Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Gặp lại cố nhân...

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Sau buổi tối ở quán lẩu hôm đó, cô định tìm Chu Cảnh Minh nói chuyện, nhưng nói gì đây? Có những chuyện người ngoài nói nhiều cũng vô ích, quan trọng là bản thân anh có thể tự hiểu thấu hay không.Thứ anh thực sự muốn có lẽ chưa chắc là một "mối quan hệ được xác nhận rõ ràng". Theo trực giác của cô, nếu cô nói: "Được thôi, chúng ta chính thức yêu nhau đi."—Câu nói này vừa thốt ra, mối quan hệ của họ sẽ trở nên vô vị.Đây có phải điều anh mong muốn không? Có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết mình muốn gì.Nhưng cô chắc chắn một điều: Chu Cảnh Minh tuyệt đối không muốn chia xa, chỉ là nếu quá dễ dàng ở bên nhau, một số cảm xúc vụn vặt của anh sẽ không có chỗ để bày tỏ. Vì anh chính là kiểu người hay tự mâu thuẫn, kỳ quặc theo cách riêng. Có những điều rõ ràng muốn nói nhưng lại không chịu nói, cứ bắt người khác đoán. Rõ ràng thèm đồ ngọt, đặt đồ uống là xong, nhưng anh lại không đặt, mà chỉ nói muốn uống, xem người ta có hiểu ý không.Thật ra cô cũng không biết mình muốn gì, nhưng cô cực kỳ rõ ràng mình không muốn gì.Hầu hết thời gian, cô cũng cảm thấy bản thân chỉ đang nói theo người khác, cứ như một "bậc thầy tình yêu" trước mặt Trương Chú, thao thao bất tuyệt về việc thích những mối quan hệ đầy cực đoan và tính tự hủy, về chuyện ái dục là một chiếc chìa khóa ma thuật vân vân... Nhưng tất cả những lời đó đều là cô đọc được từ một bài viết trên một tài khoản công cộng nào đó, chứ không phải trải nghiệm thực tế của cô.Những gì cô thực sự trải qua là: ở bên Trương Chú và ở bên Chu Cảnh Minh, tần số của họ hoàn toàn khác nhau. Trương Chú mang đến cho cô cảm giác cực kỳ thoải mái, giống như một người thân thiết suốt đời cãi nhau cũng không thể xa rời. Còn Chu Cảnh Minh lại khiến cô vừa quen thuộc vừa mới lạ—quen thuộc vì ba mươi năm tình bạn cũ, mới lạ vì cô lại có một cảm giác muốn bảo vệ anh, một sự thương xót. Và từ sự thương xót đó, còn có thể phát triển thành nhiều cảm xúc khác mà trước đây cô chưa từng trải qua.Cô không biết nữa, cô thường cảm thấy bản thân như bị cuốn vào một vòng xoáy, quan điểm và suy nghĩ liên tục bị đập vỡ rồi xây dựng lại, rồi lại đập vỡ lần nữa. Rõ ràng cô biết có những chuyện chỉ là tự làm khổ mình, nhưng cô vẫn không kìm được mà muốn hiểu cho rõ ràng. Đôi khi, khi suy nghĩ quá nhiều, cô còn tự trò chuyện với chính mình, và qua những cuộc đối thoại đó, cô có thể chạm đến những góc khuất chưa từng biết về bản thân, những phiên bản phức tạp và đa chiều hơn của chính mình, từ đó nắm bắt được một chút năng lượng. Dù chỉ là chút ít, phần lớn đều thoáng qua rất nhanh, nhưng cô vẫn thấy an lòng, một sự an lòng rất thực tế.Chu Cảnh Minh cũng sắp phát điên rồi.Sáng sớm năm giờ rưỡi, mới năm rưỡi mà mẹ anh đã tắt điều hòa trong phòng ngủ, bắt anh dậy ôn luyện thi lý thuyết lái xe với bà. Hai ngày nữa là bà đi thi phần lý thuyết.Ngày đầu tiên, mẹ anh hào hứng vào phòng làm việc ôn tập, nhưng tìm chuột máy tính mãi không thấy, cuối cùng nổi giận đùng đùng, nửa tiếng sau còn gọi điện trách anh: "Con giấu chuột đâu rồi?"Anh nói máy tính ở nhà không có chuột.Mẹ anh nổi điên: Không có chuột? Máy tính không có chuột thì còn gọi là máy tính sao? Trên phòng thi cũng không có chuột?Được rồi, tan làm anh mang chuột từ công ty về.Lần đó, anh tìm được đề thi thử cho bà làm. Đến một câu nào đó, đại khái là: Khi lái xe gặp tình huống tắc đường hoặc xe phía trước di chuyển chậm, thì nên làm gì?Mẹ anh chọn: Đi vào làn đường ngược chiều.Anh tối sầm mặt mày: Mẹ à, mẹ đừng thi nữa.Bà cười tinh quái: Mẹ đùa thôi mà.Sáng hôm ấy, sau khi ôn thi với mẹ xong, anh đơn giản nấu một nồi cháo, lấy bánh bao trong tủ lạnh hấp lại. Khi ăn sáng, anh mở nhóm chat ba người của bọn họ ra xem—hiếm hoi đến hai ngày rồi mà không ai nói câu nào.Anh liền chuyển tiếp một bài viết từ tài khoản công cộng vào nhóm—thời gian và địa điểm tổ chức giải bóng rổ liên thành phố.Trương Chú nhắn lại: [Cậu tham gia hả?]Chu Cảnh Minh đáp: [Ừ.]Trương Chú hỏi: [Trời nóng thế này chắc chẳng ai đi xem đâu nhỉ?]Anh trả lời: [Bảy giờ tối thi đấu.]Trương Chú nói: [Thế vẫn nóng lắm, lại đúng giờ ăn tối nữa.]Chu Cảnh Minh vừa lột trứng luộc vừa ăn từ tốn, một lúc sau mới nhắn lại: [Tôi đâu có kêu cậu đến.]Trương Chú cố ý hỏi lại: [Vậy cậu đăng lên nhóm làm gì?] Sau đó liền nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Chu Tiểu Minh sao hôm nay vòng vo vậy?]Lúc đó Vạn Thanh không để ý điện thoại, cô đang tưới cây trên ban công. Xong xuôi nhìn thấy tin nhắn riêng, cô đáp lại ngắn gọn: [Em đi xem.]Chu Cảnh Minh nhắn: [Ừm.]Cô hỏi: [Anh ăn chưa?]Anh đáp: [Ăn rồi.]Cô nhắn: [Đi làm đi.]Chu Cảnh Minh không trả lời nữa, thay đồ rồi ra ngoài đi làm.Ngay sau đó, Vạn Thanh nhắn riêng cho Trương Chú: [Xem cậu kìa.]Trương Chú khó hiểu: [Mình làm sao?]Cô đáp ngắn gọn: [Mục bất kiến tiệp.] (Ý chỉ một người không tự thấy rõ những gì ngay trước mắt mình.)Trương Chú trả lời: [Cậu cũng vậy thôi!]Vạn Thanh không đôi co với cô ấy, ăn sáng xong thì ra cửa hàng đồ gia dụng mua bóng đèn. Bóng đèn trong nhà ăn bị hỏng, cô mang theo hộp dụng cụ, trèo lên bàn tháo bóng cũ, rồi cầm ra cửa hàng mua cái mới. Cô khá giỏi tính toán, người bán hàng giới thiệu một loại mười mấy tệ và một loại bảy, tám tệ. Ban đầu cô định mua loại mười mấy tệ, nhưng nghĩ đến việc nhà sắp bán, nên quyết định lấy loại rẻ hơn.Trên đường về nhà, cô gặp mẹ của Tiểu Xuân. Bà đang chạy xe điện đi siêu thị làm việc, nói hôm nay làm ca dài, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Bà nói không làm dọn vệ sinh nữa mà chuyển sang quầy thủy sản, nếu Vạn Thanh muốn ăn hải sản thì cứ đến tìm bà, bà có thể chọn cho cô những con cá con tôm vừa mới chết, giá rẻ hơn hải sản sống ít nhất một nửa.Vạn Thanh vui vẻ đồng ý: "Được ạ, được ạ." Cô hỏi: "Đứng suốt một ngày có mệt không dì?"Bà cười: "Không mệt chút nào!" Rồi thân thiết mời cô khi nào rảnh qua nhà chơi, nói rằng từ khi bọn họ lớn rồi, chẳng mấy khi gặp nhau nữa.Vạn Thanh cười nói: "Được ạ, bữa nào bọn con sẽ ghé thăm."Tạm biệt mẹ Tiểu Xuân xong, Vạn Thanh ghé qua chợ mua đồ nấu cơm trưa. Cô dự định làm đậu hũ sốt, rau cải xào tỏi. Nhưng chỉ có một mình, nấu hai món chắc cũng không ăn hết. Khi chọn đồ, cô vô tình chứng kiến một vụ tranh cãi—chủ quán nói một bà lão chưa trả tiền, bà ấy lại khẳng định đã đưa rồi và còn chưa được thối. Vừa hay cảnh đó lọt vào mắt Vạn Thanh, cô làm chứng giúp bà lão, nói rõ số tiền bà đã đưa, thậm chí chỉ ra tờ tiền đó trong hộp đựng tiền của cửa hàng.Rời khỏi chợ, cô lại gặp mẹ của Chu Cảnh Minh. Hai người chào hỏi vài câu, Vạn Thanh hỏi: "Hôm qua con đi ngang quán bún, sao dì không mở cửa ạ?"Bà phất tay: "Dì nghỉ làm rồi, đang thi lấy bằng lái đây! Sắp thi lý thuyết rồi."Vạn Thanh ngạc nhiên: "À, vậy thì tốt quá! Khi nào dì thi ạ?"Bà đáp: "Ngày kia là thi rồi."Vạn Thanh hỏi tiếp: "Hôm đó Cảnh Minh chở dì đi thi sao?"Bà nói: "Kệ nó đi làm, dì tự bắt xe đi."Vạn Thanh nhiệt tình đề nghị: "Con chở dì đi nhé, dù sao con cũng rảnh mà."Bà vội xua tay từ chối: "Không cần đâu, phiền con lắm."Cô cười nói: "Thật sự không sao ạ, con ở nhà cũng chỉ ngủ thôi. Chở dì đi cũng là chuyện nên làm mà."Mẹ Chu nhìn cô bằng đôi mắt tinh tường, mỉm cười nói: "Vậy thì dì làm phiền con nhé.""Chuyện nhỏ thôi ạ!" Vạn Thanh cũng cười ngốc nghếch rồi về nhà.Cô cảm thấy nói chuyện với người lớn thật dễ chịu, họ đều rất tử tế, chẳng ai giục cưới hay sinh con gì cả. Về đến nhà, cô gọi video cho ba mẹ, vừa gọi vừa lột nho. Nho này cô mua từ một người bán hàng rong, quả to tròn tím sẫm, giá năm sáu tệ nửa ký. Nói chuyện một lúc, mẹ cô bỗng bật khóc, càng khóc càng lớn mà không nói vì sao.Vạn Thanh ngơ ngác: "Con có nói gì đâu mà  sao mẹ khóc?"Không lâu sau cậu cô gọi đến, nói rằng ba mẹ cô xót cô ăn nho rẻ tiền, muốn mua nho Shine Muscat cho cô ăn....Sau bữa trưa, cô ngủ một giấc ngon lành, dậy đi vệ sinh rồi chuẩn bị qua nhà mới. Rèm cửa các phòng đã may xong, cô hẹn thợ đến lắp đặt. Khi rửa tay, cô nhìn vào gương, phát hiện da mình sáng hơn hẳn. Cô nghiêng mặt kiểm tra kỹ, đúng là da đẹp lên thật.Sau đó cô thay chiếc váy xinh xắn từng mua cùng Trương Chú, đứng trước gương ngắm nghía, tự khen mình: "Xem kìa! Cổ thiên nga tao nhã biết bao, xương quai xanh gợi cảm biết bao, đúng là một mỹ nhân!"Cô tự vuốt cổ mình, trầm trồ: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"Gương thành kính đáp: "Là cô, thưa quý cô! Cô là người phụ nữ quyến rũ nhất mà Chu Cảnh Minh từng gặp. Chắc chắn anh ta sẽ say mê cô đến tận cùng."Vạn Thanh mỉm cười rạng rỡ, đầy tự tin rời đi.Trên đường lái xe đến nhà mới, cô gọi điện cho gara ô tô, phàn nàn rằng điều hòa mới thay mà vẫn có mùi lạ. Kết thúc cuộc gọi, cô hạ kính xe thông gió, vừa hay thấy xe của Chu Cảnh Minh. Nhưng ghế lái không phải anh, mà là một người phụ nữ tóc ngắn màu vàng.Người phụ nữ đó lái xe rất hung hăng, nhấn ga một cái là bỏ xa cô. Theo bản năng, cô đuổi theo, trực giác mách bảo cô rằng đó không phải đồng nghiệp hay bạn bè bình thường—bạn bè bình thường sẽ không lái xe người khác một cách ngang tàng như vậy.Nhưng cô không đuổi kịp, đối phương lái quá nhanh. Cô tấp xe vào lề, do dự mấy phút rồi gọi điện cho Chu Cảnh Minh, hỏi: "Người lái xe của anh là ai?"Chu Cảnh Minh đang bận, xung quanh rất ồn, chỉ nói: "Tối về nói sau."Chiếc xe của Chu Cảnh Minh quá dễ nhận ra, nên Vạn Thanh lần theo hướng nó biến mất mà tìm kiếm. Nhưng đi được mười phút, cô nhớ ra còn việc cần làm, đành quay đầu xe về nhà mới.Người thợ lắp rèm đang đứng trên thang, vừa làm vừa tám chuyện. Anh ta khen căn hộ có bố cục thoáng đãng, nội thất đẹp mắt, rồi lại hỏi cô có muốn lắp thêm máy lọc nước trong bếp không, vì anh ta có người thân làm đại lý thiết bị gia dụng, bắt đầu thao thao bất tuyệt...Vạn Thanh muốn chặn họng anh ta ngay: "Anh chỉ cần lắp rèm cho tốt là được, sao mà nói nhiều quá vậy?" Nhưng đúng lúc cảm xúc bốc lên, có một giọng nói vang lên trong đầu cô: "Nói vậy xong, liệu trong lòng mày có thấy thoải mái hơn không?"Cô chậm rãi bình tĩnh lại, chẳng nói gì cả.Sau khi lắp xong rèm, cô xuống tầng thì nhận được điện thoại của Chu Cảnh Minh. Cô đứng dưới tán cây nhận cuộc gọi. Cuộc gọi kéo dài hai phút, nhưng hầu như chỉ có anh nói.Anh không cung cấp nhiều thông tin, chỉ nói người lái xe là Giang Minh Châu, cô ấy và bà nội vừa về hai ngày trước. Mấy năm nay anh vẫn giữ liên lạc với Giang Minh Châu, nhưng không nói với cô và Trương Chú vì thấy chuyện này không tiện để kể.Kết thúc cuộc gọi, Vạn Thanh đứng tại chỗ thêm vài phút rồi mở WeChat nhắn cho Trương Chú: [Cậu gửi lại cái meme trước kia cậu cho mình xem...]Xóa đi, gõ lại: [Cậu gửi lại cho mình bức ảnh ở quán lẩu, tấm hình trông giống Minh Châu ấy.]Không lâu sau, Trương Chú chuyển lại ảnh cho cô, còn hỏi: [Sao vậy?]Cô mở ảnh ra xem kỹ một lúc, rồi trả lời: [Không có gì, cậu làm việc đi.]Buổi tối, Chu Cảnh Minh ghé qua. Vạn Thanh đem mấy cái bánh sủi cảo còn thừa trong tủ lạnh ra chiên lại, hai người cùng ăn qua loa vài cái.Cô mở nắp chai nước có ga, rót một ly cho anh, rồi hỏi: "Những năm qua cậu ấy sống thế nào?"Chu Cảnh Minh uống một ngụm nước, đáp: "Khó khăn hơn chúng ta một chút."Vạn Thanh hỏi: "Năm đó cậu ấy rời đi là vì mang thai ngoài ý muốn?""Anh chưa từng hỏi." Chu Cảnh Minh nói, "Chắc chuyện gia đình mới là cú sốc lớn nhất."Vạn Thanh tính nhẩm: "Vậy đứa bé giờ cũng phải chín tuổi rồi?""Hơn chín tuổi, đang học lớp bốn rồi."Cô không hỏi thêm nữa. Có những chuyện, chỉ cần nghĩ cũng đoán được. Một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, chưa kết hôn mà đã làm mẹ, vừa phải nuôi con vừa phải kiếm sống, con đường phía sau chắc chắn không hề dễ dàng.Cô cũng không hỏi: Tại sao cô ấy không bỏ đứa bé? Tại sao cô ấy không liên lạc với bọn họ? Tại sao cô ấy lại chọn sống tha hương cùng bà nội?Có quá nhiều yếu tố góp phần tạo nên mọi chuyện, không cần thiết phải hỏi làm gì.Đầu óc cô hơi rối, khoanh tay đứng đó sắp xếp lại suy nghĩ.Chu Cảnh Minh rửa chén trong bếp, rửa xong rồi không biết làm gì, bèn quay ra nói: "Vậy anh về đây."Vạn Thanh hoàn hồn, nói: "Hay là đừng về nữa?"Chu Cảnh Minh hỏi: "Có bàn chải dư không?"Cô nhìn anh, đáp: "Không có thì em đi mua cho anh."...Không thể chối từ lòng tốt này, đương nhiên là phải ở lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0