Chương 30 - Tướng Quân! Chàng Thật Đẹp Trai
Chương 9
2024-08-08 10:15:58
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Tân Hoàng và người bên cạnh Tân Hoàng đều rõ ràng, cho dù là Tân Viễn, trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng người ngoài nhìn thấy một màn như vậy, e rằng sẽ tin vào lời nói của Tân Hoàng …… Chúc Cẩm theo bản năng mà liếc mắt nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Tân Viễn, sau đó liền nhìn thấy đối phương đang rất có hứng thú mà nhìn nàng.
“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng! Không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy, ngay cả thân tỷ tỷ đều muốn hãm hại!” Tân Viễn phẫn nộ mà nhìn Chúc Cẩm, lại lớn tiếng nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Sau khi nói xong, Tân Viễn lại nhìn về phía Triệu tiểu Hầu gia đang đứng bên người mình: “Đứa con gái này của ta có tính tình không tốt, khiến Hầu gia chê cười rồi!”
Triệu tiểu Hầu gia còn chưa có đáp lời, Chúc Cẩm đột nhiên lớn tiếng nói: “Con không có đẩy tỷ ấy xuống nước!”
“Ngươi phạm sai lầm còn không chịu nhận……” Tân Viễn nổi giận, nhưng ông ta còn chưa dứt lời, liền ngây ngẩn cả người.
Sau khi Chúc Cẩm biện giải cho mình một câu, liền ôm hai cây gậy trúc trên tay mình tiến lên vài bước, sau đó vung về phía Tân Hoàng, khi Tân Hoàng bị dọa đến hoa dung thất sắc, Chúc Cẩm liền dùng gậy trúc đẩy đại nha hoàn bên người Tân Hoàng đã nói Tân Tâm bởi vì muốn đẩy Tân Hoàng xuống nước, mới vô ý rơi xuống nước, tính cả hai tiểu nha hoàn bên người đại nha hoàn này, đều cùng nhau bị nàng đẩy vào trong nước.
Trước đó bốn nha hoàn bà tử bị Tân Tâm ném vào trong nước vừa mới bò lên trên bờ, “Bùm”, “Bùm”, “Bùm” ba tiếng, lại có ba người rơi xuống nước.
Đại nha hoàn trước đó cũng không thèm đặt Chúc Cẩm vào trong mắt, lúc này đang chật vật mà giãy giụa ở trong nước, khóc lóc kêu cứu mạng, vô cùng đáng thương.
“Cha nhìn đi, con muốn đẩy người xuống nước là chuyện quá đơn giản, sẽ không liên lụy làm mình cũng rơi xuống nước.” Chúc Cẩm nghiêm túc nhìn Tân Viễn.
Vẻ mặt của Tân Viễn cứng lại rồi.
Triệu tiểu Hầu gia giật giật khóe miệng.
Lại có một trận gió bắc thổi tới, Chúc Cẩm run lập cập, đột nhiên nghĩ đến việc cấp bách bây giờ là thay quần áo cho chính mình.
Nàng ném gậy trúc, tiêu sái mà lắc lắc tay, sau đó ngẩng đầu lên đi về chỗ ở của mình.
Nàng đời trước nhất định là một cao thủ võ lâm rất rất lợi hại.
Về phần hiện tại……
Làm xong việc thì cứ rũ áo ra đi,....
************************
Lúc mới đầu Chúc Cẩm vẫn còn bước những bước chậm rãi nhưng đi được một lát nàng liền bắt đầu chạy.
Thật sự lạnh quá đi!!!
Nàng sắp chết cóng luôn rồi!
Tuy rằng sau khi chạy sẽ có gió, sẽ càng lạnh hơn, nhưng ít ra có thể rút ngắn thời gian bị lạnh lại một chút!
Chúc Cẩm chạy nhanh như một làn gió vào trong phòng của Tân Tâm.
Tân Tâm và mẫu thân Lâm thị sống trong thiên viện phía tây Tân phủ.
Mà cái thiên viện này hoàn toàn không giống với loại đại viện dành cho trưởng tử Tân Việt và trưởng nữ Tân Hoàng ở, sự tương phản là vô cùng vô cùng lớn.
Cửa của thiên viện được mở ở phía đông , bên trong có mấy gian phòng hướng về phía bắc, phía đông và phía nam. Suy cho cùng vẫn không lớn hơn chỗ ở của đám hạ nhân là mấy, ở giữa ba gian phòng có một cái sân nhỏ, nhưng lại được gọi là viện, giống như thiếp cho nó một lớp vàng, cùng lắm cũng chỉ có thể tính là một cái sân vườn mà thôi.
Cái sân này chỉ rộng mười mét vuông, bên dưới cũng không được lát gạch xanh, chỉ là nền đất bình thường. Có lẽ bởi vì ngày thường thường xuyên có người đi lại nên bùn đất đều bị người ta dẫm chắc, còn bên góc sân cũng có vài đám cỏ dại.
“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng! Không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy, ngay cả thân tỷ tỷ đều muốn hãm hại!” Tân Viễn phẫn nộ mà nhìn Chúc Cẩm, lại lớn tiếng nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Sau khi nói xong, Tân Viễn lại nhìn về phía Triệu tiểu Hầu gia đang đứng bên người mình: “Đứa con gái này của ta có tính tình không tốt, khiến Hầu gia chê cười rồi!”
Triệu tiểu Hầu gia còn chưa có đáp lời, Chúc Cẩm đột nhiên lớn tiếng nói: “Con không có đẩy tỷ ấy xuống nước!”
“Ngươi phạm sai lầm còn không chịu nhận……” Tân Viễn nổi giận, nhưng ông ta còn chưa dứt lời, liền ngây ngẩn cả người.
Sau khi Chúc Cẩm biện giải cho mình một câu, liền ôm hai cây gậy trúc trên tay mình tiến lên vài bước, sau đó vung về phía Tân Hoàng, khi Tân Hoàng bị dọa đến hoa dung thất sắc, Chúc Cẩm liền dùng gậy trúc đẩy đại nha hoàn bên người Tân Hoàng đã nói Tân Tâm bởi vì muốn đẩy Tân Hoàng xuống nước, mới vô ý rơi xuống nước, tính cả hai tiểu nha hoàn bên người đại nha hoàn này, đều cùng nhau bị nàng đẩy vào trong nước.
Trước đó bốn nha hoàn bà tử bị Tân Tâm ném vào trong nước vừa mới bò lên trên bờ, “Bùm”, “Bùm”, “Bùm” ba tiếng, lại có ba người rơi xuống nước.
Đại nha hoàn trước đó cũng không thèm đặt Chúc Cẩm vào trong mắt, lúc này đang chật vật mà giãy giụa ở trong nước, khóc lóc kêu cứu mạng, vô cùng đáng thương.
“Cha nhìn đi, con muốn đẩy người xuống nước là chuyện quá đơn giản, sẽ không liên lụy làm mình cũng rơi xuống nước.” Chúc Cẩm nghiêm túc nhìn Tân Viễn.
Vẻ mặt của Tân Viễn cứng lại rồi.
Triệu tiểu Hầu gia giật giật khóe miệng.
Lại có một trận gió bắc thổi tới, Chúc Cẩm run lập cập, đột nhiên nghĩ đến việc cấp bách bây giờ là thay quần áo cho chính mình.
Nàng ném gậy trúc, tiêu sái mà lắc lắc tay, sau đó ngẩng đầu lên đi về chỗ ở của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đời trước nhất định là một cao thủ võ lâm rất rất lợi hại.
Về phần hiện tại……
Làm xong việc thì cứ rũ áo ra đi,....
************************
Lúc mới đầu Chúc Cẩm vẫn còn bước những bước chậm rãi nhưng đi được một lát nàng liền bắt đầu chạy.
Thật sự lạnh quá đi!!!
Nàng sắp chết cóng luôn rồi!
Tuy rằng sau khi chạy sẽ có gió, sẽ càng lạnh hơn, nhưng ít ra có thể rút ngắn thời gian bị lạnh lại một chút!
Chúc Cẩm chạy nhanh như một làn gió vào trong phòng của Tân Tâm.
Tân Tâm và mẫu thân Lâm thị sống trong thiên viện phía tây Tân phủ.
Mà cái thiên viện này hoàn toàn không giống với loại đại viện dành cho trưởng tử Tân Việt và trưởng nữ Tân Hoàng ở, sự tương phản là vô cùng vô cùng lớn.
Cửa của thiên viện được mở ở phía đông , bên trong có mấy gian phòng hướng về phía bắc, phía đông và phía nam. Suy cho cùng vẫn không lớn hơn chỗ ở của đám hạ nhân là mấy, ở giữa ba gian phòng có một cái sân nhỏ, nhưng lại được gọi là viện, giống như thiếp cho nó một lớp vàng, cùng lắm cũng chỉ có thể tính là một cái sân vườn mà thôi.
Cái sân này chỉ rộng mười mét vuông, bên dưới cũng không được lát gạch xanh, chỉ là nền đất bình thường. Có lẽ bởi vì ngày thường thường xuyên có người đi lại nên bùn đất đều bị người ta dẫm chắc, còn bên góc sân cũng có vài đám cỏ dại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro