Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Gặp lại cố nhân...
Lý Vĩ
2025-03-10 07:25:46
Trương Chú và Chu Cảnh Minh ở lại nhà Vạn Thanh ba ngày.Ban ngày ai nấy đều đi làm, tối về cùng nhau ăn cơm do Vạn Thanh nấu. Ba người lặng lẽ ăn xong, người rửa chén thì rửa chén, người xếp hàng chờ tắm thì chờ. Không ai nói lời an ủi, mỗi người đều chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, âm thầm chịu đựng, âm thầm tiêu hóa.Chấp nhận cảm xúc, đối diện với cảm xúc—đây chẳng phải là điều rất bình thường và có lợi cho sức khỏe tinh thần hay sao?Bạn bè của chúng ta qua đời, chúng ta cảm thấy đau buồn, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?Ban đêm, Vạn Thanh và Trương Chú ngủ chung một phòng, còn Chu Cảnh Minh thì co mình trên ghế sofa. Trong nhà có phòng trống, nhưng anh không ngủ, chỉ nói ngủ sofa là được rồi. Tối đó Vạn Thanh dậy đi vệ sinh, thấy anh vẫn còn thức, cô ngồi xuống cạnh anh.Chu Cảnh Minh không nói nhiều về chuyện của Triệu Lâm. Trương Chú có hỏi anh cũng không nói. Mọi chuyện rất đơn giản—có những người không thể ổn định được cảm xúc. Ai hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, ai không hiểu thì có nói cũng chẳng ích gì.Do ai cũng đang mang tâm trạng nặng nề, lúc nói ra điều này, giọng điệu của Chu Cảnh Minh có phần bực bội. Trương Chú liền cãi lại, hai người lời qua tiếng lại vài câu. May mà bầu không khí cũng không căng thẳng quá lâu, Chu Cảnh Minh tìm một cái cớ để dịu lại, Trương Chú cũng thuận theo mà hạ giọng. Lúc ấy Vạn Thanh đang ở trong bếp nấu cơm, cô giả vờ như không nghe thấy, không xen vào chuyện của họ.Mấy ngày nay cô ngược lại còn bình thản hơn. Dọn dẹp trong nhà, tối đến nấu cơm. Đôi lúc hai người kia ăn xong là chuyển ngay từ bàn ăn sang ghế sofa, cô cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn chén đũa rồi đi rửa. Cùng lắm cũng chỉ là rửa vài cái chén mà thôi.Đến một giờ sáng, hai người họ rủ nhau ra ngoài đi dạo.Đi được một lúc, Vạn Thanh mở lời trước, kể rằng cô đã đến thăm nhà Tiểu Xuân, gặp lại ba mẹ cô ấy. Cô không nói nhiều về chi tiết, chỉ kể rằng mẹ Tiểu Xuân rất tự hào về con trai mình, nói rằng thành tích của cậu bé rất tốt, còn giỏi hơn cả họ ngày trước. Bà nói bà rất mãn nguyện, giờ đã mua được nhà mới ở khu đô thị mới, còn có lương hưu để sống.Nhưng khi nghe mẹ Tiểu Xuân nhấn mạnh nhiều lần rằng bà "rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại", cô lại thấy lòng mình đau như dao cắt.Lúc ra về, cô ôm lấy mẹ Tiểu Xuân, bà bỗng bật khóc. Giây phút đó, cô hoàn toàn không biết phải làm sao.Cô cũng kể về chuyện đêm trước khi đến Tây Tạng, Chu Cảnh Minh đã hỏi cô liệu có phải ngày hôm đó Tiểu Xuân đã đi tìm họ không. Cô nhìn anh và nói: "Lúc đó tôi cũng không biết vì sao mình lại phủ nhận. Nhưng từ trước đến nay, tôi luôn cảm thấy áy náy về cái chết của Tiểu Xuân."Chu Cảnh Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, vỗ về.Tại sao đột nhiên nhắc đến những chuyện này? Vì sự ra đi bất ngờ của Triệu Lâm đã kéo theo rất nhiều cảm xúc trong cô. Có những lúc con người là như vậy—cô và Triệu Lâm chỉ mới gặp mặt một lần, cái chết của cô ấy khiến cô bàng hoàng, đau lòng, nhưng chưa đến mức thao thức mất ngủ. Nhưng vì ảnh hưởng của sự việc này, cô mới tĩnh tâm nhìn lại quá khứ của chính mình.Giống như Trương Chú từng nói, cô ấy thường nhìn thấy những khuyết điểm của mình qua người khác. Đọc sách hay xem phim, cô ấy cũng luôn nhìn thấy chính mình trong những nhân vật đó—cả mặt tốt lẫn mặt xấu, cả điều đúng lẫn điều sai.Vạn Thanh cũng một lần nữa tự nhìn lại và suy xét về mối tình trước của mình.Cô kể lại từng sự kiện lớn trong suốt sáu năm từ lúc yêu đến lúc chia tay, kể cả khi tình cảm phai nhạt, đam mê không còn, cô đã cố gắng và thử mọi cách như thế nào. Cô không nhắc đến những sai lầm của bạn trai cũ, chỉ nói về sự bất lực và cố chấp của chính mình trong mối quan hệ đó. Những điều này, cả Chu Cảnh Minh và Trương Chú đều chưa từng biết, cũng chưa từng hiểu về cô theo cách ấy.Cô bình thản kể rất nhiều. Không phải để than trách, càng không phải để đóng vai nạn nhân, mà là dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc để quan sát lại chính mình—để nhìn thấy những phức tạp trong bản chất con người. Và khi chậm rãi kể ra, cô như thể một lần nữa quay về thời điểm đó, nhìn thấy những khúc mắc mà khi ấy mình đã không nhận ra.Cuối cùng, cô cũng nhắc đến việc năm ngoái mình từng đi tư vấn tâm lý.Cô không bị trầm cảm, không có ý nghĩ tiêu cực, công việc cũng không áp lực, tài chính khá thoải mái. Nhưng cô không hạnh phúc.Cô cảm thấy mình đã đánh mất sự nhiệt huyết với cuộc sống, mất đi khả năng cảm nhận những điều đẹp đẽ. Dù rằng cô rất muốn mình bị bệnh—như vậy ít nhất cô có thể hợp lý hóa những cảm xúc của bản thân.Hôm đó, nhà trị liệu tâm lý kêu cô kể về một kỷ niệm cũ. Cô nghĩ mãi, và hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu là mùa hè năm đó ở Tây Tạng. Cô và mẹ ngủ gật trên xe khách, trong giấc mơ, cô nghe thấy Tiểu Xuân gọi tên mình, cô giật mình tỉnh dậy, phát hiện dây an toàn của mình đã bung ra. Cô cúi đầu cài lại, ngay khoảnh khắc vừa cài xong, chiếc xe khách lập tức bị lật.Trời tờ mờ sáng, họ cứ thế mà đi rất lâu, nói cũng rất nhiều—khi thì im lặng, khi lại chầm chậm tâm sự.Họ nói về tình yêu, công việc, những thất bại và mất mát. Mười hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên họ lại có một cuộc trò chuyện dài như vậy—giống như mùa hè năm hai đại học, họ đã từng đi dọc theo con sông hộ thành suốt bảy tiếng đồng hồ.Chu Cảnh Minh không nói nhiều, chỉ đơn giản kể lại chuyện của Triệu Lâm. Mấy tiếng trước khi cô ấy mất, cô ấy từng gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Em lại nghe thấy tiếng chuông chùa Tịnh Từ rồi."Không ai có thể an ủi ai, chỉ có thể trao nhau một cái ôm thật chặt.———Xui rủi ập đến bất ngờ.Hôm đó Giang Minh Châu nổi hứng đi chợ hải sản. Một tuần sau khi về, cô ấy nhận được thông báo phải đi cách ly—vì cô ấy là F2.Cô ấy bị cách ly, quán nướng của cô ấy đành phải đóng cửa. Không ai có thể nướng thịt thay cô ấy cả. Bà nội cô ấy thì đã già, nướng một hai đơn nhỏ còn được, nhưng đứng lâu trong bếp suốt cả ngày, nhất là trong cái nóng oi bức của mùa hè thì không thể chịu nổi.Giang Minh Châu chỉ ở trong khách sạn cách ly ba ngày đã không chịu nổi, liền tự cắt tóc. Cắt xong trông như bị chó gặm. Trong khách sạn không có tông đơ, nếu có chắc cô ấy đã cạo trọc luôn rồi.Cắt tóc xong, cô ấy tiếp tục cắt móng tay, móng chân, cắt đến trụi lủi. Có một móng tay cắt quá sát, để lộ lớp da hồng mềm bên trong, chạm nhẹ vào là đau.Bà nội ngày nào cũng gọi video hai lần, mỗi lần kéo dài cả tiếng đồng hồ, nhưng người thì không bao giờ xuất hiện trên màn hình, chỉ có đủ loại âm thanh truyền đến. Lúc thì tiếng băm thịt trong bếp, lúc thì tiếng nước xả bồn cầu, lúc lại là tiếng tivi. Chỉ cần nghe tiếng tivi, Giang Minh Châu liền đoán được Giang Bồng Bồng đang xem phim gì, sau đó sẽ nhắc con bé vào phòng làm bài tập.Giang Bồng Bồng bướng bỉnh không chịu nghe, còn cố tình bật lớn tiếng hơn, thách thức cô ấy, nói mẹ có giỏi thì về đây mà quản con đi! Thế là hai mẹ con đấu khẩu qua video, y như diễn hài. Mỗi lần kết thúc cuộc gọi, Giang Bồng Bồng đều hỏi: "Mẹ ơi, khi nào mẹ về?"Những lúc như vậy, Giang Minh Châu luôn có cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống tim mình. Cô ấy dịu dàng nói: "Sắp rồi, ở nhà phải nghe lời bà cố nha con."Bà nội liền chen vào, nói con bé ngoan lắm, chén đũa nó rửa, bàn ăn nó lau, quần áo lót với tất vớ nó tự ngồi xổm giặt tay từng cái một. Giang Minh Châu lập tức dâng lên cảm giác tự hào và thương yêu của một người mẹ, chân thành khen ngợi: "Bồng Bồng giỏi quá! Mẹ về sẽ dẫn con đi công viên nước."Giang Bồng Bồng phấn khích hò reo. Cô bé thích nhất là đi công viên nước. Giang Minh Châu có nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô ấy là luôn giữ lời hứa với con—nói được làm được, không làm được thì sẽ không hứa.Cúp máy, bà nội trêu: "Sao con không nói với mẹ là con nhớ mẹ?"Giang Bồng Bồng ngúng nguẩy quay đầu, ngượng ngùng chạy về phòng làm bài tập hè. Giang Minh Châu rất chú trọng việc học của con gái. Cô ấy có thể thương lượng mọi chuyện với con, nhưng điều kiện tiên quyết là phải học cho tốt. Từ lớp một, cô ấy đã cho con học thêm toán nâng cao và tiếng Anh. Kiên nhẫn của cô ấy chỉ dành cho hai thứ: kiếm tiền nuôi gia đình và chuyện học hành của con. Cô ấy thường ngủ đến tận trưa, sau khi dậy sẽ dành nửa tiếng để kiểm tra bài tập bồi dưỡng của con, ghi chú từng lỗi sai, sau đó mới yên tâm làm việc khác.Giang Bồng Bồng cũng thích học, cô bé không phản đối những lớp học mẹ đăng ký, vì cuối tuần cũng chẳng có bạn để chơi. Học ở nhà hay học thêm cũng không khác nhau là mấy. Hiện tại cô bé luôn đứng trong top ba toàn khối, được tất cả giáo viên yêu quý. Đây là niềm tự hào lớn nhất của cô bé. Còn chuyện bạn cùng lớp có thích mình hay không, cô bé không bận tâm.Ở trong khách sạn, Giang Minh Châu treo áo thun đã giặt lên cửa gió điều hòa rồi thổi nhẹ vào móng tay bị cắt quá sát, đau điếng. Cô ấy ngồi trên giường lướt điện thoại, thấy nhân viên trong quán gửi cho mình một tập podcast. Bình thường cô ấy sẽ không bao giờ mở ra nghe, nhưng trong khách sạn cách ly quá chán, cô ấy liền tùy tiện bấm vào.Nhân viên này không đậu đại học, nhưng họ hàng có anh chị em học thạc sĩ. Mỗi khi nghe được sách nói, podcast hay chương trình văn hóa bổ ích, họ đều gửi cho cậu. Họ nói rằng dù cậu đã dừng việc học ở trường, nhưng không thể dừng việc tự học.Podcast này nói về một vấn đề xã hội—đổ sữa... khoan đã, đổ hay trộm sữa? Cô ấy nghe vài phút mới hiểu là đổ sữa, không phải trộm sữa. Cô ấy nghĩ nên để bà nội nghe cái này, vì mấy năm trước để tiết kiệm tiền, bà hay đi siêu thị mua sữa sắp hết hạn.Nằm trên giường nghe một lúc, cô ấy ngủ quên. Hai tiếng sau tỉnh dậy, podcast vẫn đang phát. Lúc này, trong tai nghe vang lên một giọng nữ chậm rãi kể chuyện—cô ấy đang nói về những người bạn thời niên thiếu của mình, cũng như số phận hiện tại của từng người. Nghe đến đây, Giang Minh Châu bật dậy, cầm lấy điện thoại kiểm tra. Hóa ra đây là một tập podcast khác, tiêu đề là "Tuổi trẻ, tuổi trẻ—Tuổi trẻ không chờ đợi ai!"Cô ấy tua lại từ đầu. Hai người dẫn chương trình chào hỏi thính giả, rồi giới thiệu khách mời.Cô ấy không quan tâm hai người dẫn nói gì, nhưng khi khách mời bắt đầu kể chuyện, cô ấy chăm chú lắng nghe. Khách mời kể về nhóm bạn thời niên thiếu của mình, kể những trò thể hiện "chất chơi" khi còn nhỏ, kể về cái chết bất ngờ của một người bạn, kể về những người còn lại dần dần xa cách, rồi cuối cùng là chia tay không một lời từ biệt.Chương trình không nói rõ là thành phố nào, năm nào, cũng không nhắc đến tên ai. Nhưng Giang Minh Châu đã đoán ra được khách mời là ai, và người nọ đang nói về ai. Vì tất cả những chi tiết đó cô ấy đều đã trải qua.Cô ấy nổi giận vô cớ, không hiểu tại sao phải nói về những chuyện này? Có mục đích gì? Ý nghĩa gì? Cô ấy cố kìm cơn cáu kỉnh, tiếp tục nghe. Hai người dẫn chương trình cũng chia sẻ về những người bạn của họ. Họ nói rất nhiều, dẫn dắt rất lâu, cuối cùng một người đặt câu hỏi: "Bạn nghĩ những tổn thương, nỗi đau, và vết sẹo tâm lý mà chúng ta chịu đựng trong thời niên thiếu có ảnh hưởng sâu sắc đến tính cách sau này không?"Nghe đến đây, cô ấy thoát khỏi ứng dụng ngay lập tức. Cô ấy chia sẻ tập podcast đó cho Chu Cảnh Minh, rồi gọi thẳng cho anh.Cô ấy rất giận, giận vì Trương Chú tự ý kể chuyện của họ mà không xin phép. Cô ấy lấy tư cách gì mà dùng giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản để kể lại những chuyện đó?Podcast dài hai tiếng, Chu Cảnh Minh nghe trong giờ nghỉ trưa và trên đường tan làm. Cá nhân anh thấy không có gì nghiêm trọng, cũng không bận tâm lắm, nhưng với Giang Minh Châu, có lẽ cô ấy cảm thấy bị xúc phạm.Podcast không nhắc tên ai, nhưng những người quen thuộc với họ có thể dễ dàng suy luận ra từ dòng thời gian. Ví dụ như nhóm bạn học cấp ba của họ. Trong đó có nhắc sơ qua về cái chết của Tiểu Xuân, vụ tai nạn xe ở Tây Tạng của Vạn Thanh, hai lần thi trượt đại học của anh, và biến cố gia đình của Giang Minh Châu.Ban đầu anh cũng không hiểu tại sao phải thu âm podcast này. Nhưng khi nghe đến cuối, anh đã hiểu. Những gì Trương Chú nói trước đó không quan trọng, điều quan trọng là câu nói cuối cùng của cô ấy.Cô ấy kể về sự quan tâm và dẫn dắt của gia đình trong những năm tháng bối rối và đau khổ của tuổi trẻ. Cô ấy nói như một người sống sót, một người đã trưởng thành, ngồi đây hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua—chứ không phải để gây chú ý hay câu kéo người nghe.Dừng xe dưới nhà Vạn Thanh, anh ngồi trong xe gọi cho Giang Minh Châu, nói rằng anh có thể nói chuyện với Trương Chú để yêu cầu chỉnh sửa hoặc cắt bớt podcast.Giang Minh Châu đã bình tĩnh lại, chỉ nói: "Thôi đi, đừng nhắc đến tôi trước mặt họ."Chu Cảnh Minh đáp: "Tôi chưa nhắc."Cô ấy hỏi: "Cậu tan làm rồi hả?"Anh đáp: "Vừa về đến nhà."Cô ấy nói: "Vậy cậu ăn cơm đi, để hôm khác nói tiếp."Anh hỏi: "Cậu đã nghe hết tập đó chưa?"Cô ấy trả lời: "Không muốn nghe hết."Có những chuyện không thích hợp để nói vào hôm nay—nên Chu Cảnh Minh cũng không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro