Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Đối Tửu Đương C...

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Rời khỏi nhà bà nội, Vạn Thanh đến khu mới, để thùng rau trước cửa nhà Trương Chú rồi quay về.Dạo này Trương Chú bận tối mắt tối mũi, lo liệu đám cưới cho mẹ cô ấy, còn bận rộn hơn cả khi chính cô ấy kết hôn. Cuối tuần muốn tìm cô ấy cũng khó, hoặc là đang đi chụp ảnh cưới với mẹ, hoặc là lang thang ngoài trung tâm mua sắm để chọn đồ cưới.Về nhà chẳng có việc gì làm, Vạn Thanh liền đến quán cà phê giết thời gian. Bình thường vào khoảng thời gian này cô hay ra ngoài tập trượt ván. Mười ngày trước tình cờ đi ngang qua một quảng trường, cô thấy một nhóm học sinh cấp ba đang luyện trượt ván. Đứng xem nửa tiếng, cô cảm thấy rất thú vị, thế là ngẫu hứng đăng ký một lớp học trượt ván.Cô muốn học trượt ván.Giống như một học sinh đúng giờ, mỗi tối cô đều ôm ván trượt đến sớm. Cô học rất vui, dù có ngã vô số lần. Thật tuyệt, khi hòa vào những khuôn mặt non nớt, tràn đầy sức sống ấy, cô cảm thấy thật tuyệt biết bao.Trời đã vào thu, ngồi bên ngoài quán cà phê, Vạn Thanh để gió đêm lướt qua mặt, mắt dán vào điện thoại đọc tin tức. Đọc một lúc, cô nhắm mắt lại, lắng nghe những âm thanh ồn ào của dòng người qua lại. Quán cà phê nằm trên phố tài chính, xung quanh là trung tâm thương mại và các cơ sở đào tạo.Cô lờ mờ nghe thấy một nhịp đếm vang lên: "1-2-3-4, 2-2-3-4, 3-2-3-4, 4-2-3-4..."Hiểu rồi. Cô đoán được cách nhảy, đứng dậy và thả mình theo điệu nhạc. Dù động tác lộn xộn, chẳng có chút trật tự, cô cũng không bận tâm. Một cảm giác thư thái chưa từng có tràn ngập trong người, ngay trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác chìm vào một niềm vui nhỏ bé, vụn vặt, giản đơn.Cảm giác ấy chính là kiểu cuộc sống mà trước đây cô từng khinh thường, từng cho rằng đó là sự tầm thường, mơ hồ, không có ý nghĩa.Cô luôn tôn sùng câu nói của Socrates: "Một cuộc đời không được suy xét thì không đáng sống."Nhưng khi đang chìm đắm trong niềm vui, cô bỗng thoát khỏi khỏi cảm giác ấy, trở nên cảnh giác. Theo bản năng, cô phân tích xem niềm vui này có ý nghĩa không, hay chỉ là vô nghĩa. Khi nhận thức được phản ứng bản năng đó của mình, cô buột miệng chửi một câu: "Kệ mẹ nó đi!"Lúc này, Trương Chú nhắn tin WeChat cho cô, nói rằng đã nhận được thùng rau đặt trước cửa.Vạn Thanh hỏi cô ấy đi dạo những đâu. Trương Chú nói còn ở đâu nữa, vẫn là Dennis thôi.Cô hỏi: [Bọn mình tặng mẹ cậu quà cưới gì đây?]Trương Chú đáp thẳng thừng: [Tiền.]Cô trêu lại: [Cậu bị tiền ám ảnh rồi hả?]Trương Chú sinh động miêu tả rằng cô ấy đang nhắm một chiếc đồng hồ để tặng mẹ làm quà cưới, nhưng nhìn giá xong liền từ bỏ—mấy chục ngàn tệ lận! Cô ấy nói: [Ít ra đồng hồ và vàng còn có giá trị sưu tầm. Chứ mẹ mình chỉ thích mấy thứ hoa mỹ vô dụng, nào là lễ phục với sườn xám... Hơn một ngàn tệ thì mình chẳng mua đâu, vì chỉ mặc đúng một ngày rồi cất xó.]Vạn Thanh nhắn lại: [Cậu đúng là giống hệt ba cậu. Mình nhớ hồi tiểu học, cậu mua một cây dù nhỏ rất đẹp, nhưng ba cậu nói dù nhỏ quá chỉ che được một người, bắt cậu đổi sang một cây dù lớn màu đen cùng giá.]Trương Chú đáp: [...] rồi tiếp tục: [Để mình kể cậu nghe chuyện này. Em họ mình sắp ly hôn rồi. Lý do là mỗi lần cãi nhau, vợ nó đều công kích cá nhân: "Nhà anh ai cũng vậy, ba mẹ anh, ông bà anh, cả nhà anh đều như nhau..." Thế là hai đứa cứ cãi qua cãi lại, cuối cùng giận quá mà đòi ly hôn.]Hai người tán gẫu thêm mười phút, rồi Vạn Thanh kêu cô ấy nghỉ sớm. Sau đó, cô uống cạn ngụm cà phê cuối cùng, cầm điện thoại chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Chu Cảnh Minh bưng cà phê bước ra.Hai người đều sửng sốt trong giây lát, rồi bật cười thoải mái. Vạn Thanh chỉ vào chỗ ngồi của mình, nói: "Em ngồi đây cả tiếng rồi."Chu Cảnh Minh dường như cũng đang có tâm trạng tốt, cười nói: "Anh cũng đến được hơn mười phút rồi, nhưng không để ý." Sau đó, anh hỏi: "Đổi kiểu tóc rồi?""Uốn xoăn lớn đó." Cô khẽ vuốt mái tóc xoăn buông lơi, rồi hỏi anh: "Đẹp không?"Chu Cảnh Minh gật đầu: "Đẹp."Vạn Thanh quan sát anh: "Nửa tháng không gặp, anh ốm hơn hả?"Chu Cảnh Minh chỉ vào chiếc ghế mây bên cạnh: "Ngồi thêm chút nữa không?""Được thôi." Cô ngồi xuống, hai chân bắt chéo.Anh hỏi: "Gọi thêm một ly nhé?"Cô lắc đầu: "Không uống nữa đâu, một ly này em còn uống mãi mới xong."Chu Cảnh Minh ngồi xuống, chăm chú nhìn mặt cô: "Trang điểm rồi?""Nhìn ra hả?" Cô trang điểm rất nhạt. Thường vào mùa hè, cô không trang điểm vì hay đổ mồ hôi, mà hễ đổ mồ hôi là da sẽ ngứa.Nhưng giờ vào thu rồi, hôm nay mới là ngày đầu tiên cô trang điểm.Chu Cảnh Minh nói: "Trước đây lông mi em không cong dày thế này."Vạn Thanh dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt mi mắt: "Em chuốt thêm mấy lớp mascara đó."Anh lập tức vạch trần cô: "Chẳng phải đi nối mi với Trương Chú sao?"Cô bật cười, mắng: "Biến đi!"Chu Cảnh Minh cũng phì cười, nhấp một ngụm cà phê.Mấy hôm trước, trong nhóm WeChat, Trương Chú rủ nhau đi nối mi, nói đi hai người sẽ được giảm giá 8.8%.Chu Cảnh Minh nhìn đôi giày mới trên chân cô, hỏi: "Mới mua sao?"Cô nhấc chân lên: "Mua để phối với bộ đồ này."Hôm nay cô không ăn mặc tùy tiện như thường ngày. Cô mặc một chiếc áo cổ bèo nhún kiểu cổ điển, đeo khuyên tai thạch anh tím và đồng hồ màu tím ton-sur-ton.Chu Cảnh Minh gật đầu: "Anh cũng đang quản lý cân nặng đây."Vạn Thanh quan sát kỹ: "Anh vẫn chuẩn lắm mà."Anh nói: "Anh thấy mình ăn ngọt nhiều quá, bụng bắt đầu tích mỡ rồi."Cô đồng tình: "Đúng là anh nên kiểm soát lại."Anh hóp bụng, không nói gì thêm.Cô cũng nói: "Em cũng bắt đầu có chút mỡ bụng rồi, hơi tròn tròn."Anh nhìn cô, rồi chuyển chủ đề đúng lúc: "Hôm trước ba em kết bạn WeChat với anh đó."Cô phản xạ hỏi ngay: "Ông ấy nói gì với anh?""Ông ấy hỏi về chuyến du lịch tự lái của mẹ anh, còn nói khi nào rảnh thì qua câu cá với ông ấy."Cô ngạc nhiên: "Em tưởng mẹ anh chỉ nói chơi thôi."Chu Cảnh Minh chậm rãi nói: "Mẹ anh là người kín đáo, nhưng hễ quyết tâm làm gì là sẽ làm được. Hồi mở quán ăn cũng là do mẹ anh đề xuất, sau đó bà nghiên cứu cách nấu nước dùng, rồi gom hết tiền tiết kiệm trong nhà để mở quán."Cô cười nói: "Vậy thì anh giống mẹ anh đó."Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Anh giống ba anh hơn. Ông ấy làm gì cũng đắn đo rất lâu. Hồi mở quán ăn, ba anh mất ngủ mấy đêm liền, sợ lỗ vốn. Nhưng chuyện lớn trong nhà phần lớn đều là mẹ anh quyết định."Cô ngạc nhiên: "Em tưởng là ba anh làm chủ mọi việc chứ.""Toàn là mẹ anh quyết. Chỉ là bà ấy không nói ra thôi." Anh tựa vào ghế, ung dung nói.Nghe anh kể chuyện gia đình, cô khẽ nói: "Anh hơn nhiều người em từng gặp đấy. Anh hiểu và chấp nhận những hạn chế của ba mẹ, từ đó mở rộng góc nhìn của chính mình."Chu Cảnh Minh gảy tàn thuốc vào gạt tàn, im lặng.Vạn Thanh nhìn anh, nói: "Em cũng hay tự xét lại bản thân, cũng thấy rõ những khuyết điểm và giới hạn của chính mình, nhưng khi muốn sửa đổi thì hoặc là bất lực, hoặc là buông xuôi. Cả đời này, điều khó khăn nhất chính là đấu tranh với chính mình..." Nói đến đây, cô đột nhiên chuyển chủ đề: "Anh đang ngại sao?"Chu Cảnh Minh phủ nhận: "Anh không ngại."Vạn Thanh bật cười: "Thật không?"Chu Cảnh Minh dụi tắt điếu thuốc, cười thừa nhận: "Có chút."Cô không nói thêm, mà chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Những năm qua, anh có từng thích ai mà được đáp lại chưa?"Chu Cảnh Minh sững người một chút, rồi thành thật đáp: "Có."Cô hỏi: "Đồng nghiệp trong công ty sao?""Là trưởng phòng nhân sự, trước đây từng phỏng vấn anh. Hai năm sau trong một buổi team building của công ty thì mới quen thân hơn.""Cô ấy lớn tuổi hơn anh?""Hơn anh ba, bốn tuổi.""Hai người yêu nhau bao lâu?""Gần hai năm. Một năm sau khi xác định quan hệ, cô ấy chuyển đến Thâm Quyến." Chu Cảnh Minh chậm rãi nói: "Về sau kế hoạch cuộc đời của cả hai khác nhau, anh và cô ấy ăn một bữa cơm rồi chia tay.""Lúc chia tay có buồn không?"Anh ngửa đầu suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Có chút."Vạn Thanh an ủi: "Không sao cả." Rồi cô nói tiếp: "Thật tốt, em mong rằng những năm qua, anh đã từng được ai đó yêu thương hết lòng, cũng đã từng ôm lấy một người khác bằng cả trái tim. Dù sao thì khoảng thời gian đó cũng là giai đoạn đẹp nhất của đời người."Sau đó, cô thấy khát nước, liền vào quầy gọi một ly nước lọc. Khi trở ra, cô nói: "Sắp mười giờ rồi, về thôi?"Chu Cảnh Minh cầm theo hộp thuốc lá và điện thoại, sải bước đuổi theo, đi ngang hàng với cô, hỏi: "Em đến đây bằng gì?""Em lái xe." Cô vừa chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, vừa hỏi: "Xe anh đậu dưới hầm hay trên mặt đất?""Dưới hầm. Em thì sao?"Cô tùy tiện chỉ một hướng: "Em đậu ven đường."Hai người chia tay, một người đi xuống bãi đậu xe dưới hầm, một người đi về phía bãi đỗ ven đường.Cô đứng bên lề đường để gió đêm lướt qua, uống nốt ly nước rồi nhìn thấy xe của Chu Cảnh Minh từ hầm đậu xe chạy ra. Cô bóp nhẹ chiếc ly giấy, ném vào thùng rác, rồi nhắn tin cho anh trên WeChat: [Chúng ta thử tìm hiểu nhau lại lần nữa đi.]———Ba cô đã bắt đầu làm phiền cô từ sáng sớm, gọi video đến chỉ để khoe bữa sáng của mình. Ông than phiền rằng mình đang bị ép ăn kiêng, sáng nay chỉ có bắp luộc, trứng và bí đỏ hấp.Vạn Thanh nói: "Mẹ quan tâm ba thôi. Bữa sáng của ba lành mạnh thế còn gì."Ông Vạn kêu lên trong video: "Ba muốn ăn bí đỏ non thôi! Không hiểu mẹ con kiếm đâu ra loại bí già khọm này..."Cô bật cười: "Không phải đều là bí đỏ sao?"Ông thất vọng như thể mất hết hy vọng sống: "Thôi, ba cúp máy đây."Cô gọi với lại: "Ba kết bạn WeChat với Chu Cảnh Minh làm gì?"Ông hỏi ngược lại: "Ba không được kết bạn với nó sao?"Cô đáp: "Ba đừng làm rối lên là được."Ông Vạn lại truy hỏi: "Con đã làm theo lời ba dạy chưa? Một thợ săn giỏi đều phải đóng vai con mồi...""Cúp máy, cúp máy! Ba bớt xem mấy clip ngắn trên mạng đi!" Trước khi cúp, cô còn kịp chụp lại một bức ảnh màn hình, rồi gửi vào nhóm chat bốn người của họ: [Thần thái của ba mình trông quen mắt không?]Sau đó cô gọi cho mẹ mình, nói ba đã sáu mươi tuổi rồi, mẹ bắt ba giảm cân làm gì? Ba chỉ muốn ăn bí đỏ non thôi mà, mẹ cứ cho ba ăn đi. Nếu kiểm soát chặt quá, ba lại lén chạy ra thị trấn ăn vặt đấy.Sau khi cúp máy, cô quay lại nhóm chat thì thấy Trương Chú đã phản hồi: [Ba cậu giống hệt... Bạch Tuộc Số Một! Hahaha!] Ngay sau đó lại nhắn: [Xin lỗi chú, con xin lỗi chú... Nhưng chú thật sự giống Bạch Tuộc Số Một quá!]Vạn Thanh nhắn lại: [Biến đi!] Nhưng ảnh thì không kịp thu hồi nữa rồi.Lúc này, Chu Cảnh Minh gửi ảnh bữa sáng vào nhóm: Một chiếc thau inox đựng khoai lang hấp, trứng, bắp, khoai mỡ; một chén sữa; một dĩa rau củ quả.Trương Chú liền @ anh: [Hôm qua tôi mua sắm trong siêu thị được tặng quà, bốc thăm trúng một cái rổ inox rửa rau, hôm nào tôi mang cho cậu nhé.]Chu Cảnh Minh không hiểu: [Nhà tôi có hơn chục cái rồi.] Vì mẹ anh đã mang hết đồ dùng của quán ăn về.Sau khi trả lời tin nhắn, anh vào phòng ngủ thay đồ. Anh chọn một chiếc áo polo trắng, quần jeans, rồi đứng trước gương hỏi: "Mẹ, bộ này ổn không?"Mẹ anh nhìn một hồi lâu, rồi hỏi: "Con không có quần dáng carrot à? Mẹ thấy mấy chàng trai thời trang trên phố đều mặc vậy."Chu Cảnh Minh ngẩn người: "Con không có quần kiểu đó."Bà thở dài nhận xét: "Nhìn bình thường quá. Áo tay ngắn màu trắng toàn là đồ dành cho mấy người không biết phối đồ mặc thôi." Nói xong, bà lập tức lục tủ đồ của anh.Một đòn chí mạng. Chính anh cũng thấy mình mặc áo trắng trông hơi nhạt nhòa.Mẹ anh lật tung cả tủ, nhưng bộ nào cũng quá đơn điệu. Vừa tìm, bà vừa càm ràm: "Đàn ông thời nay ăn mặc sành điệu lắm, trẻ trung, phong cách. Mà này, huấn luyện viên dạy lái xe của mẹ sáu mươi tuổi rồi mà còn suốt ngày mặc quần jeans rách nữa đó!"Chu Cảnh Minh không để ý lắm, tiếp tục làm việc của mình.Mẹ anh nhìn mấy bộ đồ đơn sắc, kiểu dáng nhạt nhòa của anh, bỗng thấy có chút áy náy. Bà quay đầu nhìn con trai, thấy anh đang cầm điện thoại, khóe môi mang ý cười, chăm chú trả lời tin nhắn WeChat.Ở bên kia, Vạn Thanh cũng ngồi trên thảm yoga trả lời tin nhắn, vừa nhắn vào nhóm bốn người để hẹn nhau tối nay mười giờ đi ăn nướng, vừa lập thêm một nhóm chat mới, chỉ có ba người: Trương Chú, Giang Minh Châu và cô.Cô nói: [Sau này bàn chuyện phụ nữ, chúng ta chỉ nói trong nhóm này.]Trương Chú than trời: [Chúng ta có bốn người mà lập tận ba nhóm chat.] Rồi đột nhiên nhận ra Giang Minh Châu đang có mặt trong nhóm, lập tức lặng lẽ thu lại.Mười ngày trước, cô ấy cũng lập một nhóm chỉ có ba người: Chu Cảnh Minh, Vạn Thanh và cô ấy, để bàn xem lần đầu gặp Bồng Bồng nên mừng bao nhiêu tiền là hợp lý.Giang Minh Châu vẫn còn đang ngủ, chẳng buồn xem tin nhắn.Vạn Thanh nhớ Trương Chú từng nói mình có khối u ở ngực, liền hỏi: [Cậu đã đi khám chưa?]Trương Chú trả lời: [Không sao, chỉ là u xơ tuyến vú thông thường, bác sĩ nói không có gì đáng ngại.]Cô thở phào: [Vậy thì tốt.]Trương Chú nhắn tiếp: [Mình thực sự lo là ung thư. Bà nội mình cũng bị ung thư vú, dù đã cắt bỏ hai bên nhưng vẫn không sống được bao lâu...]Vạn Thanh an ủi cô ấy: [Dạo này ai cũng bận, lâu rồi chưa tụ họp.]Trương Chú đáp: [Mình cảm thấy bây giờ mình càng có thể chịu đựng được những chuyện lớn. Càng là việc lớn, mình càng bình tĩnh, nhưng những chuyện lặt vặt không dứt mới là thứ khiến người ta phát điên.]Vạn Thanh nhắn lại: [Năm ngoái, có lần mình pha cà phê trong phòng trà ở công ty, pha được một nửa thì đột nhiên phát điên, cả phin pha cà phê lẫn ly đều quăng vào thùng rác...]Trương Chú cười trêu cô: [Cậu đúng là đồ thần kinh!]Vạn Thanh nhắn lại: [Hahahaha.]Giang Minh Châu bị tiếng thông báo tin nhắn đánh thức, cô ấy mở ra xem từng dòng tin nhắn của Trương Chú và Vạn Thanh. Một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ng.ực, cô ấy gõ vài chữ, định nói gì đó, nhưng sau khi hút hết một điếu thuốc, mọi cảm xúc lại lặng xuống.Cô ấy trở mình, tiếp tục ngủ.Trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, có cuốn Người Bình Thường của Sally Rooney.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0