Chương 30 - Bây giờ không thích nữa (1)
Tôi sẽ không b...
Giản Thập Nhất
2024-08-06 12:20:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trưa ngày hôm sau, Tân Ngải canh đúng giờ đi làm để đến ký túc xá trước đây Tân Hoan từng ở.
Lúc này Trần Minh chắc chắn đang tìm kiếm cô, nhưng Tân Hoan từng nói anh ta rất ít khi đến ký túc xá, nhất là vào thời gian đi làm.
Dưới trướng Đông Tinh ngoại trừ những nghệ sĩ đã được ra mắt trở nên nổi tiếng ra thì những người giống như vừa mới ký hợp đồng hoặc là những nghệ sĩ nhỏ đã ký hợp đồng rồi nhưng chưa được nâng đỡ như Tân Hoan có thu nhập thấp đều ở trong ký túc xá mà công ty thuê cho.
Tân Ngải đi qua đó, điều kiện cũng không tốt hơn ký túc xá đại học của cô bao nhiêu, hơn nữa ba người ở chung kia cũng đều không phải là đèn cạn dầu.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa liền nghe thấy giọng nói quái gở của một trong những người bạn cùng phòng của Tân Hoan, Lý Y Nhiễm: “Tân Ngải? Cô đến rồi à, chị của cô…tìm được chưa?”
Tân Ngải không quan tâm đến cô ta, vừa vào cửa thì cô đã nhìn thấy trên chiếc giường Tân Hoan ngủ đã bị chất đầy đồ đạc, những người này…hừ…
Cô tìm thấy chiếc tủ bị Tân Hoan khoá lại, nhìn xung quanh phòng tìm được một cái búa, liền đập mạnh vào chiếc ổ khoá trên tủ.
Cô phải nhanh tay một chút, nếu như Trần Minh bên kia nhận được tin tức mà qua đây thì tiêu.
Lý Y Nhiễm giơ chân để sơn móng chân, khoé mắt khinh thường quét qua người Tân Ngải, cố ý nói: “Vẫn chưa tìm được à, ôi chao, vậy cô phải chuẩn bị tốt rồi, tuy rằng bây giờ nói là mất tích nhưng đa số đều là chết rồi. Bắt cóc người, mua bán nội tạng, còn có những người thê thảm hơn là bị bán ra nước ngoài, bắt ép…”
Tân Ngải lập tức quay đầu: “Cô câm miệng cho tôi.”
Búa trên tay cô lúc nãy đập lên ổ khoá, không ai biết cô có bao nhiêu là muốn đập người phụ nữ.
Tân Hoan mất tích, Lý Y Nhiễm cũng được, hai người khác không có mặt cũng được, có lẽ từng người bọn họ đều mong ước vô cùng, tỉ lệ cạnh tranh thấp đi rồi thì cơ hội của bọn họ sẽ nhiều thêm, giới giải trí chẳng phải chính là một nơi dơ bẩn như vậy sao.
Khuôn mặt thẩm mĩ sắp thành mặt búp bê kia của Lý Y Nhiễm lộ ra một biểu cảm cường điệu: “Nào, cô xem cái miệng này của tôi, thật là sao lại có thể nói như vậy trước mặt cô chứ.”
Nhưng cô ta giống như không cảm nhận được sự tức giận của Tân Ngải, ngừng một lát rồi lại tự tìm đường chết mà nói: “Nhưng mà Tân Hoan mất tích khiến cho lòng tôi có chút khó chịu, tuy rằng mọi người quan hệ bình thường nhưng dù sau cũng ngày ngày ở cùng nhau. Tối qua tôi còn mơ thấy cô ấy nữa đó, mơ thấy cả người cô ấy đều là máu, tay chân cũng không có nữa, hướng về tôi kêu cứu, doạ cho tôi…a a…”
Tân Ngải đột nhiên xông lên kéo lấy tóc của cô ta, đau đớn khiến cho cô ta hét lên, búa trong tay đỡ lấy chiếc cằm nhọn của cô ta.
“Tôi bảo cô câm miệng, mẹ nó, nếu như còn dám nói xấu chị tôi một câu nào nữa thì tôi sẽ đập nát mặt của cô.”
Mỗi ngày cô sợ nhất chính là nhìn thấy trên báo đăng ở nơi nào đó xuất hiện một xác chết nữ vô danh, rất sợ giây tiếp theo sẽ có người gọi điện nói cho cô biết đó chính là chị cô, lời nói của Lý Y Nhiễm lại cứ đâm vào chuyện trong lòng cô sợ nhất.
Lý Y Nhiễm cảm thấy da đầu của mình sắp bị Tân Ngải xé rách rồi, hai chân cô ta đạp lung tung liền bị Tân Ngải mạnh mẽ giẫm lên mu bàn chân của cô ta, đau đớn khiến cô ta run rẩy, chỉ đành cầu xin tha mạng.
“…Được, được…tôi không nói nữa, không nói nữa. Là tôi nói sai rồi, không nên ăn nói lung tung, cô…nhanh thả tôi ra đi…”
Tân Ngải cắn răng, ác độc nói: “Tôi không có dễ bị bắt nạt như chị tôi đâu, cô còn dám ăn nói lung tung thì tôi sẽ đập nát khuôn mặt thẩm mĩ này của cô.”
Lý Y Nhiễm vội vàng gật đầu, Tân Ngải hình như thay đổi rồi, khiến cho cô ta có chút e ngại.
Trước đây cũng phải cô ta chưa gặp qua Tân Ngải, rõ ràng là một cô gái rất dễ xấu hổ, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, lúc cười lên thì ngọt ngào, giống như chiếc đuôi nhỏ của Tân Hoan. Tại sao trong chốc lát giống như biến thành một con người khác vậy.
Tân Ngải buông tóc của Lý Y Nhiễm ra, quay người tiếp tục đập tủ.
Trong lòng Lý Y Nhiễm đang mắng nhiếc Tân Ngải, xoa tóc, đau đến nghiến răng, cô ta ác động trừng mắt phía sau lưng Tân Ngải, bỗng nhiên tâm tư khẽ động. Hai ngày nay Giang thiếu giống như bị trúng tà vậy, muốn tìm kiểu nữ sinh có dáng vẻ thanh tú dễ thương, sạch sẽ lại xinh đẹp, Tân Ngải hoàn toàn phù hợp nha.
Nếu như có thể giới thiệu Tân Ngải qua đó, vậy thì…bộ phim nữ phụ kia của cô, chẳng phải có thể lấy được rồi sao?
Trưa ngày hôm sau, Tân Ngải canh đúng giờ đi làm để đến ký túc xá trước đây Tân Hoan từng ở.
Lúc này Trần Minh chắc chắn đang tìm kiếm cô, nhưng Tân Hoan từng nói anh ta rất ít khi đến ký túc xá, nhất là vào thời gian đi làm.
Dưới trướng Đông Tinh ngoại trừ những nghệ sĩ đã được ra mắt trở nên nổi tiếng ra thì những người giống như vừa mới ký hợp đồng hoặc là những nghệ sĩ nhỏ đã ký hợp đồng rồi nhưng chưa được nâng đỡ như Tân Hoan có thu nhập thấp đều ở trong ký túc xá mà công ty thuê cho.
Tân Ngải đi qua đó, điều kiện cũng không tốt hơn ký túc xá đại học của cô bao nhiêu, hơn nữa ba người ở chung kia cũng đều không phải là đèn cạn dầu.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa liền nghe thấy giọng nói quái gở của một trong những người bạn cùng phòng của Tân Hoan, Lý Y Nhiễm: “Tân Ngải? Cô đến rồi à, chị của cô…tìm được chưa?”
Tân Ngải không quan tâm đến cô ta, vừa vào cửa thì cô đã nhìn thấy trên chiếc giường Tân Hoan ngủ đã bị chất đầy đồ đạc, những người này…hừ…
Cô tìm thấy chiếc tủ bị Tân Hoan khoá lại, nhìn xung quanh phòng tìm được một cái búa, liền đập mạnh vào chiếc ổ khoá trên tủ.
Cô phải nhanh tay một chút, nếu như Trần Minh bên kia nhận được tin tức mà qua đây thì tiêu.
Lý Y Nhiễm giơ chân để sơn móng chân, khoé mắt khinh thường quét qua người Tân Ngải, cố ý nói: “Vẫn chưa tìm được à, ôi chao, vậy cô phải chuẩn bị tốt rồi, tuy rằng bây giờ nói là mất tích nhưng đa số đều là chết rồi. Bắt cóc người, mua bán nội tạng, còn có những người thê thảm hơn là bị bán ra nước ngoài, bắt ép…”
Tân Ngải lập tức quay đầu: “Cô câm miệng cho tôi.”
Búa trên tay cô lúc nãy đập lên ổ khoá, không ai biết cô có bao nhiêu là muốn đập người phụ nữ.
Tân Hoan mất tích, Lý Y Nhiễm cũng được, hai người khác không có mặt cũng được, có lẽ từng người bọn họ đều mong ước vô cùng, tỉ lệ cạnh tranh thấp đi rồi thì cơ hội của bọn họ sẽ nhiều thêm, giới giải trí chẳng phải chính là một nơi dơ bẩn như vậy sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt thẩm mĩ sắp thành mặt búp bê kia của Lý Y Nhiễm lộ ra một biểu cảm cường điệu: “Nào, cô xem cái miệng này của tôi, thật là sao lại có thể nói như vậy trước mặt cô chứ.”
Nhưng cô ta giống như không cảm nhận được sự tức giận của Tân Ngải, ngừng một lát rồi lại tự tìm đường chết mà nói: “Nhưng mà Tân Hoan mất tích khiến cho lòng tôi có chút khó chịu, tuy rằng mọi người quan hệ bình thường nhưng dù sau cũng ngày ngày ở cùng nhau. Tối qua tôi còn mơ thấy cô ấy nữa đó, mơ thấy cả người cô ấy đều là máu, tay chân cũng không có nữa, hướng về tôi kêu cứu, doạ cho tôi…a a…”
Tân Ngải đột nhiên xông lên kéo lấy tóc của cô ta, đau đớn khiến cho cô ta hét lên, búa trong tay đỡ lấy chiếc cằm nhọn của cô ta.
“Tôi bảo cô câm miệng, mẹ nó, nếu như còn dám nói xấu chị tôi một câu nào nữa thì tôi sẽ đập nát mặt của cô.”
Mỗi ngày cô sợ nhất chính là nhìn thấy trên báo đăng ở nơi nào đó xuất hiện một xác chết nữ vô danh, rất sợ giây tiếp theo sẽ có người gọi điện nói cho cô biết đó chính là chị cô, lời nói của Lý Y Nhiễm lại cứ đâm vào chuyện trong lòng cô sợ nhất.
Lý Y Nhiễm cảm thấy da đầu của mình sắp bị Tân Ngải xé rách rồi, hai chân cô ta đạp lung tung liền bị Tân Ngải mạnh mẽ giẫm lên mu bàn chân của cô ta, đau đớn khiến cô ta run rẩy, chỉ đành cầu xin tha mạng.
“…Được, được…tôi không nói nữa, không nói nữa. Là tôi nói sai rồi, không nên ăn nói lung tung, cô…nhanh thả tôi ra đi…”
Tân Ngải cắn răng, ác độc nói: “Tôi không có dễ bị bắt nạt như chị tôi đâu, cô còn dám ăn nói lung tung thì tôi sẽ đập nát khuôn mặt thẩm mĩ này của cô.”
Lý Y Nhiễm vội vàng gật đầu, Tân Ngải hình như thay đổi rồi, khiến cho cô ta có chút e ngại.
Trước đây cũng phải cô ta chưa gặp qua Tân Ngải, rõ ràng là một cô gái rất dễ xấu hổ, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, lúc cười lên thì ngọt ngào, giống như chiếc đuôi nhỏ của Tân Hoan. Tại sao trong chốc lát giống như biến thành một con người khác vậy.
Tân Ngải buông tóc của Lý Y Nhiễm ra, quay người tiếp tục đập tủ.
Trong lòng Lý Y Nhiễm đang mắng nhiếc Tân Ngải, xoa tóc, đau đến nghiến răng, cô ta ác động trừng mắt phía sau lưng Tân Ngải, bỗng nhiên tâm tư khẽ động. Hai ngày nay Giang thiếu giống như bị trúng tà vậy, muốn tìm kiểu nữ sinh có dáng vẻ thanh tú dễ thương, sạch sẽ lại xinh đẹp, Tân Ngải hoàn toàn phù hợp nha.
Nếu như có thể giới thiệu Tân Ngải qua đó, vậy thì…bộ phim nữ phụ kia của cô, chẳng phải có thể lấy được rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro