Chương 30 - Tướng Quân! Chàng Thật Đẹp Trai
Chương 11
2024-08-08 10:15:58
“Tâm Nhi……” Lâm thị lại nấc lên, tiếng khóc của bà ấy càng lúc càng lớn.
“Nương, nhưng có điều con không sao cả, hơn nữa con còn nhìn thấy thần tiên!” Chúc Cẩm lại nói tiếp.
“Cái gì?” Lâm thị kinh ngạc hỏi lại.
Tuy tuổi của Lâm thị cũng không còn nhỏ nữa, nhưng thật sự bà ấy chưa từng trải qua chuyện đời, kiểu người như vậy là dễ dỗ dành nhất…… Chúc Cẩm nói: “Nương, con vùng vẫy trong nước rất lâu, lúc sắp chết đuối lại có một ông lão với chòm râu màu trắng xuất hiện. Ông ấy nói sẽ giúp con có được một cuộc sống tốt! Hơn nữa ông ấy còn cho con một bản lĩnh hơn người!”
“Thật sao?” Lâm thị vừa mừng vừa sợ, nhưng trong lòng bà ấy vẫn có chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, con sẽ cho người xem bản lĩnh của con!” Chúc Cẩm vừa nói, vừa nhìn khắp bốn phía, sau đó cầm lấy gối gỗ ở dưới cổ của mình, dùng tay bẻ gãy……
Cái gối gỗ cứ như vậy mà trực tiếp bị bẻ thành hai mảnh.
Lâm thị ngây người, một lúc lâu sau, bà ấy mới ấp úng nói: “Tâm Nhi, cái gối đầu của con cứ như vậy mà……”
Thứ này làm gì được tính là gối đầu kia chứ? Gối đầu nên là loại vừa to lại vừa mềm! Còn thứ gối gỗ này, rõ ràng chính là tà vật mà! Chúc Cẩm ném tà vật trên tay xuống đất, sau đó nàng nói với Lâm thị: “Nương, người nhìn xem, sức lực hiện giờ của con rất lớn, đây chính là bản lĩnh mà thần tiên đã cho con!”
Chúc Cẩm lại miêu tả một cách tỉ mỉ, kỹ càng cảnh tượng khi bản thân nhìn thấy thần tiên, sau khi ba hoa chích choè một hồi, lại tỏ vẻ chỉ có mỗi mình gặp được thần tiên, thần tiên thật sự rất lợi hại.
Lâm thị liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm sùng bái.
Đây....Quả thật là quá dễ lừa rồi, người kia sao lại không dễ lừa đến thế?
Người kia là ai? Người đó sẽ là ai đây? Chúc Cẩm cẩn thận nghĩ lại nhưng lại chẳng thể nhớ ra được gì, cuối cùng quyết định vứt ra sau đầu không thèm quản nữa.
“Nương, nhất định là bởi vì mỗi ngày người đều niệm Phật, làm cảm động cả trời cao, nên thần tiên mới có thể giúp con.” Chúc Cẩm lại nói.
Lâm thị vốn là người vô cùng tin vào mấy thứ thần phật ma quỷ, lại một lòng tin tưởng con gái sẽ không bao giờ lừa mình. Đối với những lời Chúc Cẩm nói, bà ấy hoàn toàn tin tưởng, sau đó bà ấy lại cảm thấy lo lắng: “Mấy năm nay nương cũng không được phân phát đàn hương, mặc dù mỗi ngày nương đều niệm Phật, nhưng lại chưa từng thắp cho Bồ Tát một nén nhang, liệu Bồ Tát có trách nương không?”
“Nương, Bồ Tát chỉ cần người tâm thành là được rồi, bọn họ cũng sẽ không để ý mấy vật ngoài thân như hương nến đến vậy đâu!” Chúc Cẩm nói.
“Bồ Tát thật tốt…… Chỉ có điều đại tỷ của con không phải là tiên nữ hạ phàm hay sao? Bồ Tát hẳn là giúp nàng ta mới phải……” Lâm thị vẫn thấy bối rối. Người bên ngoài khi nhắc đến Tân Hoàng thể nào cũng sẽ nhắc đến mấy câu như “Mệnh tốt” gì đó, nhưng ở Tân phủ…… Chuyện “Tiên nữ hạ phàm” chắn chắn là có.
Chúc Cẩm xoay chuyển tròng mắt: “Nương, không phải tất cả những mối quan hệ giữa thần tiên đều tốt. Giống như hòa thượng và đạo sĩ cũng cãi nhau, nói không chừng thần tiên cũng sẽ cãi nhau như vậy, vậy nên mới có chuyện ông lão râu bạc tới giúp con.”
“Cũng phải.” Lâm thị tán đồng gật gật đầu, sau đó lại chắp tay trước ngực bắt đầu niệm Phật: “Nam mô a di đà phật, Bồ Tát chớ trách, tiểu nữ không phải cố ý bàn tán về thượng tiên……”
“Nương, nhưng có điều con không sao cả, hơn nữa con còn nhìn thấy thần tiên!” Chúc Cẩm lại nói tiếp.
“Cái gì?” Lâm thị kinh ngạc hỏi lại.
Tuy tuổi của Lâm thị cũng không còn nhỏ nữa, nhưng thật sự bà ấy chưa từng trải qua chuyện đời, kiểu người như vậy là dễ dỗ dành nhất…… Chúc Cẩm nói: “Nương, con vùng vẫy trong nước rất lâu, lúc sắp chết đuối lại có một ông lão với chòm râu màu trắng xuất hiện. Ông ấy nói sẽ giúp con có được một cuộc sống tốt! Hơn nữa ông ấy còn cho con một bản lĩnh hơn người!”
“Thật sao?” Lâm thị vừa mừng vừa sợ, nhưng trong lòng bà ấy vẫn có chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, con sẽ cho người xem bản lĩnh của con!” Chúc Cẩm vừa nói, vừa nhìn khắp bốn phía, sau đó cầm lấy gối gỗ ở dưới cổ của mình, dùng tay bẻ gãy……
Cái gối gỗ cứ như vậy mà trực tiếp bị bẻ thành hai mảnh.
Lâm thị ngây người, một lúc lâu sau, bà ấy mới ấp úng nói: “Tâm Nhi, cái gối đầu của con cứ như vậy mà……”
Thứ này làm gì được tính là gối đầu kia chứ? Gối đầu nên là loại vừa to lại vừa mềm! Còn thứ gối gỗ này, rõ ràng chính là tà vật mà! Chúc Cẩm ném tà vật trên tay xuống đất, sau đó nàng nói với Lâm thị: “Nương, người nhìn xem, sức lực hiện giờ của con rất lớn, đây chính là bản lĩnh mà thần tiên đã cho con!”
Chúc Cẩm lại miêu tả một cách tỉ mỉ, kỹ càng cảnh tượng khi bản thân nhìn thấy thần tiên, sau khi ba hoa chích choè một hồi, lại tỏ vẻ chỉ có mỗi mình gặp được thần tiên, thần tiên thật sự rất lợi hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm thị liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm sùng bái.
Đây....Quả thật là quá dễ lừa rồi, người kia sao lại không dễ lừa đến thế?
Người kia là ai? Người đó sẽ là ai đây? Chúc Cẩm cẩn thận nghĩ lại nhưng lại chẳng thể nhớ ra được gì, cuối cùng quyết định vứt ra sau đầu không thèm quản nữa.
“Nương, nhất định là bởi vì mỗi ngày người đều niệm Phật, làm cảm động cả trời cao, nên thần tiên mới có thể giúp con.” Chúc Cẩm lại nói.
Lâm thị vốn là người vô cùng tin vào mấy thứ thần phật ma quỷ, lại một lòng tin tưởng con gái sẽ không bao giờ lừa mình. Đối với những lời Chúc Cẩm nói, bà ấy hoàn toàn tin tưởng, sau đó bà ấy lại cảm thấy lo lắng: “Mấy năm nay nương cũng không được phân phát đàn hương, mặc dù mỗi ngày nương đều niệm Phật, nhưng lại chưa từng thắp cho Bồ Tát một nén nhang, liệu Bồ Tát có trách nương không?”
“Nương, Bồ Tát chỉ cần người tâm thành là được rồi, bọn họ cũng sẽ không để ý mấy vật ngoài thân như hương nến đến vậy đâu!” Chúc Cẩm nói.
“Bồ Tát thật tốt…… Chỉ có điều đại tỷ của con không phải là tiên nữ hạ phàm hay sao? Bồ Tát hẳn là giúp nàng ta mới phải……” Lâm thị vẫn thấy bối rối. Người bên ngoài khi nhắc đến Tân Hoàng thể nào cũng sẽ nhắc đến mấy câu như “Mệnh tốt” gì đó, nhưng ở Tân phủ…… Chuyện “Tiên nữ hạ phàm” chắn chắn là có.
Chúc Cẩm xoay chuyển tròng mắt: “Nương, không phải tất cả những mối quan hệ giữa thần tiên đều tốt. Giống như hòa thượng và đạo sĩ cũng cãi nhau, nói không chừng thần tiên cũng sẽ cãi nhau như vậy, vậy nên mới có chuyện ông lão râu bạc tới giúp con.”
“Cũng phải.” Lâm thị tán đồng gật gật đầu, sau đó lại chắp tay trước ngực bắt đầu niệm Phật: “Nam mô a di đà phật, Bồ Tát chớ trách, tiểu nữ không phải cố ý bàn tán về thượng tiên……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro