Cáo Biệt
2024-12-23 03:11:20
Lúc Hinh tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là Cửu Diệp đang chắp tay cầu nguyện, gương mặt lo lắng thoắt trắng thoắt xanh nhắm nghiền đôi mắt, sốt sắng vì nàng. Trên trán cô thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh. Thiên Hinh trở mình, nàng nhổm dậy làm Cửu Diệp thoáng giật mình.
Chợt đôi mắt cô buồn sầu mênh mang:
“Nha đầu ngốc... Muội có biết mình bị thương nặng lắm không? Sao lại không cho ta biết?”
Nếu cho Cửu Diệp biết thì mọi chuyện sẽ có gì thay đổi sao? Cô cũng biết nàng đi cứu hai người nọ khỏi Thất Long, đến Cửu Vô Dạ cũng trọng thương thì huống chi nàng. Mấy ngày mất tích cũng chẳng thấy động thái gì từ vương cung về ý định kiếm tìm nàng.
Hinh cười buồn, những suy nghĩ vô tâm vô phế kia nàng nuốt ngược xuống, để dưới mông. Dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ gì với nàng. Diệp cũng như Cửu Vô Dạ, đều là những người đồng hành cùng Ý Hiên rất rất lâu rồi, nàng suy cho cùng cũng là kẻ đến sau. Cũng không phải người đồng tộc, không thân không thích, họ không đặt nàng lên đầu cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên Hinh không hề biết nụ cười của nàng thảm cỡ nào. Mặt mũi khô khốc đã đành còn tiêu điều xơ xác như bông hoa héo tàn, không còn sức sống. Nàng vỗ vào tay Diệp:
“Không sao đâu, Diệp, muội không biết đau.”
Không biết đau nên sẽ không cần người khóc thay, không cần ai an ủi, thương hại.
Vì nàng không biết đau nên trên chiến trường Hinh chưa bao giờ e sợ trước mũi giáo của địch, luôn xông pha làm chủ trận mạc. Nhưng đôi khi Hinh mong, giá mà nàng biết đau về thể xác cũng tốt. Chí ra nó cũng khiến nàng phân tâm thôi nghĩ về trái tim đang bị tên bạo quân Cửu Vô Dạ giày xéo.
Cửu Diệp là người thương Hinh thật lòng, rất tự trách mình sao không quan tâm đến phần nàng thay vì chỉ ỉ ôi khóc lóc bên thân xác đã nguội lạnh của Ý Hiên. Cô tiến tới vòng tay qua cổ Hinh, ôm chầm lấy nàng.
Nghẹn ngào mà rằng:
“Tỷ xin lỗi. Tỷ thực sự xin lỗi...”
Hinh khẽ vỗ về cô:
“Sẽ ổn thôi.”
Sẽ ổn thôi, Kính Luân sẽ sớm đem thuốc giải độc về cho nàng, nàng sẽ không sao cả đâu... Sẽ ổn thôi, năm dài tháng rộng, thạch yêu đám nàng tuổi thọ cao lắm, nàng vẫn tin một ngày nào đó bạo quân sẽ thôi lưu luyến người cũ, sẽ chịu nhìn về phía nàng.
Ai nói Cửu Tiêu Hồ là loài thâm tình nhất bách yêu? Nói dóc, rõ ràng là thạch yêu nàng. Một cục đá vốn lạnh lùng chẳng quan tâm bộn bề thế gian, một cục đá vốn luôn chỉ thích hưởng thụ cảm giác an nhàn, cảnh vật hữu tình như mộng bên bờ sông Hinh vậy mà lại thâm tình đến tan nát cõi lòng như thế.
Cục đá khi đã rơi vào bể tình sẽ không thể nổi lên được nữa.
Nó đã trót dại yêu hắc hồ ly kia. Yêu sâu đậm. Càng ngày chỉ càng thấy nó chìm sâu hơn vào vũng bùn lầy tăm tối... Nhưng cục đá không biết đau ấy cũng thật lạc quan, nó vẫn tin tưởng vào tương lai mù mịt khói sương ấy, tin ở một nam nhân không yêu nó, coi thường nó.
Có lẽ cũng vì nó đã động lòng và gặp gỡ hắc hồ ly từ khi còn quá trẻ. Để rồi với nó, những điều hoàn hảo nhất của thế gian chỉ gói gọn trong hắn mà thôi.
Nàng cùng Diệp hàn huyên vài chuyện, biết người đưa mình về là Cố Mễ thì đâu đó trong Hinh thất vọng đến não nề. Nàng vẫn ôm hy vọng về việc bạo quân sẽ rủ lòng thương xót với nàng.
Có phải nàng đã lỡ khiến bạo quân ghét bỏ rồi không?
Gương mặt ngút ngàn nộ khí ấy vẫn trở đi trở lại trong đầu nàng. Hinh không sợ nhưng nàng có đau lòng và tự trách. Trách vì nói năng không suy tính trước sau. Dù gì hắn là Đế vương, nàng không coi hắn là quân nàng là thần đã đành còn đi chất vấn, vặn ngược hắn. Kẻ cao ngạo như bạo quân sẽ tự ái mà chán ghét nàng. Đúng là tự đâm đầu vào hiểm cảnh.
Bên ngoài trời đã trở lạnh, lại một mùa tuyết đến với vương cung. Mùa đông năm nay đúng là lạnh cắt da cắt thịt, từng đợt gió thốc khô và sắc dễ dàng luồn lách cứa cả vào trái tim con người. Trời giá lạnh đủ để đóng băng cả cảm xúc, đưa lí trí lên nắm quyền.
Sau hôm đó, Thiên Hinh đã lùng sục khắp nơi tìm Thanh Luân kiếm nhưng không thấy đâu, thế rồi nàng chợt nhớ lại diễn biến hôm ấy và thoáng nhận ra mình đã quên nó ở đoạn nào.
Thiên Hinh viết thư từ quan rồi rời đi mà chẳng nói một tiếng nào. Thư từ quan nàng viết cũng thật đơn giản, gói trong một dòng ngắn ngủi: “Du hành tứ hải, chưa biết ngày về. Cáo biệt.”
Nàng chưa bao giờ thèm khát chức cao trọng vọng. Càng chưa bao giờ yêu cái ngai vị Đế vương của hắn. Cửu Vô Dạ chướng mắt nàng. Cũng được, nàng sẽ rời đi. Đợi một ngày nào đó hắn tỉnh táo ra, hay thậm chí quên đi sự phách lối của nàng hôm nọ, nàng sẽ quay lại chinh phục hắn lần nữa, vẫn tự tin nói nàng yêu hắn mà không hề do dự.
Còn bây giờ, nàng sẽ đi tìm cách để phong ấn lại Thất Long, để nó không gây ra những mối họa khiến bao người phải chịu nỗi đau tang thương, mất mát đầy to lớn kia nữa, cũng như lấy lại Thanh Luân kiểm về. Không có vũ khí trong tay, việc phong ấn nó phải được chuẩn bị kĩ càng.
Nàng thông suốt rồi, sau khi phong ấn thần thú xong, Hinh sẽ đi tìm người đồng tộc. Tìm thạch yêu.
Bao nhiêu năm rồi, từ khi được sư phụ nhặt về, ngoài Trạch Vũ, Hinh chưa từng gặp ai giống nàng. Trạch Vũ cũng không kể nàng thân thế hắn ra sao, còn có ai trong tộc yêu đá hay chăng? Quê ở chốn nào? Nàng không tin bách yêu bao nhiêu kẻ lại không có thêm một yêu đá thứ hai. Nàng đi để tìm người sẽ sẻ chia với nàng, tìm về quê hương.
Tìm một nơi sẽ coi trọng nàng. Để nàng không còn coi Cửu Vô Dạ là tất cả những gì nàng có nữa. Sẽ không coi hắn là thế giới của nàng. Như vậy liệu nàng sẽ bớt đau lòng được hơn chứ... Tứ cố vô thân chính là như Hinh. Ngoảnh trước ngoảnh sau đều cô độc đến chạnh lòng người.
Hóa ra, cục đá đó khao khát yêu thương đến vậy.
Nó đã luôn không có nơi để về. Mộng tình tưởng như sẽ sưởi ấm hòn đá hóa ra lại khiến nó bàng hoàng nhận ra thực tại đau đớn đến vậy. Và rồi, nó bắt đầu một hành trình đi tìm bến đò tiếp theo. Một nơi giúp cục đá không khiến nó nghĩ mình thừa thãi trong biển đời mênh mông này.
Chợt đôi mắt cô buồn sầu mênh mang:
“Nha đầu ngốc... Muội có biết mình bị thương nặng lắm không? Sao lại không cho ta biết?”
Nếu cho Cửu Diệp biết thì mọi chuyện sẽ có gì thay đổi sao? Cô cũng biết nàng đi cứu hai người nọ khỏi Thất Long, đến Cửu Vô Dạ cũng trọng thương thì huống chi nàng. Mấy ngày mất tích cũng chẳng thấy động thái gì từ vương cung về ý định kiếm tìm nàng.
Hinh cười buồn, những suy nghĩ vô tâm vô phế kia nàng nuốt ngược xuống, để dưới mông. Dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ gì với nàng. Diệp cũng như Cửu Vô Dạ, đều là những người đồng hành cùng Ý Hiên rất rất lâu rồi, nàng suy cho cùng cũng là kẻ đến sau. Cũng không phải người đồng tộc, không thân không thích, họ không đặt nàng lên đầu cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên Hinh không hề biết nụ cười của nàng thảm cỡ nào. Mặt mũi khô khốc đã đành còn tiêu điều xơ xác như bông hoa héo tàn, không còn sức sống. Nàng vỗ vào tay Diệp:
“Không sao đâu, Diệp, muội không biết đau.”
Không biết đau nên sẽ không cần người khóc thay, không cần ai an ủi, thương hại.
Vì nàng không biết đau nên trên chiến trường Hinh chưa bao giờ e sợ trước mũi giáo của địch, luôn xông pha làm chủ trận mạc. Nhưng đôi khi Hinh mong, giá mà nàng biết đau về thể xác cũng tốt. Chí ra nó cũng khiến nàng phân tâm thôi nghĩ về trái tim đang bị tên bạo quân Cửu Vô Dạ giày xéo.
Cửu Diệp là người thương Hinh thật lòng, rất tự trách mình sao không quan tâm đến phần nàng thay vì chỉ ỉ ôi khóc lóc bên thân xác đã nguội lạnh của Ý Hiên. Cô tiến tới vòng tay qua cổ Hinh, ôm chầm lấy nàng.
Nghẹn ngào mà rằng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tỷ xin lỗi. Tỷ thực sự xin lỗi...”
Hinh khẽ vỗ về cô:
“Sẽ ổn thôi.”
Sẽ ổn thôi, Kính Luân sẽ sớm đem thuốc giải độc về cho nàng, nàng sẽ không sao cả đâu... Sẽ ổn thôi, năm dài tháng rộng, thạch yêu đám nàng tuổi thọ cao lắm, nàng vẫn tin một ngày nào đó bạo quân sẽ thôi lưu luyến người cũ, sẽ chịu nhìn về phía nàng.
Ai nói Cửu Tiêu Hồ là loài thâm tình nhất bách yêu? Nói dóc, rõ ràng là thạch yêu nàng. Một cục đá vốn lạnh lùng chẳng quan tâm bộn bề thế gian, một cục đá vốn luôn chỉ thích hưởng thụ cảm giác an nhàn, cảnh vật hữu tình như mộng bên bờ sông Hinh vậy mà lại thâm tình đến tan nát cõi lòng như thế.
Cục đá khi đã rơi vào bể tình sẽ không thể nổi lên được nữa.
Nó đã trót dại yêu hắc hồ ly kia. Yêu sâu đậm. Càng ngày chỉ càng thấy nó chìm sâu hơn vào vũng bùn lầy tăm tối... Nhưng cục đá không biết đau ấy cũng thật lạc quan, nó vẫn tin tưởng vào tương lai mù mịt khói sương ấy, tin ở một nam nhân không yêu nó, coi thường nó.
Có lẽ cũng vì nó đã động lòng và gặp gỡ hắc hồ ly từ khi còn quá trẻ. Để rồi với nó, những điều hoàn hảo nhất của thế gian chỉ gói gọn trong hắn mà thôi.
Nàng cùng Diệp hàn huyên vài chuyện, biết người đưa mình về là Cố Mễ thì đâu đó trong Hinh thất vọng đến não nề. Nàng vẫn ôm hy vọng về việc bạo quân sẽ rủ lòng thương xót với nàng.
Có phải nàng đã lỡ khiến bạo quân ghét bỏ rồi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt ngút ngàn nộ khí ấy vẫn trở đi trở lại trong đầu nàng. Hinh không sợ nhưng nàng có đau lòng và tự trách. Trách vì nói năng không suy tính trước sau. Dù gì hắn là Đế vương, nàng không coi hắn là quân nàng là thần đã đành còn đi chất vấn, vặn ngược hắn. Kẻ cao ngạo như bạo quân sẽ tự ái mà chán ghét nàng. Đúng là tự đâm đầu vào hiểm cảnh.
Bên ngoài trời đã trở lạnh, lại một mùa tuyết đến với vương cung. Mùa đông năm nay đúng là lạnh cắt da cắt thịt, từng đợt gió thốc khô và sắc dễ dàng luồn lách cứa cả vào trái tim con người. Trời giá lạnh đủ để đóng băng cả cảm xúc, đưa lí trí lên nắm quyền.
Sau hôm đó, Thiên Hinh đã lùng sục khắp nơi tìm Thanh Luân kiếm nhưng không thấy đâu, thế rồi nàng chợt nhớ lại diễn biến hôm ấy và thoáng nhận ra mình đã quên nó ở đoạn nào.
Thiên Hinh viết thư từ quan rồi rời đi mà chẳng nói một tiếng nào. Thư từ quan nàng viết cũng thật đơn giản, gói trong một dòng ngắn ngủi: “Du hành tứ hải, chưa biết ngày về. Cáo biệt.”
Nàng chưa bao giờ thèm khát chức cao trọng vọng. Càng chưa bao giờ yêu cái ngai vị Đế vương của hắn. Cửu Vô Dạ chướng mắt nàng. Cũng được, nàng sẽ rời đi. Đợi một ngày nào đó hắn tỉnh táo ra, hay thậm chí quên đi sự phách lối của nàng hôm nọ, nàng sẽ quay lại chinh phục hắn lần nữa, vẫn tự tin nói nàng yêu hắn mà không hề do dự.
Còn bây giờ, nàng sẽ đi tìm cách để phong ấn lại Thất Long, để nó không gây ra những mối họa khiến bao người phải chịu nỗi đau tang thương, mất mát đầy to lớn kia nữa, cũng như lấy lại Thanh Luân kiểm về. Không có vũ khí trong tay, việc phong ấn nó phải được chuẩn bị kĩ càng.
Nàng thông suốt rồi, sau khi phong ấn thần thú xong, Hinh sẽ đi tìm người đồng tộc. Tìm thạch yêu.
Bao nhiêu năm rồi, từ khi được sư phụ nhặt về, ngoài Trạch Vũ, Hinh chưa từng gặp ai giống nàng. Trạch Vũ cũng không kể nàng thân thế hắn ra sao, còn có ai trong tộc yêu đá hay chăng? Quê ở chốn nào? Nàng không tin bách yêu bao nhiêu kẻ lại không có thêm một yêu đá thứ hai. Nàng đi để tìm người sẽ sẻ chia với nàng, tìm về quê hương.
Tìm một nơi sẽ coi trọng nàng. Để nàng không còn coi Cửu Vô Dạ là tất cả những gì nàng có nữa. Sẽ không coi hắn là thế giới của nàng. Như vậy liệu nàng sẽ bớt đau lòng được hơn chứ... Tứ cố vô thân chính là như Hinh. Ngoảnh trước ngoảnh sau đều cô độc đến chạnh lòng người.
Hóa ra, cục đá đó khao khát yêu thương đến vậy.
Nó đã luôn không có nơi để về. Mộng tình tưởng như sẽ sưởi ấm hòn đá hóa ra lại khiến nó bàng hoàng nhận ra thực tại đau đớn đến vậy. Và rồi, nó bắt đầu một hành trình đi tìm bến đò tiếp theo. Một nơi giúp cục đá không khiến nó nghĩ mình thừa thãi trong biển đời mênh mông này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro