Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Gặp lại cố nhân...

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Ba ngày trôi qua kể từ tối hôm đó. Vạn Thanh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, trong nhóm chat vẫn nói cười như thường.Chu Cảnh Minh thì ít nói hẳn, trừ khi Trương Chú @ anh, còn lại anh hiếm khi lên tiếng.Tính cách anh vốn vậy, cũng chẳng có gì lạ.Vạn Thanh thì lại dính lấy điện thoại suốt. Khi ngồi giặt đồ trong nhà vệ sinh cô cũng đặt điện thoại trên nắp bồn cầu bên cạnh. Không có việc gì làm, ngón tay lại lướt vào nhóm chat xem có ai trò chuyện không. Nhưng chẳng ai nói gì cả, ai cũng bận rộn với cuộc sống của mình.Riêng cuộc trò chuyện riêng giữa cô và Chu Cảnh Minh vẫn dừng ở tin nhắn hôm nọ—anh hỏi cô "Trong lòng em, anh đã từng là phương án dự phòng chưa?", và cô trả lời "Đã từng."Có những chuyện không thể giải thích tường tận được. Giải thích thế nào đây? Nói gì cũng vô ích. Cô không có cách nào tái hiện lại tâm trạng phức tạp khi đó để giúp Chu Cảnh Minh hiểu cô hơn. Ít nhất vào thời điểm ấy, cô không hề nhận ra rằng mình đang xem anh là lựa chọn thay thế. Mãi đến khi hai người cắt đứt quan hệ, cô mới thực sự hiểu ra mình đã làm gì.Cô từng phải lòng một "thiên tài triết học" theo cách mà cô có thể tóm gọn lại là: Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa. Khi đó cô vừa đỗ cao học, đầy tự hào và kiêu hãnh, tâm thế của cô thay đổi hoàn toàn. Mà người kia lại hài hước, nho nhã, tự tin và điềm đạm, còn có chút gì đó xa vời khó với tới—sự kết hợp ấy có sức hấp dẫn chết người với cô gái hai mươi mấy tuổi như cô.Khi ấy, cô mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Chu Cảnh Minh, dù anh chưa từng thổ lộ. Nhưng cô cũng rất hư vinh, nhất là vào những đêm đông, nghe thấy tiếng thở của anh trong điện thoại, cô bỗng thấy lòng ngọt ngào lạ thường. Cô sẽ giả vờ nói: "Lạnh quá, cúp máy đi." Anh sẽ vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục nói chuyện với cô.Tình cảm của cô dành cho Chu Cảnh Minh khi đó rất phức tạp, thậm chí đôi lúc còn pha lẫn chút bực bội. Ban đêm, khi phòng ký túc xá đã tắt đèn, các bạn cùng phòng sẽ rì rầm kể chuyện về người yêu của họ, nói về những lời mật ngọt mà họ được nghe. Có người thích khoe khoang, để tỏ ra khác biệt, thậm chí còn kể cả kỹ thuật hôn hay chuyện giường chiếu của bạn trai mình. Mỗi khi đến đoạn đó, cả phòng sẽ ghé đầu vào giường nhau, thì thầm trò chuyện.Cô luôn im lặng lắng nghe, có khi còn bất giác cảm thấy cơ thể mình có phản ứng sinh lý, rồi lập tức thấy xấu hổ vô cùng.Cô cũng từng có những giấc mơ không thể kể, mơ thấy mình hôn Chu Cảnh Minh, mơ thấy họ làm tình trên giường. Có lúc tỉnh dậy giữa đêm, cô cố gắng nhớ lại giấc mơ ấy, bàn tay vô thức chạm vào nơi tư mật. Xong rồi lại cảm thấy trống rỗng, không biết lòng mình đang đầy lên hay vơi đi.Khi đến Thượng Hải và gặp lại người yêu cũ, cô giằng xé, do dự, không biết phải nói với Chu Cảnh Minh thế nào. Mỗi ngày cô đều tự nhủ: Ngày mai nhất định phải nói với cậu ấy. Nhưng rồi ngày mai lại thành ngày mốt, ngày mốt lại thành ngày kia, cứ lần lữa mãi. Cuối cùng, khi anh biết chuyện, tất cả cũng đã ngã ngũ.Đêm hôm đó, cô đi vòng quanh The Bund hết lần này đến lần khác, không biết đã bao nhiêu vòng. Tới rạng sáng, cô nhìn ánh sáng đầu tiên ló ra khỏi những tầng mây, và cũng tự nhủ rằng: Phải buông tay thôi.Cô giặt đồ xong, phơi lên, rồi nghiêm túc ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra, cẩn thận soạn tin nhắn. Cô muốn giải thích với Chu Cảnh Minh lý do tại sao tối hôm ấy cô lại ép anh đến vậy—bởi vì cô thật sự muốn cùng anh bắt đầu lại một cách trọn vẹn.Và chuyện này là bí mật duy nhất cô còn giữ. Cô muốn thành thật với anh. Cô muốn cố gắng một lần vì anh. Cô muốn được tha thứ.Nhưng tim cô đập quá nhanh, bụng dưới cũng mơ hồ nhói đau.Cuối cùng, cô xóa hết những gì vừa viết. Đó đều là những lời thật lòng của cô. Nhưng cô không thể gửi đi. Cô không đủ dũng cảm. Cô sợ bị tổn thương. Nhận ra điều đó, cô ngồi yên tại chỗ, bật khóc.Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, tại sao lại bản năng che giấu trái tim mình.Lời nói dối của cô tự sụp đổ, cô tuyên bố mình là một chiến binh, mà chiến binh thì luôn tự hào vì không sợ bị tổn thương. Nhưng cô không muốn bị tổn thương, không muốn buông thanh kiếm trong tay.Cô vẫn ép bản thân gửi đi tin nhắn, vừa lau nước mắt trên mu bàn tay vừa soạn: [Em muốn anh phục em. Vì anh luôn không phục em, nên em mới khó chịu, khó chịu rồi em muốn rút kiếm. Nếu anh phục em, em sẽ vui vẻ, sẽ dập tắt cơn giận trong lòng, sẽ vứt bỏ thanh kiếm trong tay.]Không lâu sau khi gửi đi, Trương Chú trả lời: [?? Gửi nhầm rồi hả bà chị?]Vạn Thanh lau sạch nước mắt trên màn hình điện thoại, tiếp tục soạn: [Hamlet – William Shakespeare. Sống hay không sống, đó là vấn đề đáng suy ngẫm; cam chịu những mũi tên độc ác của số phận, hay đứng lên chống lại biển khổ của trần gian, quét sạch nó bằng đấu tranh – hành động nào cao quý hơn?]Trương Chú sửa lại cho cô: [Hay đứng lên chống lại biển khổ nhân thế... Là "nhân thế", không phải "trần gian".] Ngay sau đó trích dẫn tin nhắn trước của cô: [Đây là câu nói của văn hào nào vậy? Nhìn lạ quá.]Vạn Thanh thở dài một hơi, lòng bỗng trở nên thông suốt hơn.Trương Chú chợt nhận ra điều gì đó, hỏi: [Hai người cãi nhau hả?] Hôm nay là Thất Tịch mà, sáng nay cô ấy còn @ Chu Cảnh Minh trong nhóm chat, nói nhà cô ấy có họ hàng mở tiệm hoa, nếu cần thì giới thiệu cho anh.Nhưng Chu Cảnh Minh không trả lời.Vạn Thanh đáp: [Vẫn là chuyện cũ thôi, bọn mình đang vượt qua nó.]Trương Chú ngạc nhiên: [Hai người không phải đã xảy ra quan hệ rồi sao? Không phải đã qua rồi hả?]Vạn Thanh cân nhắc một lúc, không trả lời.Trương Chú lại nhắn: [Cũng đã tám, chín năm rồi, hồi đó chẳng phải còn chưa trưởng thành sao?] Cô ấy lười nhắn tin, trực tiếp gọi video.Vạn Thanh từ chối cuộc gọi, nhắn lại: [Không sao đâu.]Trương Chú hỏi: [Đang buồn hả?] Rồi tiếp tục nhắn: [Trước mặt mình không phải cậu rất lợi hại sao? Chửi cậu ấy đi, mấy năm đó chẳng phải cậu ấy cũng nhận được tí năng lượng từ cậu sao?]Vạn Thanh trả lời: [Là mình ép anh ấy. Mình nói với anh ấy chuyện mang thai ngoài t.ử c.ung của mình.]Trương Chú sững sờ: [Cậu từng mang thai ngoài t.ử c.ung?]Vạn Thanh đáp: [Chuyện của ba, bốn năm trước rồi.]Trương Chú gửi tin nhắn thoại: [Cậu có vấn đề hả? Đàn ông nào mà không để tâm chuyện này chứ? Có những chuyện không chịu nổi thử thách đâu, thử thách hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng quay về nhân tính, và rồi tự làm mình khó chịu hơn...]Vạn Thanh nhắn lại: [Anh ấy nhất định phải không để tâm.]Trương Chú hiểu rồi, trả lời: [Nhưng cũng không cần phải cố tình nói ra đâu.]Vạn Thanh đáp: [Phải nói.] Rồi tiếp tục nhắn: [Sau này khi mang thai, lúc lập hồ sơ sinh nở sẽ có mục ghi rõ tiền sử sảy thai hay không.]Trương Chú gõ rồi xóa, định nói Chu Cảnh Minh có không ít khuyết điểm, cũng có phần yếu đuối... Nhưng nghĩ lại, mấy người bọn họ cũng có nhiều khuyết điểm hơn, cuối cùng chỉ nhắn lại: [Cậu có tự tin rằng cậu ấy có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này không?]Vạn Thanh trả lời: [Mình sẽ cố gắng hết sức.]Trương Chú thở dài nhắn lại: [Trong nhóm bọn mình, tính cách Chu Cảnh Minh là khó nắm bắt nhất, rất thất thường, thường xuyên không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì. Nhất là sau bao năm gặp lại, có lúc ánh mắt cậu ấy trống rỗng, thậm chí mang một sự vỡ vụn khó tả. Kỳ lạ là mình cũng chẳng thể nói ra ưu điểm cụ thể nào của cậu ấy, nhưng nếu một ngày nào đó cậu ấy bị cuốn vào vụ bê bối xâm hại gì đó, mình lại có thể tin cậu ấy vô điều kiện.]Ngay sau đó lại nhắn thêm: [Dù đối phương có bằng chứng xác thực, chỉ cần Chu Cảnh Minh nói không, mình cũng sẽ tin cậu ấy vô điều kiện.]Vạn Thanh nhìn dòng tin nhắn này, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào để không phụ tình cảm bao năm qua của bọn họ.Ngay lúc đó, cô nhìn thấy một tin nhắn trêu ghẹo khác: [Cậu ấy giỏi khoản đó lắm hả?]Vạn Thanh bật cười, nhắn lại một tràng: [Hahahahaha...]Cười xong, cô cân nhắc nhắn: [Cảm ơn cậu, Trương Chú.] Nhưng cuối cùng lại xóa đi, thấy nó quá khách sáo.Tâm trạng cô đã tốt lên, nhưng Trương Chú thì không. Lúc này, cô ấy đang ngồi yên ở nhà nhắn tin với Vạn Thanh. Cô ấy rất muốn kể với Vạn Thanh về tâm trạng tồi tệ của mình lúc này, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn.Tối qua cô ấy về nhà mẹ ăn mì gói, hai mẹ con vui vẻ quây quần bên nhau. Ăn xong, mẹ cô ấy dịu dàng nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói bà sắp kết hôn.Cô ấy sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng mẹ cô ấy vẫn từ tốn kể tiếp, nói rằng đối phương là bạn học bốn mươi hai năm trước của bà, sau ngần ấy năm gặp lại, chưa đầy một tháng họ đã quyết định kết hôn.Cô ấy phản đối kịch liệt, không chấp nhận được, như một đứa trẻ vô lý chạy về nhà mình. Vừa về đến nơi, cô ấy nhận được tin nhắn từ mẹ, một đoạn văn dài kín hai màn hình, giải thích vì sao bà muốn kết hôn và nhất định phải kết hôn.Cô ấy không thèm đọc, liền xóa ngay.Cô ấy trằn trọc không ngủ được, lòng đầy bất an, cuối cùng tìm ra một lý do chính đáng vào lúc hai giờ sáng.Cô ấy nhắn tin cho mẹ, nhắc đến chú Hồ: [Chú Hồ đối xử với mẹ tốt như vậy, sao mẹ có thể bỏ rơi chú ấy chỉ vì một người đàn ông mới quen chưa đầy một tháng?]Mẹ cô ấy mãi không trả lời. Cô ấy biết mẹ mình chưa ngủ, nên tiếp tục nhắn, hết lời thuyết phục, gửi đi năm, sáu tin nhắn.Nhưng mẹ cô ấy vẫn không trả lời.Cô ấy bắt đầu tức giận, dần mất đi lý trí, gửi thêm vài tin mang tính công kích. Cô ấy cứ gửi, gửi mãi. Nếu mẹ không trả lời, cô ấy sẽ tiếp tục gửi!Sau nhiều lần dồn dập, cuối cùng mẹ cô ấy cũng trả lời: [Mẹ không kết hôn nữa.]Nhìn thấy tin nhắn trả lời, cô ấy như bị nghẹn lại, một hơi mắc kẹt ở đó, không lên được cũng không xuống được...Sau khi trò chuyện với Trương Chú xong, Vạn Thanh xem một bộ phim tài liệu về động vật. Xem xong, cô cầm tách hồng trà ra ban công, nhìn những con chim sẻ đang mổ thức ăn trong sân, rồi quay vào bếp lấy một nắm kê rắc xuống. Rắc xong, cô phủi tay, định vào bếp nấu bữa trưa, theo thói quen trước tiên liếc nhìn WeChat một cái. Nhóm gia đình "Tương Ái Tương Thân Một Nhà" đang rất sôi nổi. Nguyên nhân bắt đầu là do mẹ cô chuyển tiếp một đoạn video ngắn, trong video, Chu Cảnh Minh đang làm món mì dầu tê, người quay video giọng đầy tự hào, nói đây là đứa con trai giỏi giang của mình, vừa đảm đang trong bếp lại có thể đường hoàng ngoài xã hội.Bình luận có họ hàng hoặc người quen hỏi: [Con trai lớn nhà chị có người yêu chưa?] Mẹ Chu trả lời: [Nó nói là chưa có.]Video này được gửi vào nhóm là vì có mấy giây quay chính diện khuôn mặt của Chu Cảnh Minh. Mẹ cô còn nói trong nhóm là bà nhìn anh lớn lên, tính anh cách tốt, tướng mạo cũng đẹp, lại có tiền đồ. Nhất là đôi mắt kia, từ nhỏ đã đen láy, đen láy như mắt nai con vậy. Trong nhà mà có đứa cháu nào đến tuổi thì bà sẽ làm mai cho.Ý tứ rất rõ ràng, "nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài".Trong nhóm, dì cả, dì hai, mợ nhỏ thay phiên nhau hỏi, nói rằng với điều kiện như vậy, sao có thể đến ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng? Có phải có bệnh tật gì không tiện nói ra không? Nếu không thì sao lại bị ế... Một loạt lời bàn tán, chỉ trỏ đủ kiểu.Vạn Thanh giận sôi người, chưa xem hết đã nhắn riêng cho mẹ mình: [Mẹ cũng quá không tôn trọng người khác rồi! Trước kia mẹ còn từng là giáo viên mầm non nữa đó.]Gửi xong, cô quay lại nhóm tiếp tục đọc. Những lời lẽ linh tinh kia không khiến cô khó chịu, nhưng lời của ba lại làm cô tức giận hơn. Ba cô nói anh cái gì cũng tốt, chỉ là quá kiêu ngạo, tự phụ. Lẽ ra có khả năng vào đại học ở Bắc Kinh, nhưng chính anh tự hủy hoại cơ hội. Hai lần thi đại học, lần sau còn tệ hơn lần trước. Tâm lý quá yếu, còn không bằng cô. Năm đó cô còn trải qua chuyện lớn như vậy, cuối cùng vẫn nhờ ý chí kiên cường mà thi đậu vào Thượng Hải...Ba cô vừa nói xong, cả nhóm đổi giọng ngay lập tức, bắt đầu khen ngợi Vạn Thanh, nói rằng cô đúng là có bản lĩnh, từ nhỏ đã thấy số mệnh không tầm thường. Dì cả hỏi cô ở Thượng Hải chắc là tốt lắm? Ba cô nói cô sống tốt lắm, trước Tết còn đang xem nhà, chuẩn bị định cư ở Thượng Hải rồi. Tiếp đó, ông giải thích việc có hộ khẩu Thượng Hải khó khăn đến mức nào...Dượng hai hỏi cô đã có người yêu chưa? Chuyện với người trước cũng chia tay hai năm rồi còn gì? Ba cô nói không vội, có năng lực thì là người chọn người khác, không có năng lực mới bị người khác chọn. Nhà ông rất dân chủ, con gái sống tốt mới là quan trọng nhất. Nếu kết hôn chỉ để làm osin nấu cơm rửa chén cho người khác, thì thà không lấy còn hơn. Ông nhấn mạnh: Ông chưa bao giờ lo lắng chuyện hôn nhân của con gái mình.Dượng hai không hài lòng, lại bắt đầu chọc ngoáy: Ồ tiếc thật đấy, uổng công nuôi nấng. Con gái ấy mà, cưới hay không cưới cũng được, dù sao cưới rồi cũng là thêm người cho nhà người ta. Nhà ông ấy mà mấy thằng con dám không cưới vợ, ông ấy đánh gãy chân chúng nó.Ba cô chắc là bị nghẹn lời, không lên tiếng. Mẹ cô lên sân khấu, trả lời dượng hai: Sau này anh rể cứ chờ hưởng phúc đi, Nhị Dũng hiểu chuyện lắm, trước Tết còn đến Thượng Hải tìm Tiểu Thanh nhờ lo công việc, xách theo cả một thùng yến sào hảo hạng. Tôi nói tiêu tiền như thế làm gì, dịch bệnh khó khăn thế mà...Vạn Thanh nhìn những lời qua lại sắc bén ấy, đọc đi đọc lại, từ giận dữ chuyển sang bình tĩnh.Sau đó cô cầm chìa khóa xe, lái về quê thăm nhà cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0