Tịnh Vân Sơn
2024-12-23 03:11:20
Đến cả Cửu Vô Dạ cũng không phải đối thủ của Thất Long. Thiên Hinh nhẩm nghĩ hành trình tới của nàng sẽ rất dài. Nàng nghĩ rằng ở Yêu giới nếu không có câu trả lời cho nàng, nàng sẽ đi tìm nó ở nhân gian.
Nàng biết tiên thuật ở đó rất thịnh. Chưa biết chừng lại học lỏm được loại thuật phong ấn cấp cao nào ở đấy thì sao.
Nàng nghĩ là làm. Hinh tới nơi gọi là Tề quốc, lãnh thổ rộng lớn, khí hậu ôn hòa, địa phận vùng núi phía Bắc vì loạn bách yêu mà trước kia từng bị một số Cửu Tiêu Hồ ngoại lai chiếm đóng.
Về sau khi thống nhất bách tộc, Cửu Vô Dạ để tránh xung đột người và yêu đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào bén mảng lại đây, trả lại mảnh đất bị xâm lấn của nước Tề, lập kết giới ẩn, tránh có kẻ to gan vì tò mò vô tình lạc vào đất yêu rồi phải bỏ mạng. Công tâm mà nói, bạo quân có những chính sách cai trị lại khá ôn hòa.
Nhưng điều duy nhất Hinh không ngờ đến khi nàng đặt chân đến địa phận Nhân giới là họ cực kì ghét yêu tộc. Họ gọi chúng nàng là “yêu ma quỷ quái”. Nàng tu tập tiên pháp nên không để ý sẽ khó có ai nhận ra Hinh là yêu.
Song không phải lúc nào nàng cũng chạm mặt với người dễ dãi. Có những kẻ tự xưng là thầy mo thầy pháp, dường như tu tà đạo có ý thu phục nàng nhằm hiến tế cho mấy nghi thức quỷ quái, dị đoan. Muốn lấy yêu đan của nàng gia cường pháp lực.
Hinh gặp chúng thì nàng coi “chạy là thượng sách”. Nàng không rành địa phận nhân gian, nếu chẳng hay lỡ làm gì nên tội rồi bị truy sát thì chuyện chưa bắt đầu đã phải bỏ dở.
Nàng tới nơi gọi là TỊnh Vân, biết được trước kia từng có một tiểu sư cô sinh sống, pháp lực cao cường, vốn định thỉnh giáo lại hay cô ấy đã thành tiên lên giời.
“Trước kia ở đấy còn có một nơi gọi là Tịnh Vân giáo chủ, nhiều người tới học tiên thuật lắm, tiểu sư cô cũng từ lò đào tạo đó ra. Xem nào... tôi nghe bu kể, hình như vị đó tên Cẩm Vân, nhưng mất lâu lắm rồi.”
Thiên Hinh ngạc nhiên hỏi lại: “Anh chắc không? Sư phụ tôi cũng tên Cẩm Vân, người còn sống sờ sờ đó mà.”
Y khoát tay, cười “khà khà”:
“Ôi dào, thiên hạ mấy trăm vạn người, trùng tên thôi chứ có gì đâu. Người ta chết cũng phải mấy trăm năm rồi. Triều đình cử người tới đây lập miếu, lập đền thờ cung phụng gọi là Thái Âm tinh quân tôi mới biết đến ngài ấy chứ. Cô nương còn trẻ chắc chẳng phải người chỗ đây. Nào về nói lại với thầy, trùng tên với người giời mà vô tình khéo là lộc lớn đấy!”
Hinh đáp lại thông tin hữu ích kia bằng một nụ cười gượng. Thế đúng là sư phụ nàng rồi. Không ngờ sư phụ lại có lai lịch hiển hách như thế. Nếu lên đó nàng vấn một nén hương, liệu lời thỉnh cầu của nàng có đến được ông như lời người phàm nói không?
Song Hinh từ bỏ ý định đó, ngày ngày cả trăm cả nghìn người tới thăm, sư phụ nàng bộn bề trăm công nghìn việc, nàng không thể bảo vệ Trạch Vũ đã đành còn làm phiền ông. Mặt mũi biết giấu vào đâu.
Kẻ nọ nhìn Hinh chợt buông lời cảm thán:
“Cô nương này, cô có má lúm?”
“À, vâng.”
“Tình cờ đấy, tôi thấy trong bức tranh trên miếu thờ vẽ tiểu sư cô, dung mạo, thần thái đều không khác gì cô nương đây. Má lúm, váy đỏ hoa thạch lựu... này, cô nói Cẩm Vân là sư phụ cô, thế đừng bảo tôi cô là kiếp sau của tiểu sư cô đấy nhé.”
Hinh bật cười. Chuyện đùa quỷ quái gì thế. Tranh vẽ thì phải có đến mười người cũng giống. Kẻ này nói đúng là hơi phiến diện. Má lúm không hiếm, mặc váy đỏ càng không. Tất cả nàng coi như tình cờ.
“Tôi còn công chuyện gấp, hiện không thể nán lại lâu. Thỉnh xin được đi trước, vị huynh đài bảo trọng.”
Khi nàng cất bước đi xa, kẻ nọ với gọi nàng:
“Này, nếu cô thấy hứng thú thì sau Tịnh Vân sơn có viên trang nhỏ, mà cũng bề thế lắm đấy, nghe đâu họ tu tập tiên pháp, cô nương ghé thử xem.”
Nàng vẫy tay ra ý đã nghe thấy. Hinh sẽ đến, nhưng chỉ thử xem viên trang nọ thế nào, có học lỏm được gì không chứ cũng không có ý định bái sư. Nàng đời này chỉ nhận Cẩm Vân làm sư phụ, không nhận thêm bất kì ai khác.
“Này... đây mà là viên trang nhỏ ấy hả?”
Hinh đứng trước nơi có tên Càn Thiên trang mà há mồm rộng ngoác. Nhân giới đã phát triển tới độ nào rồi? Thế này mà trong từ điển của kẻ nọ chỉ là “viên trang nhỏ”? Khóe miệng nàng giần giật, xem ra chuyến này không xem là uổng phí.
Nàng biết tiên thuật ở đó rất thịnh. Chưa biết chừng lại học lỏm được loại thuật phong ấn cấp cao nào ở đấy thì sao.
Nàng nghĩ là làm. Hinh tới nơi gọi là Tề quốc, lãnh thổ rộng lớn, khí hậu ôn hòa, địa phận vùng núi phía Bắc vì loạn bách yêu mà trước kia từng bị một số Cửu Tiêu Hồ ngoại lai chiếm đóng.
Về sau khi thống nhất bách tộc, Cửu Vô Dạ để tránh xung đột người và yêu đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào bén mảng lại đây, trả lại mảnh đất bị xâm lấn của nước Tề, lập kết giới ẩn, tránh có kẻ to gan vì tò mò vô tình lạc vào đất yêu rồi phải bỏ mạng. Công tâm mà nói, bạo quân có những chính sách cai trị lại khá ôn hòa.
Nhưng điều duy nhất Hinh không ngờ đến khi nàng đặt chân đến địa phận Nhân giới là họ cực kì ghét yêu tộc. Họ gọi chúng nàng là “yêu ma quỷ quái”. Nàng tu tập tiên pháp nên không để ý sẽ khó có ai nhận ra Hinh là yêu.
Song không phải lúc nào nàng cũng chạm mặt với người dễ dãi. Có những kẻ tự xưng là thầy mo thầy pháp, dường như tu tà đạo có ý thu phục nàng nhằm hiến tế cho mấy nghi thức quỷ quái, dị đoan. Muốn lấy yêu đan của nàng gia cường pháp lực.
Hinh gặp chúng thì nàng coi “chạy là thượng sách”. Nàng không rành địa phận nhân gian, nếu chẳng hay lỡ làm gì nên tội rồi bị truy sát thì chuyện chưa bắt đầu đã phải bỏ dở.
Nàng tới nơi gọi là TỊnh Vân, biết được trước kia từng có một tiểu sư cô sinh sống, pháp lực cao cường, vốn định thỉnh giáo lại hay cô ấy đã thành tiên lên giời.
“Trước kia ở đấy còn có một nơi gọi là Tịnh Vân giáo chủ, nhiều người tới học tiên thuật lắm, tiểu sư cô cũng từ lò đào tạo đó ra. Xem nào... tôi nghe bu kể, hình như vị đó tên Cẩm Vân, nhưng mất lâu lắm rồi.”
Thiên Hinh ngạc nhiên hỏi lại: “Anh chắc không? Sư phụ tôi cũng tên Cẩm Vân, người còn sống sờ sờ đó mà.”
Y khoát tay, cười “khà khà”:
“Ôi dào, thiên hạ mấy trăm vạn người, trùng tên thôi chứ có gì đâu. Người ta chết cũng phải mấy trăm năm rồi. Triều đình cử người tới đây lập miếu, lập đền thờ cung phụng gọi là Thái Âm tinh quân tôi mới biết đến ngài ấy chứ. Cô nương còn trẻ chắc chẳng phải người chỗ đây. Nào về nói lại với thầy, trùng tên với người giời mà vô tình khéo là lộc lớn đấy!”
Hinh đáp lại thông tin hữu ích kia bằng một nụ cười gượng. Thế đúng là sư phụ nàng rồi. Không ngờ sư phụ lại có lai lịch hiển hách như thế. Nếu lên đó nàng vấn một nén hương, liệu lời thỉnh cầu của nàng có đến được ông như lời người phàm nói không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song Hinh từ bỏ ý định đó, ngày ngày cả trăm cả nghìn người tới thăm, sư phụ nàng bộn bề trăm công nghìn việc, nàng không thể bảo vệ Trạch Vũ đã đành còn làm phiền ông. Mặt mũi biết giấu vào đâu.
Kẻ nọ nhìn Hinh chợt buông lời cảm thán:
“Cô nương này, cô có má lúm?”
“À, vâng.”
“Tình cờ đấy, tôi thấy trong bức tranh trên miếu thờ vẽ tiểu sư cô, dung mạo, thần thái đều không khác gì cô nương đây. Má lúm, váy đỏ hoa thạch lựu... này, cô nói Cẩm Vân là sư phụ cô, thế đừng bảo tôi cô là kiếp sau của tiểu sư cô đấy nhé.”
Hinh bật cười. Chuyện đùa quỷ quái gì thế. Tranh vẽ thì phải có đến mười người cũng giống. Kẻ này nói đúng là hơi phiến diện. Má lúm không hiếm, mặc váy đỏ càng không. Tất cả nàng coi như tình cờ.
“Tôi còn công chuyện gấp, hiện không thể nán lại lâu. Thỉnh xin được đi trước, vị huynh đài bảo trọng.”
Khi nàng cất bước đi xa, kẻ nọ với gọi nàng:
“Này, nếu cô thấy hứng thú thì sau Tịnh Vân sơn có viên trang nhỏ, mà cũng bề thế lắm đấy, nghe đâu họ tu tập tiên pháp, cô nương ghé thử xem.”
Nàng vẫy tay ra ý đã nghe thấy. Hinh sẽ đến, nhưng chỉ thử xem viên trang nọ thế nào, có học lỏm được gì không chứ cũng không có ý định bái sư. Nàng đời này chỉ nhận Cẩm Vân làm sư phụ, không nhận thêm bất kì ai khác.
“Này... đây mà là viên trang nhỏ ấy hả?”
Hinh đứng trước nơi có tên Càn Thiên trang mà há mồm rộng ngoác. Nhân giới đã phát triển tới độ nào rồi? Thế này mà trong từ điển của kẻ nọ chỉ là “viên trang nhỏ”? Khóe miệng nàng giần giật, xem ra chuyến này không xem là uổng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro