Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)
Người bao nuôi...
Giản Thập Nhất
2024-08-06 12:20:11
Tân Ngải vội vàng bỏ điện thoại vào trong túi, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai nhìn về bên này mới không khách sáo mà đáp lại Lục Cẩm Thành một câu: “Liên quan gì tới anh?”
Lục Cẩm Thành kéo chiếc ghế bên trái cô ra ngồi xuống, cánh tay dài giơ ra đặt lên chỗ dựa phía sau ghế của Tân Ngải, nụ cười mê người: “Tuy rằng chúng ta mới quen biết nhưng tốt xấu gì cũng được xem là người có cùng chung bí mật, hà tất phải đối đầu gay gắt như vậy chứ?”
Tân Ngải tức giận nghiến răng, nghiêng đầu để lộ ra một nụ cười ngây thơ với anh: “Bí mật gì? Lục ảnh đế, anh nói gì mà sao tôi lại nghe không hiểu vậy nhỉ?”
Lục Cẩm Thành nhịn không được liền cười lên: “Thật thú vị, cô…”
Bỗng nhiên điện thoại chấn động một cái, Tân Ngải vội vàng lấy ra, Giản Tứ trả lời lại cho cô bốn chữ số: Bốn không một tám.
Tân Ngải lập tức đứng dậy: “Người bao nuôi đang tìm tôi, Lục ảnh đế từ từ thưởng thức nha."
Cô xách túi quay người rời đi, để lại Lục Cẩm Thành lẻ loi ngồi ở đó.
Trương Luy, người quản lý của Lục Cẩm Thành trùng hợp nhìn thấy một màn này, khuôn mặt kinh ngạc chạy lại: “Cẩm Thành, lẽ nào anh nhìn trúng cô gái nhỏ đó rồi.”
Lục Cẩm Thành không ngờ lại gật đầu rồi: “Đúng đó.”
“Không phải chứ, anh…hôm nay anh là…anh có phải bị sốt rồi không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Trương Luy nghiêm túc nghi ngờ người trước mặt này không phải là Lục Cẩm Thành.
Lục Cẩm Thành trước giờ chưa từng có tin đồn tình cảm với nữ minh tinh, cuộc sống riêng tư đặc biệt sạch sẽ, đến nỗi rất nhiều người đều nghi ngờ anh là người đồng tính, ngay cả Trương Luy cũng không chỉ một lần nghi ngờ khuynh hướng giới tính của Lục Cẩm Thành.
“Giúp tôi nghe ngóng một chút, đó là ai.”
“Này, anh nói thật đấy à?”
“Tôi trước giờ không nói đùa.”
Bốn không một tám chắc là số phòng của khách sạn Vạn Đô, Tân Ngải có chút sầu não, không có thẻ phòng nên cô chỉ đánh ở trong thang máy, dù sao cũng không thể nào dùng hai chân leo thang bộ được.
Mắt thấy Giản Trạch Xuyên đi ra khỏi đám đông, gần như muốn đi về phía thang máy, Tân Ngải có chút nóng vội.
Cô không lo được nhiều như vậy, vội vàng chạy lại, mắt thấy bọn họ bước vào thang máy, cửa thang máy sắp sửa đóng lại, Tân Ngải giơ một chân ra, hai cánh cửa đụng phải chân của cô thì tự động mở ra, Tân Ngải chui đầu vào: “Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Giản Tứ nhìn thấy Tân Ngải, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn phía trên.
Giản Trạch Xuyên đứng ở chính giữa, dựa người về phía sau, Giản Tứ đứng ở bên trái của anh, đứng ở phía trước là hai người đàn ông trung niên.
Hai người họ nhìn thấy Tân Ngải xông vào thì có chút ngạc nhiên, đây là thang máy chuyên dụng của Giản tiên sinh, người ngoài không thể sử dụng đâu.
Hai người là quản lý cao cấp của khách sạn Vạn Đô, có thể làm được đến cấp bậc này tự nhiên đều không phải người tầm thường, mắt thấy Giản Trạch Xuyên không có mở miệng đuổi người, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nói gì.
Cửa thang máy đóng lại, đi thẳng lên lầu bốn mươi.
Tân Ngải chầm chậm lùi lại phía sau, nhẹ nhàng di chuyển sang bên phải Giản Trạch Xuyên, lén lút liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt của anh lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Không gian trong thang máy chật hẹp, lại có con người cao ngạo lạnh lùng là Giản Trạch Xuyên ở đây thì nhiệt độ càng giảm xuống.
Giản Trạch Xuyên nói xuống khỏi giường, ra khỏi cánh cửa kia thì bắt buộc phải làm như không quen biết anh.
Tân Ngải cảm thấy vậy thì dứt khoát xem như lần đầu gặp mặt là được rồi, chỉ là phải nên mở miệng như thế nào đây.
Bỗng nhiên, đầu gối phải hơi đau, Tân Ngải nhỏ giọng xuýt xoa, thân thể không khống chế được mà ngã về phía bên phải, lại cứ đúng lúc vừa vặn rơi vào trong lòng của Giản Trạch Xuyên.
Tay của anh vòng qua eo của cô, chiếc eo thon gọn dường như một tay là có thể nắm được, chỉ cần dùng sức một chút liền bị gãy, mềm mại…giống như không có sức lực vậy.
Giản Tứ mắt nhìn thẳng, nhìn vào hàng số đang đi lên của thang máy, trong đầu lại chỉ có một ý niệm: Tam gia là vô ý? Hay là cố ý?
Tân Ngải ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, má hơi ửng đỏ, mang chút xấu hổ: “Cám ơn…tiên sinh.”
Lục Cẩm Thành kéo chiếc ghế bên trái cô ra ngồi xuống, cánh tay dài giơ ra đặt lên chỗ dựa phía sau ghế của Tân Ngải, nụ cười mê người: “Tuy rằng chúng ta mới quen biết nhưng tốt xấu gì cũng được xem là người có cùng chung bí mật, hà tất phải đối đầu gay gắt như vậy chứ?”
Tân Ngải tức giận nghiến răng, nghiêng đầu để lộ ra một nụ cười ngây thơ với anh: “Bí mật gì? Lục ảnh đế, anh nói gì mà sao tôi lại nghe không hiểu vậy nhỉ?”
Lục Cẩm Thành nhịn không được liền cười lên: “Thật thú vị, cô…”
Bỗng nhiên điện thoại chấn động một cái, Tân Ngải vội vàng lấy ra, Giản Tứ trả lời lại cho cô bốn chữ số: Bốn không một tám.
Tân Ngải lập tức đứng dậy: “Người bao nuôi đang tìm tôi, Lục ảnh đế từ từ thưởng thức nha."
Cô xách túi quay người rời đi, để lại Lục Cẩm Thành lẻ loi ngồi ở đó.
Trương Luy, người quản lý của Lục Cẩm Thành trùng hợp nhìn thấy một màn này, khuôn mặt kinh ngạc chạy lại: “Cẩm Thành, lẽ nào anh nhìn trúng cô gái nhỏ đó rồi.”
Lục Cẩm Thành không ngờ lại gật đầu rồi: “Đúng đó.”
“Không phải chứ, anh…hôm nay anh là…anh có phải bị sốt rồi không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Trương Luy nghiêm túc nghi ngờ người trước mặt này không phải là Lục Cẩm Thành.
Lục Cẩm Thành trước giờ chưa từng có tin đồn tình cảm với nữ minh tinh, cuộc sống riêng tư đặc biệt sạch sẽ, đến nỗi rất nhiều người đều nghi ngờ anh là người đồng tính, ngay cả Trương Luy cũng không chỉ một lần nghi ngờ khuynh hướng giới tính của Lục Cẩm Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giúp tôi nghe ngóng một chút, đó là ai.”
“Này, anh nói thật đấy à?”
“Tôi trước giờ không nói đùa.”
Bốn không một tám chắc là số phòng của khách sạn Vạn Đô, Tân Ngải có chút sầu não, không có thẻ phòng nên cô chỉ đánh ở trong thang máy, dù sao cũng không thể nào dùng hai chân leo thang bộ được.
Mắt thấy Giản Trạch Xuyên đi ra khỏi đám đông, gần như muốn đi về phía thang máy, Tân Ngải có chút nóng vội.
Cô không lo được nhiều như vậy, vội vàng chạy lại, mắt thấy bọn họ bước vào thang máy, cửa thang máy sắp sửa đóng lại, Tân Ngải giơ một chân ra, hai cánh cửa đụng phải chân của cô thì tự động mở ra, Tân Ngải chui đầu vào: “Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Giản Tứ nhìn thấy Tân Ngải, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn phía trên.
Giản Trạch Xuyên đứng ở chính giữa, dựa người về phía sau, Giản Tứ đứng ở bên trái của anh, đứng ở phía trước là hai người đàn ông trung niên.
Hai người họ nhìn thấy Tân Ngải xông vào thì có chút ngạc nhiên, đây là thang máy chuyên dụng của Giản tiên sinh, người ngoài không thể sử dụng đâu.
Hai người là quản lý cao cấp của khách sạn Vạn Đô, có thể làm được đến cấp bậc này tự nhiên đều không phải người tầm thường, mắt thấy Giản Trạch Xuyên không có mở miệng đuổi người, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa thang máy đóng lại, đi thẳng lên lầu bốn mươi.
Tân Ngải chầm chậm lùi lại phía sau, nhẹ nhàng di chuyển sang bên phải Giản Trạch Xuyên, lén lút liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt của anh lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Không gian trong thang máy chật hẹp, lại có con người cao ngạo lạnh lùng là Giản Trạch Xuyên ở đây thì nhiệt độ càng giảm xuống.
Giản Trạch Xuyên nói xuống khỏi giường, ra khỏi cánh cửa kia thì bắt buộc phải làm như không quen biết anh.
Tân Ngải cảm thấy vậy thì dứt khoát xem như lần đầu gặp mặt là được rồi, chỉ là phải nên mở miệng như thế nào đây.
Bỗng nhiên, đầu gối phải hơi đau, Tân Ngải nhỏ giọng xuýt xoa, thân thể không khống chế được mà ngã về phía bên phải, lại cứ đúng lúc vừa vặn rơi vào trong lòng của Giản Trạch Xuyên.
Tay của anh vòng qua eo của cô, chiếc eo thon gọn dường như một tay là có thể nắm được, chỉ cần dùng sức một chút liền bị gãy, mềm mại…giống như không có sức lực vậy.
Giản Tứ mắt nhìn thẳng, nhìn vào hàng số đang đi lên của thang máy, trong đầu lại chỉ có một ý niệm: Tam gia là vô ý? Hay là cố ý?
Tân Ngải ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, má hơi ửng đỏ, mang chút xấu hổ: “Cám ơn…tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro