Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)

Không muốn thấy...

Giản Thập Nhất

2024-08-06 12:20:11

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghỉ ngơi một lúc, Tân Ngải kéo cả người toàn vết thương đi vào phòng tắm.

Nước ấm bao phủ thân thể, Tân Ngải mới cảm thấy bản thân mình sống lại.

Ba ngày trước, bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn trở thành người phụ nữ chính thức của Giản Trạch Xuyên, không, có lẽ đây chỉ là cô tự mình nghĩ như vậy, đối với người đàn ông kia mà nói, cô chỉ là một tiện nhân không có liêm sỉ.

Bò lên trên giường Giản Trạch Xuyên là chuyện cùng đường duy nhất mà cô có thể làm, vì chị gái cô không thể không làm như vậy.

Năm ngoái chị gái của Tân Ngải ký hợp đồng với truyền thông Đông Tinh, trở thành nghệ sĩ của công ty đó, một tháng trước chị ấy lại vô cớ mất tích, đến nay cũng không có nửa điểm tin tức.

Tân Ngải chạy đi tìm Trần Minh là người đại diện của chị ấy lại bị hắn cắn ngược lại một cái, đối phương không hề sợ hãi, hơn thế hắn còn tuyên bố nếu Tân Hoan còn không xuất hiện thì cô phải trả thay cho chị mình 500 vạn tiền vi phạm hợp đồng.

Tân Hoan là người thân duy nhất của Tân Ngải, cô còn nhớ rõ một tháng trước hai người còn gặp mặt một lần cuối cùng, Tân Hoan còn cao hứng nói với cô: Tiểu Ngải, lần này công ty sắp xếp cho chị một bộ phim truyền hình rất triển vọng, chờ chị nổi tiếng là có thể kiếm được thật nhiều tiền, lúc đó chị có thể cho em sống những ngày tháng an lành rồi.

Nhưng chính lần gặp mặt đó lại trở thành lần cuối cùng hai chị em gặp mặt.

Tin tức về chị ấy hoàn toàn bặt vô âm tín, Trần Minh liên tục quấy rầy, cuối cùng cô đành phải lựa chọn con đường nguy hiểm nhất là bò lên giường Giản Trạch Xuyên.

Bởi vì truyền thông Đông tinh là công ty giải trí dưới quyền tập đoàn của Giản Trạch Xuyên, mà trước khi chị gái của cô mất tích cũng đã đến một hội sở, mà ông chủ đứng sau lưng cũng là Giản gia.



Cho nên, cô tìm cách lên giường với Giản Trạch Xuyên là để tìm kiếm tung tích của Tân Hoan.

Cô đã thành công leo lên giường của anh ta nhưng mà hiện tại cô lại không biết đây có phải con đường chính xác hay không.

Lúc này Tân Ngải đã không quản được nhiều như vậy, cô cần phải nghĩ cách ở lại bên cạnh Giản Trạch Xuyên lâu một chút, mượn dùng thế lực của anh để điều tra rõ ràng về việc Tân Hoan mất tích.

Đó là người thân duy nhất của cô, cô nhất định phải tìm được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Những người đã từng bắt nạt chị gái của cô kia, sớm muộn gì cô cũng sẽ xử lý bọn họ.

...

Giản Tứ đứng trước thang máy, nhìn thấy Giản Trạch Xuyên đi tới, tiến lên hai bước: “Tam gia.”

Giản Trạch Xuyên lập tức đi vào thang máy: “Ném người phụ nữ kia đi xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy cô ta trong hai ngày tới.”

Giản Tứ cúi đầu: “Vâng.”

Cậu ta có thể ngửi được hương thơm như có như không còn lưu lại trên người Giản Trạch Xuyên, hẳn là mùi hương của người phụ nữ kia lưu lại.

Tuy rằng ba ngày trước người phụ nữ kia mới theo Tam gia, nhưng mỗi lần Tam gia tới tìm cô ta đều ở lại trong phòng của cô ta rất lâu.



Giản Tứ cho rằng Tân Ngải có thể ở lại Giản Trạch Xuyên lâu một chút, nhưng cuối cùng cậu ta lại đoán sai rồi.

Không ai có thể nhìn thấu Tam gia.

Cũng không có người phụ nữ nào có thể ở bên anh lâu dài.

...

Nghỉ ngơi một ngày, buổi tối Tân Ngải liền trà trộn vào hội sở Đỉnh mây.

Nơi này là hội sở tư nhân, muốn tiến cần phải có thẻ hội viên, nhưng không phải người có tiền nào cũng có thể mua được thẻ hội viên của nơi này.

Quyền quý, tiền tài, mỹ nhân, dục vọng, đan chéo với nhau, những người tới đây đều sống mơ mơ màng màng, vung tiền như rác.

Cảnh sát nói cho cô biết, trước khi Tân Hoan mất tích đã tới đây, chị cô vào phòng số 3 rồi mất dấu hẳn, lúc trước cảnh sát không thể đi vào đây để điều tra, bởi vì bọn họ không thể đối kháng lại thế lực của Giản gia, ở Minh Đều Giản Trạch Xuyên là người có thể một tay che trời.

Hôm nay cô tới đây chính là muốn trà trộn vào căn phòng kia, nhìn xem có thể tìm được thứ gì hữu dụng hay không, tuy nhiên khả năng này cực kì thấp.

Đứng ở trước gương toilet, Tân Ngải ngẩng đầu, nhìn thấy chính mình trong gương, cô nhớ tới hai chữ bình hoa!

Cô không cần có học thức, không cần có nội hàm, không cần tu dưỡng, bởi vì câu dẫn một người đàn ông chỉ cần đẹp là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)

Số ký tự: 0