Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Gặp lại cố nhân...

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Khi Chu Cảnh Minh nhận được cuộc gọi của Giang Minh Châu báo rằng cô ấy sắp về, anh đang đi dạo trên phố với Vạn Thanh. Hôm đó là thứ Bảy, hai người tình cờ gặp nhau khi chạy bộ buổi sáng, sau đó cùng ăn sáng rồi hẹn nhau đi dạo phố khi trời vẫn chưa quá nóng.Chẳng có gì đặc biệt cần mua, họ chỉ đi dạo dưới bóng râm của dãy cửa hàng trên phố thương mại. Khi có hứng thì ghé vào xem hàng, không có hứng thì cứ lang thang vô định. Vạn Thanh vào cửa hàng kính mắt thử kính râm, còn Chu Cảnh Minh bước ra nghe điện thoại của Giang Minh Châu. Lúc này nhiệt độ đã tăng cao, chắc phải lên đến ba mươi bảy, ba mươi tám độ.Nói chuyện xong, anh gửi số của Vạn Thanh và Trương Chú cho Giang Minh Châu, rồi quay vào cửa hàng mắt kính. Vạn Thanh đang đeo một chiếc kính râm, hỏi anh: "Thấy đẹp không?""Đẹp. Hợp với khuôn mặt cậu.""Cậu có muốn chọn một cái không?" Vạn Thanh hỏi."Tôi có rồi." Chu Cảnh Minh lắc đầu.Sau khi thanh toán xong, Vạn Thanh hỏi: "Đi dạo tiếp không?"Chu Cảnh Minh thấy nóng quá, hỏi lại: "Về chứ?"Vạn Thanh nói: "Về nhà cậu à?"Chu Cảnh Minh không bận tâm: "Được thôi."Vạn Thanh đeo kính râm, nhìn anh: "Mẹ cậu có ở nhà không?"Chu Cảnh Minh nhìn cô, tháo kính râm của cô xuống, hỏi lại: "Về nhà tôi?"Vạn Thanh vẫn câu hỏi đó: "Mẹ cậu có ở nhà không?"Chu Cảnh Minh lại đeo kính lại cho cô: "Mẹ tôi không có ở nhà."Hai người chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe, dọc đường để ý tìm cửa hàng tiện lợi. Vạn Thanh đi vào mua đồ, anh đứng ngoài cửa uống nước. Khi chuẩn bị rời đi, nhân viên cửa hàng gọi lại, nói anh chưa thanh toán tiền nước. Vạn Thanh quay lại tính tiền.Trong nhà đột nhiên mất điện. Chu Cảnh Minh chỉ mặc một chiếc quần đùi, để trần nửa trên từ phòng ngủ đi ra bếp. Anh mở tủ lạnh lấy một quả dưa hấu, múc từng muỗng bỏ vào tô rồi mang vào phòng ngủ.Trong phòng, Vạn Thanh nóng đến sắp xỉu, mặc áo hai dây, ngồi khoanh chân trên giường thắc mắc sao lại mất điện. Cô bực bội chửi thề, làm sao lại mất điện đúng lúc này chứ! Cô vươn tay mở cửa sổ, để hơi nóng hầm hập bên ngoài đấu với cái oi bức trong phòng. Chu Cảnh Minh múc một miếng dưa hấu lạnh cho cô, rồi tìm quạt giấy quạt gió cho cô.Tóc Vạn Thanh ướt đẫm, má đỏ bừng, cô thở hổn hển, giọng khàn đi: "Dính dớp hết cả người."Chu Cảnh Minh đưa mu bàn tay áp lên mặt cô, nóng hầm hập. Anh cũng chẳng khá hơn, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, mép quần đùi bằng cotton cũng ướt sũng. Vạn Thanh cầm một cuốn sách quạt cho anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi ửng hồng của anh, hỏi: "Anh nghĩ chúng ta có bị cảm nắng không?"Chu Cảnh Minh nhẫn nại đáp: "Không đâu, qua chút nữa là ổn thôi."Vạn Thanh chống tay ra sau, ngửa cổ để anh quạt cho mình. Chu Cảnh Minh nhìn cô: "Trông em cứ như một nàng tiên cá trơn láng."Cô dịu dàng nói: "Em rất sợ nóng."Anh cúi xuống nếm thử giọt mồ hôi trên vai cô, nói: "Mặn mặn."Cô cũng nếm thử mồ hôi trên người anh, nói: "Của anh không có vị gì."Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, nhẹ nhàng quạt gió: "Ngủ đi."Vạn Thanh mới ngủ được một lúc thì có điện lại. Chu Cảnh Minh đang định đi tắm thì điện thoại của Vạn Thanh lại reo, lần này anh bắt máy. Trương Chú hỏi ngay:"Cậu đang ở cùng Chu Tiểu Minh hả?"Chu Cảnh Minh đáp: "Có chuyện gì sao?"Trương Chú trách anh: "Sao cậu không nghe điện thoại?"Chu Cảnh Minh nhìn quanh tìm điện thoại của mình, lúc này mới nhận ra mình để quên trên xe. Có hơn chục cuộc gọi nhỡ, từ mẹ anh, mẹ Trương Chú và cả Trương Chú.Chuyện bắt đầu từ một tiếng trước, bà Ôn Tố Mai đi xe điện đến chỗ đăng ký học lái xe để nộp tiền, trên đường về thì bị thủng lốp. Con đường đó vắng vẻ, chẳng có tiệm sửa xe nào. Bà đành dắt xe đi giữa trời nắng, suýt chút nữa thì bị cảm nắng, may mà gặp được bà Trương Hiếu Hòa.Hai người họ còn chưa nhấc xe điện lên cốp xe xong, xe điện đã làm trầy xe của bà Trương Hiếu Hoà. Bà Ôn Tố Mai tức giận, vứt luôn xe điện bên đường rồi đi nhờ xe bà Trương Hiếu Hòa về.Chu Cảnh Minh lái xe đến quán ăn tìm mẹ mình, hỏi bà xe điện để ở đường nào, anh sẽ lái xe đi chở về. Nhưng bà Ôn Tố Mai cứ làm ngơ, bận cái này cái kia, không thèm để ý đến anh. Chu Cảnh Minh gãi mũi, hỏi lại lần nữa, bà Ôn Tố Mai liền giơ tay đập lên vai anh hai cái. Bà thấy ngại vô cùng, làm xước xe của người ta, dù bà Trương Hiếu Hòa cứ nói không sao, xe có bảo hiểm rồi, nhưng bà vẫn thấy có lỗi. Lúc về nhà định đi tắm thì lại nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, bà đỏ mặt lặng lẽ đi ra.Bà lười nói nhiều, chỉ đơn giản nói rằng mình định học lái xe, sau khi lấy bằng sẽ đi du lịch tự lái. Bà cũng muốn hưởng thụ cuộc sống, đi ngắm nhìn những cảnh đẹp mà khi trẻ từng mơ ước. Trước khi kết hôn, bà là con cả trong nhà, ba bà chạy xe than từ Sơn Tây, bà từng giúp ông đi áp tải hàng đến Hà Bắc, Nội Mông. Khi ấy, ngồi trên xe than bụi bặm nhìn phong cảnh bên ngoài, bà đã nghĩ: "Thật đẹp quá."Chu Cảnh Minh ngơ ngác hỏi: "Nhỡ xe ô tô mà cũng nổ lốp giữa đường thì sao?"Hay rồi, mẹ anh nổi giận: "Cậu về nhà ngay cho tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cậu xem, tôi làm sao để mang xe điện về bằng chính sức mình."Chu Cảnh Minh nói: "Con chỉ lo cho sức khỏe của mẹ...""Lo cho cậu trước đi!" Bà Ôn Tố Mai liếc anh: "Ban ngày ban mặt... Tôi còn chẳng muốn nói nữa.""... Mẹ đừng đi rêu rao khắp nơi đấy.""Tôi còn dám nói ra chắc? Mất mặt chết đi được, tôi chỉ muốn chui xuống đất thôi..."Chu Cảnh Minh bỏ chạy, lái xe chạy mất. Mẹ anh đuổi theo cảnh cáo: "Cậu mà dám chở xe điện về, tôi cắt đứt quan hệ mẹ con với cậu!"Bà nhất quyết sẽ tự mua keo vá xe, tự mình tháo bánh ra sửa. Trước đây bà từng vá lốp xe ba bánh, xe điện có gì mà khó?Chu Cảnh Minh mặc kệ, chạy xe dọc con đường đó tìm kiếm. Cuối cùng, anh thấy xe điện bị khóa vào một cái cây nhỏ. Chắc mẹ anh sợ mất nên khóa nó lại. Anh ngồi xuống mở khóa, nhấc xe điện nhét vào cốp.Trên đường về, anh mua thêm miếng vá lốp. Về đến nhà, Vạn Thanh đã rời đi. Anh tắm xong, nằm lên giường, từng chuyện phiền phức cứ thế kéo đến.Trong nhóm chat, Trương Chú đang chế giễu Vạn Thanh, hỏi sáng nay cô ở đâu. Cô nói ở nhà. Nếu ở nhà thì tại sao Chu Tiểu Minh lại bắt máy? Rồi cô ấy nói nghi ngờ hai người có gian tình, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra bằng chứng.Vạn Thanh cười trừ, nói cô ấy thay mình chào hỏi ba cô ấy. Hôm nay là sinh nhật ba của Trương Chú, trưa nay cô ấy về nhà ăn cơm.Chu Cảnh Minh xem xong tin nhắn, thấy Trương Chú đã @ anh, hỏi anh có chở xe điện về chưa. Anh trả lời: [Chở về rồi. Mẹ tôi nói làm xước xe nhà cậu, vết xước có lớn không?]Trương Chú nhắn lại: [Chuyện nhỏ thôi, mẹ tôi nói chỉ bị lõm một vết bằng móng tay.] Sau đó cô ấy @Vạn Thanh: [Tối nay có kế hoạch gì không?]Vạn Thanh trả lời: [Môi giới đang xem nhà.]Trương Chú hỏi: [Môi giới này có đáng tin không? Ngày nào cũng đến xem, mà vẫn chưa có ai thực sự quan tâm sao?]Vạn Thanh đáp: [Có hai người có ý định mua, nhưng không thống nhất được giá.]Trương Chú nhắn lại: [Nhà cũ rồi, giá chắc cũng không được như mong muốn. Trước đây còn nói sẽ cải tạo, giờ chẳng ai ngó ngàng gì nữa.]Vạn Thanh nói: [Cứ theo giá thị trường thôi. Ba mẹ mình nói không vội bán.] Sau đó cô ra ban công, chụp mấy bông hoa rồi gửi riêng cho Chu Cảnh Minh, hỏi anh: [Về đến nhà chưa?]Chu Cảnh Minh trả lời: [Rồi.]Trương Chú gửi vào nhóm một đôi khuyên tai dài xinh đẹp: [Đeo với váy hai dây thì duyên dáng biết bao.]Vạn Thanh ngay lập tức thích, nhắn riêng cho cô ấy: [Mình muốn!]Trương Chú đáp: [Mơ đi!] rồi thắc mắc: [Không phải cậu chê đeo khuyên tai vướng víu sao?]Vạn Thanh lục lại chiếc túi cùng mẫu với túi của Triệu Lâm lúc sinh thời, chụp ảnh rồi gửi cho cô ấy: [Lúc trước mua định đưa cậu đó. Nếu cậu không muốn dùng, mình sẽ treo lên bán?]Trương Chú nhắn lại: [Để cho mình. Sau này thấy chiếc túi này sẽ nhớ đến Triệu Lâm.]Sau khi khách xem nhà xong, Vạn Thanh đội nắng xuống tìm thợ sửa chữa. Máy hút mùi nhà cô hơi hỏng, điều hòa phòng khách cũng cần nạp gas. Dạo gần đây mẹ cô cứ liên tục nhắc nhở: "Con không phải người trong nhà hả? Nhờ con tìm người làm tí việc mà sao khó vậy?"Buổi chiều, Chu Cảnh Minh ngồi xổm trong sân để vá lốp xe. Anh dùng dụng cụ nạy vỏ ngoài, lấy săm xe bên trong ra, bơm căng rồi ngâm vào nước để tìm chỗ rò khí. Sau đó anh dùng dũa chà nhẵn vị trí thủng, dán miếng vá lốp lên. Nghe thấy tiếng động, anh ngoảnh lại thì thấy Vạn Thanh bê chậu hoa bước xuống từ xe điện. Cô nói đây là hoa tường vi hồng, cô trồng trên ban công nhà mình. Rồi cô đứng bên cạnh, nhìn anh vá lốp, hỏi: "Dễ vá không?"Chu Cảnh Minh nhìn cô: "Em không có gì để nói sao?"Vạn Thanh cười nhẹ, rồi hỏi anh: "Tối nay đi uống trà hạnh nhân nhé?"Chu Cảnh Minh không mấy hứng thú: "Em có thích uống đâu."Vạn Thanh chẳng bận tâm: "Em đi cùng anh là được."Chu Cảnh Minh thu dọn hộp dụng cụ rồi vào nhà tìm quần áo để đi tắm.Vạn Thanh dựa vào bàn ăn trả lời tin nhắn đồng nghiệp cũ. Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, người kia chỉ hỏi cô đã quay lại làm việc chưa, trong lời nói có ý định muốn nhảy việc. Cô gập điện thoại lại, bắt đầu suy ngẫm.Đã về đây hơn hai tháng, nói là không có việc làm, nhưng người này người kia cứ tìm đến cô, nhóm chat này nhóm chat nọ liên tục có tin nhắn, đủ mọi thông tin chốn công sở cứ thế len lỏi vào cuộc sống của cô.Những tin tức đó lẫn lộn thật giả, có khi chỉ một câu vô tình cũng khiến cô lo lắng. Đôi lúc, cô chỉ định vào nhóm xem có bỏ lỡ tin gì quan trọng không, nhưng rồi lại bị cuốn vào việc kiểm chứng thông tin, trong lúc đó lại bị hấp dẫn bởi tin tức khác, thế là lại kiểm chứng tiếp... Cứ thế, ba tiếng trôi qua, cuối cùng cô có thu thập được nội dung thực chất nào không? Không. Vậy mà cô rõ ràng không đi làm, nhưng ngày nào cũng mệt mỏi như thể đã làm việc cả ngày.Cô cảm thấy mình có quá nhiều chuyện phải bận tâm. Mỗi lần ba người họ tụ tập, cô luôn bận rộn trả lời tin nhắn, trong khi Chu Cảnh Minh ít khi hồi âm, Trương Chú cũng không quá nhiều. Nghĩ vậy, cô bắt đầu rời khỏi một số nhóm chat, thậm chí thẳng tay xóa bỏ một số liên hệ. Bất cứ mối quan hệ xã hội nào khiến cô tốn công sức và cảm xúc một cách vô ích, cô đều dọn dẹp triệt để.Bác sĩ tâm lý của cô từng nhiều lần khuyên rằng nên tinh giản mối quan hệ, dành thời gian cho những điều cụ thể hơn, đừng lúc nào cũng suy nghĩ về những thứ quá trừu tượng, mông lung. Hãy đặt mình vào những điều giản dị trong cuộc sống: như nấu một bữa ăn thật chỉn chu, xem một bộ phim, gọi một cuộc điện thoại cho gia đình.Trước đây cô không để tâm lắm, nhưng khoảnh khắc này, cô chợt hiểu ra những lời đó sâu sắc nhường nào. Như mấy hôm trước, khi cô bỏ công nấu cơm cho họ, hay lúc cô tìm thợ sửa máy hút mùi, hoặc khi cô mang chậu tường vi hồng đến đây – trong những việc đó, cô thực sự cảm thấy sự bình yên và niềm vui chân thực từ tận đáy lòng.Cô trân trọng những niềm vui ấy, cố gắng kéo dài chúng ra, rồi cứ thế ngồi yên chờ anh tắm xong.Anh thay đồ bước ra, giục cô: "Đi thôi."Vạn Thanh đề nghị: "Anh chở em bằng xe điện đi?"Chu Cảnh Minh hỏi: "Em không sợ nóng sao?"Vạn Thanh lắc đầu: "Không sợ."Chu Cảnh Minh lên xe, xác nhận lại: "Đủ điện không?"Vạn Thanh ngồi ra sau, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: "Đủ."Mặt trời vừa khuất sau đường chân trời, làn gió buổi tối vẫn mang hơi nóng vương vất.Vạn Thanh nói: "Gió vẫn còn hơi nóng."Chu Cảnh Minh nhắc: "Chính em nói là không sợ nóng."Vạn Thanh lườm anh: "Đồ không biết hưởng thụ."Chu Cảnh Minh hỏi: "Lời này của em có ẩn ý gì không?"Vạn Thanh không thèm đáp, "Lười nói chuyện với anh."Đến ngã tư đèn đỏ, Chu Cảnh Minh có vẻ mất tập trung, ánh mắt đầy suy tư nhìn dòng người qua lại.Vạn Thanh gọi anh: "Chu Cảnh Minh."Anh quay đầu lại nhìn cô, cô chống chân xuống đất, chồm người lên hôn nhẹ anh.Sau đó, cô ngồi thẳng lại, giục anh: "Đi thôi."Anh hỏi: "Nhất định phải làm anh bất ngờ như vậy sao?"Cô trả lời: "Lái xe đi, đừng nói nhiều nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0