyện tập để trước mặt cô anh có thể kìm chế được mà không ôm lấy cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ.
Mà ba Lý cùng ba của Albert Lý sau khi hai người gặp nhau và xét nghiệm ADN để nhận người thân, thì Lý Tuệ Nhiên chính thức có thêm người thân ở đất nước xa lạ này.
Biết cháu trai đã về nước còn một mình cháu gái ở lại, bác hai của cô đã lập tức rước cô về biệt thự để ở và học tập, là con gái mà ở một mình bác hai và anh họ không yên tâm.
Thế là ở nhà bác hai cô vừa học vừa được anh họ dạy thêm, cho nên thành tích học rất tốt, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Hôm nay là ngày Lý Tuệ Nhiên nhận được bằng tốt nghiệp đại học, ba mẹ Lý với anh hai và Lý Tuệ Nhi đương nhiên là đến chúc mừng rồi.
Mà cháu gái làm lễ tốt nghiệp đại học làm sao thiếu được gia đình bác hai đến dự, gia đình bác hai ít con có mỗi anh Albert Lý nên họ thương Lý Tuệ Nhiên như con gái vậy.
Sau khi hợp mặt cả gia đình làm tiệc mừng cho Lý Tuệ Nhiên xong thì hôm sau cô cùng cả nhà trở về nước.
...****************...
Đặt chân xuống sân bay mà tâm trạng của Lý Tuệ Nhiên hồi hộp, để quên đi ai đó mà xuốt 4 năm rưỡi học ở Mỹ cô chưa từng về nước.
Dịp lễ hay Tết thì ba mẹ Lý bay sang Mỹ thăm cô, Lý Tuệ Nhi thì lúc đi lúc không.
Hôm nay trở về nước rồi liệu người đó có đến gặp cô không?
Bước ra ngoài cửa thì cô thấy có Phạm Mai Ái Linh và Trương Ái Như đến đón cô, gặp lại bạn cô vui mừng chạy đến ôm hai người và nói:
- Tớ nhớ hai người chết đi được à!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật không? Nhớ tại sao lại không về thăm toàn đợi tụi này bay qua đó thôi.
- Chị Tuệ Nhiên nói nhớ bọn em mà ở bên đó xuốt 4 năm rưỡi nay vậy là nhớ giữ chưa?
- Thiệt là, thích bắt bẻ tôi quá hé hai người.
- Được rồi các con đừng giỡn nữa chúng ta về thôi.
Mẹ Lý lên tiếng lúc này các cô mới ôm nhau ra xe đi về.
Khi Lý Tuệ Nhiên chuẩn bị lên xe cảm giác có ai đó nhìn mình nên cô quay lại xem, nhưng ở sân bay lúc này người đông đúc họ đến đón thân nhân của mình.
Cô nhìn thấy ở biển quảng cáo đằng xa có một người đang nhìn đến phía này, nhưng nhìn kỹ lại thì người đó cô không quen, chắc cô cảm giác sai, nên cô bước vào xe để về biệt thự.
Trên thực tế thì Lý Tuệ Nhiên không hề cảm giác sai, bởi vì phía sau tấm biển quảng cáo khi xe của nhà họ Lý rời đi có một bóng dáng cao lớn nhìn theo xe cô.
Mà người vừa nãy Lý Tuệ Nhiên nhìn thấy là cấp dưới của Trần Quang Đạt, anh không biết hôm nay cô trở về, tình cờ hôm nay anh vừa đi công tác ở Nhật về bước xuống máy bay anh nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Anh hai, khi về anh phải mua thật nhiều đồ ngon cho em nha! Lâu rồi không trở về nước em rất thèm hương vị quê hương"
"Được rồi, anh hai chiều theo em hết"
"Chỉ có anh hai là thương em nhất"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay qua hướng có giọng nói của hai người đang trò chuyện, Trần Quang Đạt nhìn thấy người con gái mà anh nhớ suốt mấy năm nay, cô ấy đang cùng gia đình đi xuống từ cổng máy bay bên cạnh và bước đi phía trước anh.
Vậy là sau 4 năm rưỡi du học hôm nay cô ấy đã trở về, tiếp theo anh âm thầm đứng từ xa nhìn cô nói chuyện với bạn bè và lên xe.
Khi cô quay lại xém chút nữa đã nhìn thấy anh rồi, nhưng anh né vào tắm biển quảng cáo nên cô ấy không nhìn thấy.
Anh không biết thời gian qua cô ấy sống thế nào, anh rất muốn biết nhưng anh không thể.
Anh không muốn vì mình mà anh hai đau lòng, thà là cạnh tranh với người ngoài còn hơn hai anh em cùng thương một người thì rất đau khổ.
Anh hai là người vui vẻ hoạt bát, từ nhỏ luôn rất thương anh có gì tốt cũng cho anh trước hết, vì thế anh không muốn thấy anh ấy buồn nên tình cảm này nổi đau này một mình anh chịu là được rồi.
5 năm trước cô còn nhỏ nên có thể tình cảm ấy bây giờ đã không còn, nên hiện tại một mình anh chịu đựng là được rồi.
Người đi bên cạnh lên tiếng gọi:
- Đại tá chúng ta có thể đi được chưa ạ?
Trần Quang Đạt gật đầu rồi cất bước đi trước, đi về phía chiếc xe BMW 735i màu đen đang đợi, người đi theo anh là cấp dưới của anh vội vàng chạy theo.
Mấy năm nay để không nghĩ đến cô ấy, để ngăn cản bản thân mình sẽ tự tìm đến cô gái khiến anh nhớ ngày đêm, anh đã cắm đầu vào làm việc và nhận nhiệm vụ để lập nhiều công lớn.
Nhờ vậy mà hiện tại anh đã lên chức Đại tá còn cao hơn anh hai của anh một bậc, hiện tại Trần Thành Đạt là thượng tá còn ba của anh đã lên bậc cao nhất là Đại tướng rồi.
Cô đã trở về anh cũng không thể trốn tránh mãi được, rồi cũng sẽ có lúc gặp lại nhau, anh sẽ cố gắng luyện tập để trước mặt cô anh có thể kìm chế được mà không ôm lấy cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro