Bạn học nhỏ đáng yêu
Nga My
2024-03-01 00:40:21
“Nhìn kìa, hoa khôi trường mình hình như đang đi về phía chúng ta.” Một đồng đội nói nhỏ.
Ngôn Hi Lạc thầm than, ôi đệt, chị gái này cũng đến góp vui ấy à.
Phương Thành một bên cảm thán, lão đại đúng là mệnh đào hoa, người trước vừa đổ xuống người sau đã tiến lên.
Hàn Tuyết đi đến đem nước và khăn tay đưa cho cậu. Chuyện giữa Hàn Tuyết và Sở Diên là thanh mai trúc mã, cả trường này đều biết. Hàn Tuyết – đại tiểu thư nhà họ Hàn, gia thế hiển hách, thành tích nổi bật, đặc biệt xinh đẹp.
Nếu Ngụy Hi Hòa giống như trăng trên cao nhẹ nhàng trong sáng thì Hàn Tuyết chính là bông tuyết ngày đông giá, sạch sẽ, thanh cao không nhiễm bụi trần.
Cô nàng bước đến bên Sở Diên, đưa nước cho cậu:
“Sở Diên, mình chuẩn bị nước và khăn tay cho cậu.”
Sở Diên vốn đang định đi về phía Ngụy Hi Hòa nhưng giữa đường lại nhảy ra một Hàn Tuyết đưa khăn với nước cho cậu. Sở Diên cau mày, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
“Cảm ơn cậu, Hàn Tuyết. Không cần đâu”
Hàn Tuyế đứng hình, ánh mắt thoáng qua một tia mất mát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Cô nàng mỉm cười lui lại phía sau, đưa nước cho Phương Thành và Ngôn Hi Lạc.
Mỗi lần cô nàng đưa nước cho cậu, Sở Diên đều cầm. Ấy vậy mà...
“Cảm ơn Hàn Tuyết nhé.”
“Quả nhiên là nước của mỹ nữ cũng có thể ngọt ngào như vậy.”
Sở Diên lướt qua người cô, đi về phía Ngụy Hi Hòa. Cô gái nhỏ ngồi một mình lẻ loi, đợi Đồng Đồng đi vệ sinh trở về.
Cô đang lúi húi cất băng rôn trong tay thì một dáng cao lớn chắn ngang trước tầm mắt. Hi Hòa ngẩng đầu nên, thấy trong đôi đồng tử sâu thẳm của thiếu niên ngập tràn ý cười:
“Bạn học nhỏ, đoàn kết thân ái, cho tôi chai nước được không?”
Không đợi Ngụy Hi Hòa trả lời, Sở Diên đã cướp lấy chai nước trong tay cô.
“Không được, Sở Diên. Trả cho tôi, cái đó tôi uống qua rồi.”
Ngụy Hi Hòa nhảy lên định cướp chai nước trong tay cậu, thế nhưng cậu lại cao hơn cô cả một cái đầu. Thiếu niên dường như không để ý đến lời cô nói.
Mỗi lần cô gần lấy được chai nước, Sở Diên lại càng thích thú, đưa cánh tay lên cao khiến cô mỗi lần đều bắt hụt. Ngụy Hi Hòa tức giận đến bốc khói, vẻ mặt cô như sắp khóc, cái người này, sao có thể hạ lưu vô sỉ như thế được.
“Sở Diên, cậu đừng đùa nữa, trả cho tôi.”
Sở Diên cuối cùng cũng không trêu đùa cô nữa, mở nắp chai nước uống. Nước đào ngọt thanh, mát lạnh, yết hầu thiếu niên khẽ động, từng giọt mồ hôi theo đó mà chảy xuống, đẹp đến mê người. Mái tóc màu xám bạc chói mắt, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán, ướt đẫm mồ hôi, toàn thân cậu như tỏa ra sức sống căng tràn. Hành động của Sở Diên không khỏi làm cô ngẩn người.
Khóe mắt của thiếu niên ánh nên tia cười, khẽ lướt qua biểu ngữ. Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, vốn muốn giấu biểu ngữ đi nhưng bị Sở Diên nhanh tay bắt được. Ánh mắt cậu nhìn cô nóng bỏng, mang cả một chút trêu ghẹo:
“Sở Diên đẹp trai nhất. Bạn học nhỏ đáng yêu, cậu nói xem, tôi có đẹp trai không?"
Ngụy Hi Hòa cảm thấy Đồng Đồng thực sự hại chết mình rồi. Nhưng mà người này, vô sỉ đến không cần mặt mũi nữa sao.
“Không có đẹp trai.”
Sở Diên cảm thấy bộ dạng này, con mẹ nó, thực quá dễ bắt nạt mà. Cậu càng ngày càng áp sát cô, hơi thở của thiếu niên như quẩn quanh chóp mũi:
“Nhưng rõ ràng là cậu nói tôi đẹp trai mà.”
Ngụy Hi Hòa muốn khóc, thực sự muốn đập chết tên lưu manh này mà. Một số người bên phía khán đài mang theo ánh mắt dò xét về phía này, bất giác trái tim cô hoảng loạn.
Qua vài lần tiếp xúc, cô biết rằng, con người này, nếu không đạt được mục đích, nhất quyết không từ bỏ.
“Đẹp.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Sở Diên hài lòng gật đầu. Anh cười nhẹ, xoa đầu cô:
“Bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa, cậu ngoan quá. Nhưng mà sau này cậu đừng uống nước ngọt, uống sữa mới cao thêm.”
Nói xong, không biết cậu lấy đâu ra một hộp sữa đặt vào tay cô. Sở Diên nhìn cô gái nhỏ phồng má tức giận, khẽ mỉm cười, hầy sao mà dễ bắt nạt thế.
Ngụy Hi Hòa vốn là người ôn hòa nhưng chưa bao giờ cô muốn đánh người đến vậy. Đúng là so với con gái phía Bắc, cô cũng thuộc lùn, thế nhưng nhìn thiếu niên cao 1m83 trước mặt, cô đành im lặng. Quả nhiên là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Bên kia, Ngôn Hi Lạc và Phương Thành trố mắt nhìn lão đại nhà mình chơi bóng xong thì đi bắt nạt con gái nhà lành. Con mẹ nó, cái gương mặt xuân phong đắc ý kia, thực sự là chọc mù mắt bọn họ.
Phương Thành cười nham hiểm, xem ra, lần này lão đại thực sự động lòng rồi. Azz, thật muốn xem bộ dạng thừa sống thiếu chết của Sở Diên khi theo đuổi con gái nhà người ta sẽ như thế nào.
Ngôn Hi Lạc thầm than, ôi đệt, chị gái này cũng đến góp vui ấy à.
Phương Thành một bên cảm thán, lão đại đúng là mệnh đào hoa, người trước vừa đổ xuống người sau đã tiến lên.
Hàn Tuyết đi đến đem nước và khăn tay đưa cho cậu. Chuyện giữa Hàn Tuyết và Sở Diên là thanh mai trúc mã, cả trường này đều biết. Hàn Tuyết – đại tiểu thư nhà họ Hàn, gia thế hiển hách, thành tích nổi bật, đặc biệt xinh đẹp.
Nếu Ngụy Hi Hòa giống như trăng trên cao nhẹ nhàng trong sáng thì Hàn Tuyết chính là bông tuyết ngày đông giá, sạch sẽ, thanh cao không nhiễm bụi trần.
Cô nàng bước đến bên Sở Diên, đưa nước cho cậu:
“Sở Diên, mình chuẩn bị nước và khăn tay cho cậu.”
Sở Diên vốn đang định đi về phía Ngụy Hi Hòa nhưng giữa đường lại nhảy ra một Hàn Tuyết đưa khăn với nước cho cậu. Sở Diên cau mày, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
“Cảm ơn cậu, Hàn Tuyết. Không cần đâu”
Hàn Tuyế đứng hình, ánh mắt thoáng qua một tia mất mát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Cô nàng mỉm cười lui lại phía sau, đưa nước cho Phương Thành và Ngôn Hi Lạc.
Mỗi lần cô nàng đưa nước cho cậu, Sở Diên đều cầm. Ấy vậy mà...
“Cảm ơn Hàn Tuyết nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quả nhiên là nước của mỹ nữ cũng có thể ngọt ngào như vậy.”
Sở Diên lướt qua người cô, đi về phía Ngụy Hi Hòa. Cô gái nhỏ ngồi một mình lẻ loi, đợi Đồng Đồng đi vệ sinh trở về.
Cô đang lúi húi cất băng rôn trong tay thì một dáng cao lớn chắn ngang trước tầm mắt. Hi Hòa ngẩng đầu nên, thấy trong đôi đồng tử sâu thẳm của thiếu niên ngập tràn ý cười:
“Bạn học nhỏ, đoàn kết thân ái, cho tôi chai nước được không?”
Không đợi Ngụy Hi Hòa trả lời, Sở Diên đã cướp lấy chai nước trong tay cô.
“Không được, Sở Diên. Trả cho tôi, cái đó tôi uống qua rồi.”
Ngụy Hi Hòa nhảy lên định cướp chai nước trong tay cậu, thế nhưng cậu lại cao hơn cô cả một cái đầu. Thiếu niên dường như không để ý đến lời cô nói.
Mỗi lần cô gần lấy được chai nước, Sở Diên lại càng thích thú, đưa cánh tay lên cao khiến cô mỗi lần đều bắt hụt. Ngụy Hi Hòa tức giận đến bốc khói, vẻ mặt cô như sắp khóc, cái người này, sao có thể hạ lưu vô sỉ như thế được.
“Sở Diên, cậu đừng đùa nữa, trả cho tôi.”
Sở Diên cuối cùng cũng không trêu đùa cô nữa, mở nắp chai nước uống. Nước đào ngọt thanh, mát lạnh, yết hầu thiếu niên khẽ động, từng giọt mồ hôi theo đó mà chảy xuống, đẹp đến mê người. Mái tóc màu xám bạc chói mắt, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán, ướt đẫm mồ hôi, toàn thân cậu như tỏa ra sức sống căng tràn. Hành động của Sở Diên không khỏi làm cô ngẩn người.
Khóe mắt của thiếu niên ánh nên tia cười, khẽ lướt qua biểu ngữ. Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, vốn muốn giấu biểu ngữ đi nhưng bị Sở Diên nhanh tay bắt được. Ánh mắt cậu nhìn cô nóng bỏng, mang cả một chút trêu ghẹo:
“Sở Diên đẹp trai nhất. Bạn học nhỏ đáng yêu, cậu nói xem, tôi có đẹp trai không?"
Ngụy Hi Hòa cảm thấy Đồng Đồng thực sự hại chết mình rồi. Nhưng mà người này, vô sỉ đến không cần mặt mũi nữa sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có đẹp trai.”
Sở Diên cảm thấy bộ dạng này, con mẹ nó, thực quá dễ bắt nạt mà. Cậu càng ngày càng áp sát cô, hơi thở của thiếu niên như quẩn quanh chóp mũi:
“Nhưng rõ ràng là cậu nói tôi đẹp trai mà.”
Ngụy Hi Hòa muốn khóc, thực sự muốn đập chết tên lưu manh này mà. Một số người bên phía khán đài mang theo ánh mắt dò xét về phía này, bất giác trái tim cô hoảng loạn.
Qua vài lần tiếp xúc, cô biết rằng, con người này, nếu không đạt được mục đích, nhất quyết không từ bỏ.
“Đẹp.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Sở Diên hài lòng gật đầu. Anh cười nhẹ, xoa đầu cô:
“Bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa, cậu ngoan quá. Nhưng mà sau này cậu đừng uống nước ngọt, uống sữa mới cao thêm.”
Nói xong, không biết cậu lấy đâu ra một hộp sữa đặt vào tay cô. Sở Diên nhìn cô gái nhỏ phồng má tức giận, khẽ mỉm cười, hầy sao mà dễ bắt nạt thế.
Ngụy Hi Hòa vốn là người ôn hòa nhưng chưa bao giờ cô muốn đánh người đến vậy. Đúng là so với con gái phía Bắc, cô cũng thuộc lùn, thế nhưng nhìn thiếu niên cao 1m83 trước mặt, cô đành im lặng. Quả nhiên là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Bên kia, Ngôn Hi Lạc và Phương Thành trố mắt nhìn lão đại nhà mình chơi bóng xong thì đi bắt nạt con gái nhà lành. Con mẹ nó, cái gương mặt xuân phong đắc ý kia, thực sự là chọc mù mắt bọn họ.
Phương Thành cười nham hiểm, xem ra, lần này lão đại thực sự động lòng rồi. Azz, thật muốn xem bộ dạng thừa sống thiếu chết của Sở Diên khi theo đuổi con gái nhà người ta sẽ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro