Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn
Chuyển nhà
Nguyệt Hạ Minh Bạc
2024-09-06 14:51:37
Tần Hoài Hoang vội vàng mang theo người lui về phía sau, nhưng mà trong
trận chiến nào dễ dàng như vậy, chỉ trong chốc lát, Tây Ngạn Du bị đông
đảo kẻ địch cùng mưa mũi tên đuổi theo, liền ôm đầu chạy đến trước mặt
hắn: "Bệ hạ, cứu mạng!"
Toàn bộ chiến trường cơ hồ là an tĩnh một giây, ngay sau đó, càng nhiều mũi tên cùng kẻ địch vọt tới bên này.
Đứng ở trong dàn bảo hộ thật mạnh, cánh tay của Tần Hoài Hoang thiếu chút nữa bị mũi tên bắn trúng, cổ cùng mặt càng nhiều vết thương hơn, Tây Ngạn Du ôm đầu gọi bậy, nghiêng ngả chạy tới chỗ hắn.
Tần Hoài Hoang: "......"
Ta hoài nghi là ngươi cố ý.
Tần Hoài Hoang muốn tránh, nhưng nhìn thấy đệ đệ ở chỗ xa đang đuổi qua bên này, liền duỗi tay đem Tây Ngạn Du kéo ra phía sau.
Không bao lâu sau, Quý Dạ Vân cùng Tần Hoài Hoang phái người đi gọi quân chi viện đã đuổi tới, như mãnh liệt thủy triều, hùng hổ băng vào chiến đoàn, tình thế nháy mắt nghịch chuyển.
Tần Hoài Hoang cùng một số hộ vệ thối lui đến chỗ an toàn, Quý Dạ Vân cùng các thuộc hạ mới tới, càng đánh càng hăng, sau đó, hắn đứng ở nơi xa làm chủ giả quan sát tình thế.
Đi cùng tới còn có quân y, đang băng bó cho Tần Hoài Hoang cùng người bị thương.
Tần Hoài Hang đang xử lý miệng vết thương, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tây Ngạn Du.
Vân Lâm Quân cũng rất nhanh lại đây, Tây Ngạn Du lập tức chạy đến bên người Vân Lâm Quân.
Tần Du Được được hộ tống chạy tới, thở hổn hển nhìn Tây Ngạn Du, vẻ mặt khẩn trương: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Tây Ngạn Du lắc đầu, nắm chặt ống tay áo Vân Lâm Quân nhìn về phía chiến đấu nơi xa.
Trong nguyên tác, sau khi Ngụy Thanh Thành phục kích Quý Dạ Vân thất bại, thủ hạ tổn thất thảm trọng, nhưng sau khi bắn Thời Tiểu Chanh một mũi tên, liền toàn thân rút lui.
Có điều, hắn ta có thể may mắn toàn thân rút lui, cũng là một trong những kế hoạch của Quý Dạ Vân, trên người hắn ta có đồ vật mà Quý Dạ Vân muốn, sau khi loại trừ gần hết nhân thủ của hắn ta, phòng ngự bên người Ngụy Thanh Thành lộ ra sơ hở rất nhiều, từ đây bị người của Quý Dạ Vâ ẩn núp thâm nhập.
Nhưng là ——
Quá tiện nghi cho hắn ta rồi.
Nếu Quý Dạ Vân cố ý thả hổ về rừng, như vậy, Tần Hoài Hoang cùng Tần Du cũng bị Nguỵ Thanh Thành ám sát thì sao?
Lần này, Thiên La Địa Võng của Tần Hoài Hoang cùng cấm vệ triều đình cũng đều tới, hắn ta có chạy đằng trời.
Dù Quý Dạ Vân muốn thả, cũng khó hơn lên trời?
Gần mười lăm phút sau, đại bộ phận sát thủ đều bị giết chết ngay tại chỗ, Quý Dạ Vân bắt được Ngụy Thanh Thành, đem người đánh trọng thương, đưa tới bên cạnh.
Tây Ngạn Du làm bộ tò mò nhìn về phía người nọ, Thiên La kéo khăn che mặt màu đen trên mặt người nọ xuống? Lộ ra khuôn mặt của Ngụy Thanh Thành.
Tây Ngạn Du không thể tin được, "Là ngươi!"
Trên mặt trên người Ngụy Thanh Thành đều là máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng kinh người như cũ, hắn ta nhìn Tây Ngạn Du, cười, lộ ra răng nanh, "Tiểu Chanh ca ca, tuy nói hôm nay thất bại, nhưng ca ca cũng giúp chúng ta một đại ân, vất vả rồi."
Tây Ngạn Du vẻ mặt mê mang, theo ánh mắt của Ngụy Thanh Thành ánh nhìn hồng y cùng dạ minh châu trên người mình, bừng tỉnh hiểu ra, "Ngươi cố ý!"
Ngụy Thanh Thành cười, cười phóng đãng không kềm chế được, "Tiểu Chanh ca ca, ca mặc bộ hồng y thật là đẹp mắt ~ dạ minh châu cũng cùng ca ca rất xứng đôi, làm ta không dời nổi ánh mắt."
Tây Ngạn Du không thể tưởng tượng được nhìn hắn ta, một phen kéo dạ minh châu ném vào mặt hắn ta.
Sườn mặt Ngụy Thanh Thành tránh thoát, nhìn dạ minh châu rơi trên mặt đất, nụ cười nháy mắt biến mất, lạnh lùng nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du bị dọa đến một giật mình, yên lặng trốn ra phía sau Vân Lâm Quân.
Chậc, người này còn rất phối hợp.
Vừa lúc ném nồi.
Hê hê!!!
Bởi vì có liên quan đến Tần Hoài Hoang, Ngụy Thanh Thành bị hai thủ lĩnh Thiên La – Địa Võng dẫn đi.
Thủ đoạn tra tấn của hai người đó rất đáng sợ.
Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng Ngụy Thanh Thành.
Cúi chào ~
Sống chết mặc bây.
Từ từ hưởng thụ đi ~
Trên đường trở về, Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân một chiếc xe, Tần Hoài Hoang, Tần Du Đường và Quý Dạ Vân một chiếc xe, vội trở về thẩm vấn.
Tần Du Đường ngẫu nhiên nhìn về phía Quý Dạ Vân, tâm sự nặng nề.
Tần Hoài Hoang uống ngụm trà, nhìn đệ đệ nhà mình cũng bị thương, "Trước đưa ngươi hồi Vương phủ, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Tần Du Đường nghĩ nghĩ, "Ta cũng đi xem đi."
Ba người cùng nhau đi vào tổng bộ nha môn của Thiên La Địa Võng, ăn cơm xong, liền chờ đợi kết quả thẩm vấn. Nhưng mà mãi cho đến nửa đêm, vẫn không thẩm ra được chuyện gì hữu dụng.
Sau khi Tần Hoài Hoang châm chước, liền lệnh cho Thiên La Địa Võng đem người giao cho Quý Dạ Vân, mang theo Tần Du Đường rời đi.
Địa lao của phủ Tướng quân, là nơi giam giữ gián điệp địch quốc cùng một phạm nhân tội nặng, tránh cho qua tay quá nhiều người để lộ tin tức, Hoàng đế đặc biệt cho phép thiết lập.
Khi Ngụy Thanh Thành bị đưa tới nơi này, đã thương tích đầy mình, giống như vớt ra từ trong ao máu.
Quý Dạ Vân ngồi ở trên ghế uống trà, thuộc hạ của hắn dùng hình cụ thẩm vấn Ngụy Thanh Thành, lạnh giọng hỏi: "Ngươi ở trong phủ Tướng quân liên hệ với bên ngoài như thế nào?"
Ngụy Thanh Thành phun ra một ngụm nước máu, nhìn vẻ mặt đạm nhiên của Quý Dạ Vân, bỗng nhiên hiểu ra ——
"Hoá ra, cái ngươi muốn chính là cái này."
Nghĩ đến cái gì, hắn ta thấp thấp nở nụ cười:
"Hoá ra ngươi đã biết ta ở trong phủ...... Hoá ra chúng ta đều nằm trong kế hoạch của ngươi...... Mỹ nhân như vậy, ngươi thế mà cũng lợi dụng được."
"Không đúng, thời gian ngắn như vậy, ngươi hẳn là chưa kịp bố trí nhân thủ để thăm dò ta, ha ha ha, lần này cũng không phải là thời cơ tốt, ta lại bố trí nhân thủ vội vàng, chỉ sợ ngươi cũng không kịp trở tay đi?"
"Ha ha ha ha ha!"
"Ta vốn là muốn đem mỹ nhân kia bắt đi làm con tin, không nghĩ tới ngươi ngay từ đầu đã dùng cậu ta làm mồi dụ, tương kế tựu kế...... Ha ha ha, tốt! Thật không hổ là ngươi. Khụ khụ khụ......"
Ngụy Thanh Thành khụ ra hai ngụm máu, "Nghe bên ngoài đồn, còn tưởng rằng ngươi rất để bụng tiểu mỹ nhân kia, không ngờ ha ha ha ha!"
Quý Dạ Vân buông chén trà, đứng dậy đi đến cửa ngục giam, lạnh lùng nói: "Tiếp tục. Thẳng đến khi hắn ta chịu nói mới thôi."
Hắn ra khỏi địa lao, lúc đi vào tiểu lâu đã bình minh. Quản gia mang cho hắn một chén cháo hải sản, Quý Dạ Vân uống một ngụm, "Cậu ta thế nào?"
Quản gia thở dài một tiếng: "Không biết là có bị dọa hay không, mệt mỏi là chắc chắn có, hôm qua khi trở về còn tốt, kết quả nửa đêm sốt cao. Tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, sáng sớm mới tốt hơn chút, hiện tại đã ngủ rồi."
Quý Dạ Vân thong thả ăn xong cháo, đứng dậy đi đến trước phòng Tây Ngạn Du, mở cửa ra, đi tới mép giường, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du.
Chỉ thấy sắc mặt Tây Ngạn Du cực kì tái nhợt, ngủ rất sâu.
Quý Dạ Vân vươn tay, do dự một lát, nhẹ nhàng sờ sờ trán Tây Ngạn Du.
Không nóng.
Lặng im nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, thẳng đến khi mặt trời từ đường chân trời ló ra, Quý Dạ Vân xoay người rời đi, trở lại đại doanh.
***
Phủ Du thân vương.
Nửa đêm Tần Du Đường trở lại Vương phủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh kẻ định vây quanh Tây Ngạn Du, mà Quý Dạ Vân lại lấy Tây Ngạn Du làm mồi nhử.
Hắn không thể nào quên được bộ dáng lúc ấy của Tây Ngạn Du, hoảng đến độ không biết làm phải sao.
Tần Du Đường thậm chí hoài nghi, mọi chuyện hết thảy đều do Quý Dạ Vân thiết kế, Tây Ngạn Du vốn dĩ chính là mồi nhử, bởi vì lúc trước cũng có Lam Nhan bị Quý Dạ Vân cố tình để cho kẻ địch cướp đi làm con tin.
Càng nghĩ, Tần Du Đường càng không thể chịu đựng được.
Nếu, với Quý Dạ Vân mà nói, Tiểu Chanh chỉ là mồi nhử, như vậy......
Tần Du Đường nắm tay.
Chờ đến khi trời sáng hẳn, cơm sáng cũng chưa ăn, hắn liền đi tới phủ Tướng quân.
Quý Dạ Vân đã trở lại đại doanh, Tần Du Đường đứng trước cửa lớn hỏi quản gia: "Tiểu Chanh thế nào?"
Quản gia: "Tiểu công tử bị phong hàn, hiện giờ đang nghỉ ngơi."
Tần Du Đường có chút luống cuống, "Bị bệnh? Nghiêm trọng không?"
Quản gia cung kính trả lời: "Đã rất tốt rồi."
Dứt lời, mời Tần Du Đường vào phủ.
Tần Du Đường nhàn nhạt nói: "Không được. Ta tới hỏi một chút thôi."
Thấy Tiểu Chanh là một chuyện, đi vào hậu viện của Quý Dạ Vân lại là một chuyện khác.
Dứt lời, liền nhìn thoáng qua phía trong phủ, rồi xoay người rời đi.
***
Tây Ngạn Du ngủ một giấc đến chạng vạng, ăn xong cơm chiều, nằm ở trên giường, ngáp một cái, bấm đầu ngón tay tính tính.
Nhanh.
Mau vào lãnh cung.
Trong nguyên tác, Thời Tiểu Chanh ở trong lãnh cung không người để ý tới một đoạn thời gian dài thật dài, trong khoảng thời gian này cũng không có cốt truyện chủ tuyến, cho nên cậu có thể an tâm làm cá mặn sung sướng~
Nghĩ đến đây, Tây Ngạn Du mỹ mãn ôm chăn trở mình, tiếp tục ngủ.
Hai ngày sau, Tây Ngạn Du rất tốt, khôi phục chút tinh thần, giữa trưa cơm nước xong, quản gia nói cho cậu biết hai ngày nay Tần Du Đường vẫn luôn ở bên ngoài phủ chờ cậu.
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, đi ra cửa lớn, liền thấy cách đó không xa, xe ngựa của Du thân vương đang đậu ở đó.
Trong xe ngựa, Tần Du Đường cách cửa sổ nhìn thấy Tây Ngạn Du, vội vàng đẩy màn xe ra, Tây Ngạn Du đã chậm rì rì đi tới trước xe ngựa.
Nhìn Tây Ngạn Du gầy đi không ít, càng thêm yếu đuối mong manh, Tần Du Đường không khỏi đau lòng.
Hắn vươn tay, đem Tây Ngạn Du kéo lên xe ngựa ngồi, đưa cho Tây Ngạn Du chén trà ấm.
Tây Ngạn Du ôm chén trà đánh giá vết thương trên mặt cùng trên tay của Tần Du Đường, "Ta rất tốt, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Giọng điệu lười biếng, không có tinh thần gì.
Tần Du Đường nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Tây Ngạn Du, giọng nói không tự chủ mềm xuống, "Khá hơn nhiều rồi. Không có gì quan trọng. Đúng rồi, mấy ngày nay Đại Ngoan, Tiểu Ngoan ăn rất nhiều......"
Hai người trò chuyện về hai tiểu sủng vật trong chốc lát, Tần Du Đường bỗng nhiên trầm mặc một lát, mới nói: "Tuy rằng có lời này ta không nên nói, nhưng làm, làm manh sủng đáp tử, ta không biết ngày đó, ngươi có chú ý tới hay không......"
Hắn nhìn Tây Ngạn Du một cái, "Có chú ý tới, lúc bọn hắc y nhân lấy hồng y cùng dạ minh châu của ngươi làm bia ngắm, Dạ Vân có chút là lạ? Ta cảm thấy, ách, có chút không thích hợp......"
Tây Ngạn Du vẻ mặt mê mang: "Chuyện gì?"
Tần Du Đường: "Chính là, chính là...... Hắn không có trực tiếp bảo hộ ngươi, mà là rời xa ngươi, sau đó giết chết những người công kích ngươi......"
Tây Ngạn Du mê mang nhìn hắn, phản ứng lại, đôi mắt dần dần trợn to, "Ngươi là nói, dưới tình huống nguy hiểm này, hắn, hắn thuận thế dùng ta làm mồi dụ?"
Tần Du Đường cũng chưa nói chuyện, có chút cẩn thận lo lắng nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du ngơ ngẩn.
Qua một hồi lâu, Tần Du Đường nói: "Lúc ấy ta ở cách xa, không thể chạy tới kịp...... Chắc ngươi thấy sợ hãi, đúng không?"
Tây Ngạn Du lấy lại tinh thần, nhấp môi lắc đầu, trên mặt khó nén mất mát.
Sau một lúc lâu, cậu không nói một lời xuống xe ngựa, đi vào trong phủ.
Tần Du Đường nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, thần sắc phức tạp.
Tây Ngạn Du trở lại tiểu lâu, thu thập tay nải, xoay người đi ra ngoài.
Nửa đường đi, Phó Thanh Minh rốt cuộc tìm được cơ hội, đứng chờ ở nơi đó, nghẹn đầy ý nghĩ xấu tiến lên chào hỏi: "Thời......"
Tây Ngạn Du lại giống như không thấy được gã, như một trận gió chạy qua bên người, mang theo từng mảnh hoa rơi bay tán loạn, lát sau đã không thấy thân ảnh.
Cốt truyện lừa gạt nơi này đã xong khặc khặc khặc khặc khặc ~
Bái bai!
Phó Thanh Minh: "???"
Trên hành lang, quản gia đang cùng một người quản sự nói cái gì đó, từ xa nhìn thấy một bóng người chạy qua.
"......"
Trầm mặc một lát, xoa xoa đôi mắt.
Ta hoa mắt sao?
Đó là tiểu công tử của nhà chúng ta vừa mới còn nằm ở trên giường bệnh nhu nhược không thể tự gánh vác sao???
Tây Ngạn Du đeo tay nải, nhanh như chớp ra cửa lớn, thấy xe ngựa Vương phủ còn ở, lập tức tiến lên gõ gõ xe.
Trong xe ngựa, sắc mặt Tần Du Đường hiếm khi âm trầm.
Tuy rằng Tiểu Chanh đã biết chuyện này, nhìn như cũng bị đả kích, nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, mới có thể quyết định rời đi. Cũng không biết có thể rời đi được hay không.
Mà mình, muốn nói chút hoặc làm chút gì đó, mới có thể làm Tiểu Chanh hạ quyết tâm đây?
Tần Du Đường thở dài một tiếng.
Xem ra phải đợi thật lâu.
Nhưng là, bất luận bao lâu, hắn không thể chịu đựng được việc Quý Dạ Vân đối xử với Tiểu Chanh, hắn nhất định......
Nghe thấy thùng xe bị gõ vang, Tần Du Đường vén mành lên, liền thấy Tây Ngạn Du đeo một cái tay nải đứng ở bên cạnh xe.
Một trận gió thổi qua, yếu ớt đơn bạc, đáng thương hề hề, yếu đuối mong manh.
Giống như bệnh nặng mới khỏi, chóp mũi cùng cái trán suy yếu đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tây Ngạn Du vươn tay ra với hắn: "Kéo ta một chút."
Tần Du Đường ngơ ngác vươn tay, kéo người lên, Tây Ngạn Du ngồi xuống, ôm tay nải của mình, "Chạy mau."
Tần Du Đường: "?"
Tây Ngạn Du: "......" "Đi mau."
Tần Du Đường ngốc, nhưng vẫn theo lời, lệnh cho xa phu đánh xe.
Quản gia đuổi theo ra tới, xe ngựa đã đi xa.
Quản gia: "......"
Trong xe ngựa, Tần Du Đường: "Ngươi đây là......"
Tây Ngạn Du: "Hừ, ta không cần họ Quý! Cũng dám đem ta làm mồi nhử!"
Tần Du Đường chậm rãi trừng lớn đôi mắt, "Ngươi ngươi ngươi......"
Tây Ngạn Du trừng hắn: "Như thế nào? Không thể sao?"
Tần Du Đường: "Nhưng, đương nhiên, nhưng này......"
Tây Ngạn Du thở phì phì dậm chân: "Nhưng cái gì mà nhưng! Hắn làm mùng một! Ta làm mười lăm!"
Tần Du Đường sửng sốt hồi lâu, bỗng cười to.
Tây Ngạn Du giận trừng: "Cười cái gì mà cười!"
Tần Du Đường lập tức thu hồi nụ cười, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được mà nhếch lên.
Tây Ngạn Du hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là manh sủng đáp tử đi?"
Tần Du Đường vội vàng gật đầu: "Ừm ừm ừm."
Tây Ngạn Du: "Vậy ngươi giúp ta một chuyện."
Tần Du Đường: "Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói."
Tây Ngạn Du: "Tìm cho ta một nơi đặt chân, tiền ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói xong, mở tay nải, lấy cái tráp tiền của Quý Dạ Vân cho, mở ra.
Tần Du Đường nhìn ngân phiếu thật dà, cùng thỏi vàng lấp lánh, "Đây là......"
Tây Ngạn Du: "Quý Dạ Vân cho ta."
Tần Du đều: "......" "Này, này có tốt không?"
Tây Ngạn Du "Bang" khép tráp lại: "Cho ta chính là của ta! Ta tiêu tiền của chính mình, có cái gì mà không tốt?"
Tần Du Đường đăm đăm đôi mắt, qua một hồi lâu, mới cười, ho nhẹ một tiếng: "Được, như vậy rất tốt, nên như vậy, ha ha ha......"
Thoải mái cười hồi lâu, Tần Du Đường mới nhìn Tây Ngạn Du: "Ta không nghĩ tới, ngươi lại là như vậy, nhanh như vậy......"
Tần Du Đường thật sự không nghĩ tới Tiểu Chanh có thể quyết đoán như thế, làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Nhìn Tiểu Chanh, càng nhìn càng thích.
Tây Ngạn Du: "Hừ."
Nói giỡn, đây là ta còn ngại cốt truyện chạy chậm đó.
Vẻ mặt của Tây Ngạn Du chậm rãi hiện sự cô đơn, tâm tình của Tần Du Đường cũng hạ theo.
Một lát sau, Tây Ngạn Du thở sâu, "Hiện tại liền đi tìm đi, ta còn đang bệnh, trời tối cơm nước xong phải đi ngủ."
Tần Du Đường cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu: "......"
Hoá ra là cố tỏ vẻ kiên cường sao?
Càng đau lòng.
Thân thể của Tiểu Chanh yếu như vậy, hắn sao có thể yên tâm để Tiểu Chanh ở một mình cơ chứ?
Nghĩ nghĩ, Tần Du Đường bỗng nhiên ra vẻ khó xử nói: "Một chốc sẽ không tìm ra nơi tốt lắm. Không bằng...... Ngươi tới Vương phủ của ta ở tạm trước đi. Viện khách của phủ cũng rất lớn, đủ cho ngươi ở, sau đó, ta phái người tìm cho ngươi mấy chỗ, tìm được chỗ tốt, sẽ chuyển đến sau."
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, "Cũng được."
Cậu nhìn Tần Du Đường một cái, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tần Đủ Đường như anh em tốt muôn vàn hào khí: "Vậy phiền toái huynh đệ ngươi!"
Tần Du Đường sửng sốt, cười nói: "Huynh đệ?"
Tây Ngạn Du cúi đầu thu thập tay nải, bên trong chủ yếu là tiền mừng tuổi của tiểu thần tiên cho cùng cái tráp tiền kia, ngoài ra còn có mấy khối điểm tâm cùng trái cây thuận tay lấy được ở trên bàn, "Đương nhiên, chúng ta cũng coi như là quá mệnh giao tình, loại này trong thoại bản không phải nói là huynh đệ tốt sao?"
Tần Du Đường nhìn vẻ mặt đau lòng của Tây Ngạn Du cầm lấy điểm tâm vỡ vụn trong tay nải, nhẫn cười: "Không sai. Chính là huynh đệ tốt."
Rốt cuộc, từ manh sủng đáp tử thăng cấp.
Tần Du Đường vui vẻ, có chút đắc ý nhỏ.
Nhìn Tây Ngạn Du đem điểm tâm vỡ vụn ăn, cười nói: "Trong phủ của ta, đồ ăn cùng điểm tâm đặc biệt ăn ngon."
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn: "Thật sao?"
Tần Du Đường khẳng định gật gật đầu: "Thật, đều là do ngự trù làm ra."
Ngày mai đi chỗ ca ca nhìn xem, có đồ tốt mang về đây một ít.
Tây Ngạn Du: "Thật tốt quá!" "Chúng ta đi đón sư phụ đi ~"
Tần Du Đường: "A?"
Náo nhiệt trên đường cái, Vân Lâm Quân đang bày quán đoán mệnh, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa ngừng ở trước quán, màn xe vén lên, Tây Ngạn Du cười phất tay với hắn:
"Sư phụ ~"
"Dọn quán ~"
"Hôm nay chúng ta chuyển nhà nha ~"
Vân Lâm Quân: "?"
Tần Du Đường ở phía sau Tây Ngạn Du, có chút u oán nhìn Vân Lâm Quân.
Hắn không nghĩ tới, như thế nào mà còn mua một tặng một chứ?
Nhìn Tây Ngạn Du vui sướng, lại nhìn Tần Du Đường ở phía sau miễn cưỡng cười vui.
Vân Lâm Quân: "......"
Toàn bộ chiến trường cơ hồ là an tĩnh một giây, ngay sau đó, càng nhiều mũi tên cùng kẻ địch vọt tới bên này.
Đứng ở trong dàn bảo hộ thật mạnh, cánh tay của Tần Hoài Hoang thiếu chút nữa bị mũi tên bắn trúng, cổ cùng mặt càng nhiều vết thương hơn, Tây Ngạn Du ôm đầu gọi bậy, nghiêng ngả chạy tới chỗ hắn.
Tần Hoài Hoang: "......"
Ta hoài nghi là ngươi cố ý.
Tần Hoài Hoang muốn tránh, nhưng nhìn thấy đệ đệ ở chỗ xa đang đuổi qua bên này, liền duỗi tay đem Tây Ngạn Du kéo ra phía sau.
Không bao lâu sau, Quý Dạ Vân cùng Tần Hoài Hoang phái người đi gọi quân chi viện đã đuổi tới, như mãnh liệt thủy triều, hùng hổ băng vào chiến đoàn, tình thế nháy mắt nghịch chuyển.
Tần Hoài Hoang cùng một số hộ vệ thối lui đến chỗ an toàn, Quý Dạ Vân cùng các thuộc hạ mới tới, càng đánh càng hăng, sau đó, hắn đứng ở nơi xa làm chủ giả quan sát tình thế.
Đi cùng tới còn có quân y, đang băng bó cho Tần Hoài Hoang cùng người bị thương.
Tần Hoài Hang đang xử lý miệng vết thương, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tây Ngạn Du.
Vân Lâm Quân cũng rất nhanh lại đây, Tây Ngạn Du lập tức chạy đến bên người Vân Lâm Quân.
Tần Du Được được hộ tống chạy tới, thở hổn hển nhìn Tây Ngạn Du, vẻ mặt khẩn trương: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Tây Ngạn Du lắc đầu, nắm chặt ống tay áo Vân Lâm Quân nhìn về phía chiến đấu nơi xa.
Trong nguyên tác, sau khi Ngụy Thanh Thành phục kích Quý Dạ Vân thất bại, thủ hạ tổn thất thảm trọng, nhưng sau khi bắn Thời Tiểu Chanh một mũi tên, liền toàn thân rút lui.
Có điều, hắn ta có thể may mắn toàn thân rút lui, cũng là một trong những kế hoạch của Quý Dạ Vân, trên người hắn ta có đồ vật mà Quý Dạ Vân muốn, sau khi loại trừ gần hết nhân thủ của hắn ta, phòng ngự bên người Ngụy Thanh Thành lộ ra sơ hở rất nhiều, từ đây bị người của Quý Dạ Vâ ẩn núp thâm nhập.
Nhưng là ——
Quá tiện nghi cho hắn ta rồi.
Nếu Quý Dạ Vân cố ý thả hổ về rừng, như vậy, Tần Hoài Hoang cùng Tần Du cũng bị Nguỵ Thanh Thành ám sát thì sao?
Lần này, Thiên La Địa Võng của Tần Hoài Hoang cùng cấm vệ triều đình cũng đều tới, hắn ta có chạy đằng trời.
Dù Quý Dạ Vân muốn thả, cũng khó hơn lên trời?
Gần mười lăm phút sau, đại bộ phận sát thủ đều bị giết chết ngay tại chỗ, Quý Dạ Vân bắt được Ngụy Thanh Thành, đem người đánh trọng thương, đưa tới bên cạnh.
Tây Ngạn Du làm bộ tò mò nhìn về phía người nọ, Thiên La kéo khăn che mặt màu đen trên mặt người nọ xuống? Lộ ra khuôn mặt của Ngụy Thanh Thành.
Tây Ngạn Du không thể tin được, "Là ngươi!"
Trên mặt trên người Ngụy Thanh Thành đều là máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng kinh người như cũ, hắn ta nhìn Tây Ngạn Du, cười, lộ ra răng nanh, "Tiểu Chanh ca ca, tuy nói hôm nay thất bại, nhưng ca ca cũng giúp chúng ta một đại ân, vất vả rồi."
Tây Ngạn Du vẻ mặt mê mang, theo ánh mắt của Ngụy Thanh Thành ánh nhìn hồng y cùng dạ minh châu trên người mình, bừng tỉnh hiểu ra, "Ngươi cố ý!"
Ngụy Thanh Thành cười, cười phóng đãng không kềm chế được, "Tiểu Chanh ca ca, ca mặc bộ hồng y thật là đẹp mắt ~ dạ minh châu cũng cùng ca ca rất xứng đôi, làm ta không dời nổi ánh mắt."
Tây Ngạn Du không thể tưởng tượng được nhìn hắn ta, một phen kéo dạ minh châu ném vào mặt hắn ta.
Sườn mặt Ngụy Thanh Thành tránh thoát, nhìn dạ minh châu rơi trên mặt đất, nụ cười nháy mắt biến mất, lạnh lùng nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du bị dọa đến một giật mình, yên lặng trốn ra phía sau Vân Lâm Quân.
Chậc, người này còn rất phối hợp.
Vừa lúc ném nồi.
Hê hê!!!
Bởi vì có liên quan đến Tần Hoài Hoang, Ngụy Thanh Thành bị hai thủ lĩnh Thiên La – Địa Võng dẫn đi.
Thủ đoạn tra tấn của hai người đó rất đáng sợ.
Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng Ngụy Thanh Thành.
Cúi chào ~
Sống chết mặc bây.
Từ từ hưởng thụ đi ~
Trên đường trở về, Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân một chiếc xe, Tần Hoài Hoang, Tần Du Đường và Quý Dạ Vân một chiếc xe, vội trở về thẩm vấn.
Tần Du Đường ngẫu nhiên nhìn về phía Quý Dạ Vân, tâm sự nặng nề.
Tần Hoài Hoang uống ngụm trà, nhìn đệ đệ nhà mình cũng bị thương, "Trước đưa ngươi hồi Vương phủ, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Tần Du Đường nghĩ nghĩ, "Ta cũng đi xem đi."
Ba người cùng nhau đi vào tổng bộ nha môn của Thiên La Địa Võng, ăn cơm xong, liền chờ đợi kết quả thẩm vấn. Nhưng mà mãi cho đến nửa đêm, vẫn không thẩm ra được chuyện gì hữu dụng.
Sau khi Tần Hoài Hoang châm chước, liền lệnh cho Thiên La Địa Võng đem người giao cho Quý Dạ Vân, mang theo Tần Du Đường rời đi.
Địa lao của phủ Tướng quân, là nơi giam giữ gián điệp địch quốc cùng một phạm nhân tội nặng, tránh cho qua tay quá nhiều người để lộ tin tức, Hoàng đế đặc biệt cho phép thiết lập.
Khi Ngụy Thanh Thành bị đưa tới nơi này, đã thương tích đầy mình, giống như vớt ra từ trong ao máu.
Quý Dạ Vân ngồi ở trên ghế uống trà, thuộc hạ của hắn dùng hình cụ thẩm vấn Ngụy Thanh Thành, lạnh giọng hỏi: "Ngươi ở trong phủ Tướng quân liên hệ với bên ngoài như thế nào?"
Ngụy Thanh Thành phun ra một ngụm nước máu, nhìn vẻ mặt đạm nhiên của Quý Dạ Vân, bỗng nhiên hiểu ra ——
"Hoá ra, cái ngươi muốn chính là cái này."
Nghĩ đến cái gì, hắn ta thấp thấp nở nụ cười:
"Hoá ra ngươi đã biết ta ở trong phủ...... Hoá ra chúng ta đều nằm trong kế hoạch của ngươi...... Mỹ nhân như vậy, ngươi thế mà cũng lợi dụng được."
"Không đúng, thời gian ngắn như vậy, ngươi hẳn là chưa kịp bố trí nhân thủ để thăm dò ta, ha ha ha, lần này cũng không phải là thời cơ tốt, ta lại bố trí nhân thủ vội vàng, chỉ sợ ngươi cũng không kịp trở tay đi?"
"Ha ha ha ha ha!"
"Ta vốn là muốn đem mỹ nhân kia bắt đi làm con tin, không nghĩ tới ngươi ngay từ đầu đã dùng cậu ta làm mồi dụ, tương kế tựu kế...... Ha ha ha, tốt! Thật không hổ là ngươi. Khụ khụ khụ......"
Ngụy Thanh Thành khụ ra hai ngụm máu, "Nghe bên ngoài đồn, còn tưởng rằng ngươi rất để bụng tiểu mỹ nhân kia, không ngờ ha ha ha ha!"
Quý Dạ Vân buông chén trà, đứng dậy đi đến cửa ngục giam, lạnh lùng nói: "Tiếp tục. Thẳng đến khi hắn ta chịu nói mới thôi."
Hắn ra khỏi địa lao, lúc đi vào tiểu lâu đã bình minh. Quản gia mang cho hắn một chén cháo hải sản, Quý Dạ Vân uống một ngụm, "Cậu ta thế nào?"
Quản gia thở dài một tiếng: "Không biết là có bị dọa hay không, mệt mỏi là chắc chắn có, hôm qua khi trở về còn tốt, kết quả nửa đêm sốt cao. Tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, sáng sớm mới tốt hơn chút, hiện tại đã ngủ rồi."
Quý Dạ Vân thong thả ăn xong cháo, đứng dậy đi đến trước phòng Tây Ngạn Du, mở cửa ra, đi tới mép giường, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du.
Chỉ thấy sắc mặt Tây Ngạn Du cực kì tái nhợt, ngủ rất sâu.
Quý Dạ Vân vươn tay, do dự một lát, nhẹ nhàng sờ sờ trán Tây Ngạn Du.
Không nóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lặng im nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, thẳng đến khi mặt trời từ đường chân trời ló ra, Quý Dạ Vân xoay người rời đi, trở lại đại doanh.
***
Phủ Du thân vương.
Nửa đêm Tần Du Đường trở lại Vương phủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh kẻ định vây quanh Tây Ngạn Du, mà Quý Dạ Vân lại lấy Tây Ngạn Du làm mồi nhử.
Hắn không thể nào quên được bộ dáng lúc ấy của Tây Ngạn Du, hoảng đến độ không biết làm phải sao.
Tần Du Đường thậm chí hoài nghi, mọi chuyện hết thảy đều do Quý Dạ Vân thiết kế, Tây Ngạn Du vốn dĩ chính là mồi nhử, bởi vì lúc trước cũng có Lam Nhan bị Quý Dạ Vân cố tình để cho kẻ địch cướp đi làm con tin.
Càng nghĩ, Tần Du Đường càng không thể chịu đựng được.
Nếu, với Quý Dạ Vân mà nói, Tiểu Chanh chỉ là mồi nhử, như vậy......
Tần Du Đường nắm tay.
Chờ đến khi trời sáng hẳn, cơm sáng cũng chưa ăn, hắn liền đi tới phủ Tướng quân.
Quý Dạ Vân đã trở lại đại doanh, Tần Du Đường đứng trước cửa lớn hỏi quản gia: "Tiểu Chanh thế nào?"
Quản gia: "Tiểu công tử bị phong hàn, hiện giờ đang nghỉ ngơi."
Tần Du Đường có chút luống cuống, "Bị bệnh? Nghiêm trọng không?"
Quản gia cung kính trả lời: "Đã rất tốt rồi."
Dứt lời, mời Tần Du Đường vào phủ.
Tần Du Đường nhàn nhạt nói: "Không được. Ta tới hỏi một chút thôi."
Thấy Tiểu Chanh là một chuyện, đi vào hậu viện của Quý Dạ Vân lại là một chuyện khác.
Dứt lời, liền nhìn thoáng qua phía trong phủ, rồi xoay người rời đi.
***
Tây Ngạn Du ngủ một giấc đến chạng vạng, ăn xong cơm chiều, nằm ở trên giường, ngáp một cái, bấm đầu ngón tay tính tính.
Nhanh.
Mau vào lãnh cung.
Trong nguyên tác, Thời Tiểu Chanh ở trong lãnh cung không người để ý tới một đoạn thời gian dài thật dài, trong khoảng thời gian này cũng không có cốt truyện chủ tuyến, cho nên cậu có thể an tâm làm cá mặn sung sướng~
Nghĩ đến đây, Tây Ngạn Du mỹ mãn ôm chăn trở mình, tiếp tục ngủ.
Hai ngày sau, Tây Ngạn Du rất tốt, khôi phục chút tinh thần, giữa trưa cơm nước xong, quản gia nói cho cậu biết hai ngày nay Tần Du Đường vẫn luôn ở bên ngoài phủ chờ cậu.
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, đi ra cửa lớn, liền thấy cách đó không xa, xe ngựa của Du thân vương đang đậu ở đó.
Trong xe ngựa, Tần Du Đường cách cửa sổ nhìn thấy Tây Ngạn Du, vội vàng đẩy màn xe ra, Tây Ngạn Du đã chậm rì rì đi tới trước xe ngựa.
Nhìn Tây Ngạn Du gầy đi không ít, càng thêm yếu đuối mong manh, Tần Du Đường không khỏi đau lòng.
Hắn vươn tay, đem Tây Ngạn Du kéo lên xe ngựa ngồi, đưa cho Tây Ngạn Du chén trà ấm.
Tây Ngạn Du ôm chén trà đánh giá vết thương trên mặt cùng trên tay của Tần Du Đường, "Ta rất tốt, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Giọng điệu lười biếng, không có tinh thần gì.
Tần Du Đường nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Tây Ngạn Du, giọng nói không tự chủ mềm xuống, "Khá hơn nhiều rồi. Không có gì quan trọng. Đúng rồi, mấy ngày nay Đại Ngoan, Tiểu Ngoan ăn rất nhiều......"
Hai người trò chuyện về hai tiểu sủng vật trong chốc lát, Tần Du Đường bỗng nhiên trầm mặc một lát, mới nói: "Tuy rằng có lời này ta không nên nói, nhưng làm, làm manh sủng đáp tử, ta không biết ngày đó, ngươi có chú ý tới hay không......"
Hắn nhìn Tây Ngạn Du một cái, "Có chú ý tới, lúc bọn hắc y nhân lấy hồng y cùng dạ minh châu của ngươi làm bia ngắm, Dạ Vân có chút là lạ? Ta cảm thấy, ách, có chút không thích hợp......"
Tây Ngạn Du vẻ mặt mê mang: "Chuyện gì?"
Tần Du Đường: "Chính là, chính là...... Hắn không có trực tiếp bảo hộ ngươi, mà là rời xa ngươi, sau đó giết chết những người công kích ngươi......"
Tây Ngạn Du mê mang nhìn hắn, phản ứng lại, đôi mắt dần dần trợn to, "Ngươi là nói, dưới tình huống nguy hiểm này, hắn, hắn thuận thế dùng ta làm mồi dụ?"
Tần Du Đường cũng chưa nói chuyện, có chút cẩn thận lo lắng nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du ngơ ngẩn.
Qua một hồi lâu, Tần Du Đường nói: "Lúc ấy ta ở cách xa, không thể chạy tới kịp...... Chắc ngươi thấy sợ hãi, đúng không?"
Tây Ngạn Du lấy lại tinh thần, nhấp môi lắc đầu, trên mặt khó nén mất mát.
Sau một lúc lâu, cậu không nói một lời xuống xe ngựa, đi vào trong phủ.
Tần Du Đường nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, thần sắc phức tạp.
Tây Ngạn Du trở lại tiểu lâu, thu thập tay nải, xoay người đi ra ngoài.
Nửa đường đi, Phó Thanh Minh rốt cuộc tìm được cơ hội, đứng chờ ở nơi đó, nghẹn đầy ý nghĩ xấu tiến lên chào hỏi: "Thời......"
Tây Ngạn Du lại giống như không thấy được gã, như một trận gió chạy qua bên người, mang theo từng mảnh hoa rơi bay tán loạn, lát sau đã không thấy thân ảnh.
Cốt truyện lừa gạt nơi này đã xong khặc khặc khặc khặc khặc ~
Bái bai!
Phó Thanh Minh: "???"
Trên hành lang, quản gia đang cùng một người quản sự nói cái gì đó, từ xa nhìn thấy một bóng người chạy qua.
"......"
Trầm mặc một lát, xoa xoa đôi mắt.
Ta hoa mắt sao?
Đó là tiểu công tử của nhà chúng ta vừa mới còn nằm ở trên giường bệnh nhu nhược không thể tự gánh vác sao???
Tây Ngạn Du đeo tay nải, nhanh như chớp ra cửa lớn, thấy xe ngựa Vương phủ còn ở, lập tức tiến lên gõ gõ xe.
Trong xe ngựa, sắc mặt Tần Du Đường hiếm khi âm trầm.
Tuy rằng Tiểu Chanh đã biết chuyện này, nhìn như cũng bị đả kích, nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, mới có thể quyết định rời đi. Cũng không biết có thể rời đi được hay không.
Mà mình, muốn nói chút hoặc làm chút gì đó, mới có thể làm Tiểu Chanh hạ quyết tâm đây?
Tần Du Đường thở dài một tiếng.
Xem ra phải đợi thật lâu.
Nhưng là, bất luận bao lâu, hắn không thể chịu đựng được việc Quý Dạ Vân đối xử với Tiểu Chanh, hắn nhất định......
Nghe thấy thùng xe bị gõ vang, Tần Du Đường vén mành lên, liền thấy Tây Ngạn Du đeo một cái tay nải đứng ở bên cạnh xe.
Một trận gió thổi qua, yếu ớt đơn bạc, đáng thương hề hề, yếu đuối mong manh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như bệnh nặng mới khỏi, chóp mũi cùng cái trán suy yếu đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tây Ngạn Du vươn tay ra với hắn: "Kéo ta một chút."
Tần Du Đường ngơ ngác vươn tay, kéo người lên, Tây Ngạn Du ngồi xuống, ôm tay nải của mình, "Chạy mau."
Tần Du Đường: "?"
Tây Ngạn Du: "......" "Đi mau."
Tần Du Đường ngốc, nhưng vẫn theo lời, lệnh cho xa phu đánh xe.
Quản gia đuổi theo ra tới, xe ngựa đã đi xa.
Quản gia: "......"
Trong xe ngựa, Tần Du Đường: "Ngươi đây là......"
Tây Ngạn Du: "Hừ, ta không cần họ Quý! Cũng dám đem ta làm mồi nhử!"
Tần Du Đường chậm rãi trừng lớn đôi mắt, "Ngươi ngươi ngươi......"
Tây Ngạn Du trừng hắn: "Như thế nào? Không thể sao?"
Tần Du Đường: "Nhưng, đương nhiên, nhưng này......"
Tây Ngạn Du thở phì phì dậm chân: "Nhưng cái gì mà nhưng! Hắn làm mùng một! Ta làm mười lăm!"
Tần Du Đường sửng sốt hồi lâu, bỗng cười to.
Tây Ngạn Du giận trừng: "Cười cái gì mà cười!"
Tần Du Đường lập tức thu hồi nụ cười, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được mà nhếch lên.
Tây Ngạn Du hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là manh sủng đáp tử đi?"
Tần Du Đường vội vàng gật đầu: "Ừm ừm ừm."
Tây Ngạn Du: "Vậy ngươi giúp ta một chuyện."
Tần Du Đường: "Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói."
Tây Ngạn Du: "Tìm cho ta một nơi đặt chân, tiền ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói xong, mở tay nải, lấy cái tráp tiền của Quý Dạ Vân cho, mở ra.
Tần Du Đường nhìn ngân phiếu thật dà, cùng thỏi vàng lấp lánh, "Đây là......"
Tây Ngạn Du: "Quý Dạ Vân cho ta."
Tần Du đều: "......" "Này, này có tốt không?"
Tây Ngạn Du "Bang" khép tráp lại: "Cho ta chính là của ta! Ta tiêu tiền của chính mình, có cái gì mà không tốt?"
Tần Du Đường đăm đăm đôi mắt, qua một hồi lâu, mới cười, ho nhẹ một tiếng: "Được, như vậy rất tốt, nên như vậy, ha ha ha......"
Thoải mái cười hồi lâu, Tần Du Đường mới nhìn Tây Ngạn Du: "Ta không nghĩ tới, ngươi lại là như vậy, nhanh như vậy......"
Tần Du Đường thật sự không nghĩ tới Tiểu Chanh có thể quyết đoán như thế, làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Nhìn Tiểu Chanh, càng nhìn càng thích.
Tây Ngạn Du: "Hừ."
Nói giỡn, đây là ta còn ngại cốt truyện chạy chậm đó.
Vẻ mặt của Tây Ngạn Du chậm rãi hiện sự cô đơn, tâm tình của Tần Du Đường cũng hạ theo.
Một lát sau, Tây Ngạn Du thở sâu, "Hiện tại liền đi tìm đi, ta còn đang bệnh, trời tối cơm nước xong phải đi ngủ."
Tần Du Đường cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu: "......"
Hoá ra là cố tỏ vẻ kiên cường sao?
Càng đau lòng.
Thân thể của Tiểu Chanh yếu như vậy, hắn sao có thể yên tâm để Tiểu Chanh ở một mình cơ chứ?
Nghĩ nghĩ, Tần Du Đường bỗng nhiên ra vẻ khó xử nói: "Một chốc sẽ không tìm ra nơi tốt lắm. Không bằng...... Ngươi tới Vương phủ của ta ở tạm trước đi. Viện khách của phủ cũng rất lớn, đủ cho ngươi ở, sau đó, ta phái người tìm cho ngươi mấy chỗ, tìm được chỗ tốt, sẽ chuyển đến sau."
Tây Ngạn Du nghĩ nghĩ, "Cũng được."
Cậu nhìn Tần Du Đường một cái, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tần Đủ Đường như anh em tốt muôn vàn hào khí: "Vậy phiền toái huynh đệ ngươi!"
Tần Du Đường sửng sốt, cười nói: "Huynh đệ?"
Tây Ngạn Du cúi đầu thu thập tay nải, bên trong chủ yếu là tiền mừng tuổi của tiểu thần tiên cho cùng cái tráp tiền kia, ngoài ra còn có mấy khối điểm tâm cùng trái cây thuận tay lấy được ở trên bàn, "Đương nhiên, chúng ta cũng coi như là quá mệnh giao tình, loại này trong thoại bản không phải nói là huynh đệ tốt sao?"
Tần Du Đường nhìn vẻ mặt đau lòng của Tây Ngạn Du cầm lấy điểm tâm vỡ vụn trong tay nải, nhẫn cười: "Không sai. Chính là huynh đệ tốt."
Rốt cuộc, từ manh sủng đáp tử thăng cấp.
Tần Du Đường vui vẻ, có chút đắc ý nhỏ.
Nhìn Tây Ngạn Du đem điểm tâm vỡ vụn ăn, cười nói: "Trong phủ của ta, đồ ăn cùng điểm tâm đặc biệt ăn ngon."
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn: "Thật sao?"
Tần Du Đường khẳng định gật gật đầu: "Thật, đều là do ngự trù làm ra."
Ngày mai đi chỗ ca ca nhìn xem, có đồ tốt mang về đây một ít.
Tây Ngạn Du: "Thật tốt quá!" "Chúng ta đi đón sư phụ đi ~"
Tần Du Đường: "A?"
Náo nhiệt trên đường cái, Vân Lâm Quân đang bày quán đoán mệnh, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa ngừng ở trước quán, màn xe vén lên, Tây Ngạn Du cười phất tay với hắn:
"Sư phụ ~"
"Dọn quán ~"
"Hôm nay chúng ta chuyển nhà nha ~"
Vân Lâm Quân: "?"
Tần Du Đường ở phía sau Tây Ngạn Du, có chút u oán nhìn Vân Lâm Quân.
Hắn không nghĩ tới, như thế nào mà còn mua một tặng một chứ?
Nhìn Tây Ngạn Du vui sướng, lại nhìn Tần Du Đường ở phía sau miễn cưỡng cười vui.
Vân Lâm Quân: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro