Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)

Cô ta câu dẫn...

Giản Thập Nhất

2024-08-06 12:20:11

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô gái nhỏ dáng vẻ yếu đuối nhu mì giống như tơ hồng vậy, tuyệt đối không có khả năng làm ngã một người đàn ông có cân nạng gấp mấy lần cô được.

Trần Minh mắt thấy cảnh sát sắp tin lời nói của Tân Ngải, nóng vội rồi: “Cảnh sát, các người đừng nghe cô ta nói lung tung, người phụ nữ này đều là giả vờ cả, cô ta độc ác vô cùng. Đúng rồi, nếu như cô ta không đánh tôi thì cô ta chạy cái gì, cô ta nhất định là chột dạ cho nên mới chạy đó.”

Mắt thấy Tân Ngải thể hiện sự yếu đuối vô tội vô cùng xuất sắc, Trần Minh hận không thể đi lên trước đánh cô.

“Đúng vậy, cô không đánh anh ta vậy tại sao cô lại chạy?”

Tân Ngải khịt mũi, cúi thấp đầu, thân thể mỏng manh bất lực cực kỳ: “Hôm nay tôi chỉ là đi lấy đồ đạc của chị mình, nhưng tôi vừa xuống lầu liền nghe thấy anh ta mắng tôi…Mắng tôi…tiện nhân, sau đó liền dẫn theo các người đuổi tôi, trong lòng tôi rất sợ hãi. Chú cảnh sát, chú thử nghĩ xem nếu như đột nhiên có người mắng chú lại còn đuổi theo chú, chú không chạy sao, đây đều là phản ứng theo bản năng của con người mà.”

“Tôi, tôi mắng cô ta, là bởi vì cô ta…cô ta câu dẫn tôi…”

Tân Ngải tức giận đến nỗi khoé miệng run lên cầm cập: “Câu dẫn anh? Anh…con người anh sao có thể vô sỉ như vậy? Sau khi chị tôi mất tích thì anh ba lần bảy lượt quấy rối tôi, tôi đều không có báo cảnh sát. Thế nhưng anh còn có thể nói ra lời như vậy, anh quả thật không phải người mà…Anh dựa vào cái gì mà có thể bắt nạt người khác như thế?”

Tân Ngải phẫn nộ đến cực điểm, tức giận đến cuối cùng không nói ra được gì, từng giọt nước mắt lăn xuống, cô khóc không ra tiếng, cắn môi, vai run rẩy, thân thể gầy yếu mỏng manh giống như sắp bị sự vu khống nặng nề này đè gãy.

Tình huống này, đừng nói là đàn ông, phụ nữ nhìn thấy cũng không nhịn được. Cảnh sát ghi chép tuổi tác cũng không lớn, nhất thời có chút hoảng loạn: “Đừng khóc, đừng khóc…chuyện này phía cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng trả lại sự trong sạch cho cô, cô đừng khóc nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Minh tức đến khó thở, kỹ năng diễn xuất của tiện nhân Tân Ngải này không vào giới giải trí quả thật đáng tiếc mà.

“Đồng chí cảnh sát, các người nghe tôi nói, căn bản không phải như những gì cô ta nói.”

Tân Ngải cầm lấy miếng giấy cảnh sát đưa cho, khóc lóc thảm thiết: “Huống hồ, sao tôi để người bạn trai giàu có đẹp trai ở một bên không cần, có thể mắt mù nhìn trúng một tên mập mặt người dạ thú như anh ta chứ? Đầu óc của tôi có bệnh sao?”

Bất cứ khi nào con người đều đồng tình với kẻ yếu, nhất là một người phụ nữ xinh đẹp, một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối càng sẽ khiến người ta khuyếch đại loại thương tiếc này.

Trần Minh đập bàn: “Cô lấy đâu ra bạn trai đẹp trai giàu có, cô lừa ai vậy?”

Thân thể Tân Ngải run rẩy theo, cảnh sát trừng mắt qua: “Anh ngồi im cho tôi, chỗ này không đến lượt anh đập bàn.”

“Đồng chí cảnh sát, là tôi tức giận không chịu được, cô ta quá bịa chuyện rồi. Đúng rồi…chứng cứ, trên mảnh sứ kia nhất định có dấu vân tay của cô ta.” Trần Minh dường như trong chốc lát bắt lấy bảo bối giành phần thắng, đắc y nhìn Tân Ngải.

Đáy lòng Tân Ngải cảng thẳng, hỏng rồi, dấu vân tay…

Trên bình hoa dùng để đập Trần Minh, có dấu vân tay của cô.

Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, dấu vân tay của cô tuyệt đối không che giấu được, Tân Ngải cắn môi, siết chặt ngón tay, cô…vẫn là quá non nớt rồi, không nghĩ đến cái này.

Giờ đây, phải làm sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh sát ghi chép khẩu cung gọi một đồng nghiệp đến hỏi: “Bên phía vật chứng giám định ra chưa?”

“Ra rồi, trên miệng bình và vài mảnh sứ vỡ chỉ có hai dấu vân tay, một là của nhân viên vệ sinh khách sạn, một cái khác chính là của Tân Ngải.”

Cảnh sát gật đầu, đưa kết quả giám định đẩy đến trước mặt Tân Ngải, ánh mắt nhìn cô có chút thay đổi, có lẽ trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ những lời nói trước đây của Tân Ngải có bao nhiêu độ tin cậy.

“Dấu vân tay cô giải thích như thế nào?”

Đầu óc của Tân Ngải chuyển động rất nhanh, dấu vân tay có kết quả rồi, không cách nào chối cãi được nữa.

Không thể chối cãi, vậy chỉ có thể thừa nhận.

Đôi mắt Tân Ngải sưng đỏ, khịt mũi, giọng nói có chút khàn, cô bi phẫn nói: “Không sai, tối đó ở trên buổi tiệc, tôi quả thực có gặp qua Trần Minh, cũng thực sự dùng bình hoa đập anh ta, chuyện này tôi thừa nhận, nhưng mà…lẽ nào tôi chỉ có thể mặc cho anh ta sử dụng bạo lực với mình mà tôi lại không thể đánh trả sao?”

Cảnh sát cau mày: “Vậy lúc này tại sao cô không nói?”

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)

Số ký tự: 0