Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Kết văn.

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Chưa được mấy ngày sau khi bước vào tháng Chạp, Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh đã đi đăng ký kết hôn. Ba mẹ cô chuyển đến nhà mới, còn hai người họ dự định sẽ tạm thời sống ở khu nhà tập thể.Vạn Thanh không muốn sống chung với mẹ chồng, ngay cả mẹ ruột mình cô còn không thích ở cùng, huống hồ là mẹ chồng. May mắn thay, mẹ chồng cô cũng không muốn sống cùng hai vợ chồng họ, thế là đôi bên chẳng ai phải vướng bận ai.Những ngày đầu chuyển vào nhà mới, ông Vạn mặt nặng mày nhẹ với cô. Người ta thường nói "có vợ quên mẹ," nhưng nhà cô thì là "có con rể đuổi ba đi." Mẹ cô cũng nói bóng nói gió: "Ở nhà chẳng thấy con nói được lời nào dễ nghe với ba con cả."Vạn Thanh cũng cảm thấy có chút không phải, hôm đó cô nhìn ông Vạn thật lâu, nói rằng ông mãi mãi là người đàn ông vĩ đại và không thể thay thế trong lòng cô. Ban đầu cô chỉ định an ủi ông thôi, nhưng nói đến đây lại tự mình xúc động, rơi mấy giọt nước mắt.Ông Vạn cũng bùi ngùi xúc động, hiếm khi quay lưng đi lau nước mắt. Ký ức ùa về, mới hôm qua con gái còn ngồi trong phòng học bài, hôm nay đã gả cho người ta rồi. Ông Vạn là người thế nào nhỉ? Thật khó để mô tả chỉ bằng dăm ba câu. Ông có thể ngồi bên bàn trà bàn luận về "Các mỹ nhân đều có nét đẹp riêng, cùng nhau tạo nên thế giới hài hòa," cũng có thể trên bàn rượu phân cấp bậc con người, nói ra những lời đầy chủ nghĩa xã hội Darwin, nào là "kẻ mạnh sinh tồn, kẻ yếu bị đào thải."Trước đây, Vạn Thanh thấy ông Vạn nói không sai, xã hội này vốn dĩ là vậy, xưa nay vẫn luôn là "kẻ thắng làm vua, cá lớn nuốt cá bé." Nhưng bây giờ cô không còn nghĩ thế nữa. "Kẻ mạnh sinh tồn" có thể hiểu đơn giản rằng, trong những bối cảnh và môi trường khác nhau, con người cần tìm kiếm và mở ra con đường phù hợp với chính mình. Ý nghĩa và mục đích của giáo dục chính là giúp chúng ta có thể tạo ra và nắm giữ nhiều khả năng hơn.Cũng giống như Trương Chú lúc này, cô ấy mặc chiếc áo khoác cashmere mới mua, từ tốn đi qua từng con phố nhỏ để tìm một tiệm hoa, đặt một bó tươi cho Vạn Thanh. Ba ngày trước, Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh đã nhận giấy kết hôn, ngày mai tổ chức tiệc mừng ở khu nhà tập thể. Hôm nay tan làm rảnh rỗi, cô ấy muốn đi đặt hoa trước.Thực ra đặt ở tiệm nào cũng được, nhưng mấy hôm trước khi đi dạo phố, Vạn Thanh thấy một cặp đôi ôm bó hoa trong đó có một cành hoa Thiên Điểu, cô nói mình thích Thiên Điểu. Hoa khác thì dễ tìm, nhưng Thiên Điểu không phổ biến, Trương Chú phải tìm đến ba bốn tiệm mới thấy. Tìm được rồi, cô ấy nhắn tin cho Chu Cảnh Minh: [Hoa tôi đặt rồi, đừng mua trùng nhé.]Nói đến Chu Cảnh Minh... Anh bây giờ không còn như trước nữa, không phải muốn châm chọc là châm chọc, muốn đùa là đùa được. Hiện tại, trước tiên anh là "chồng nhỏ đáng yêu" của Vạn Thanh, sau đó mới là bạn thời thơ ấu của bọn họ. Nếu ai không biết điều mà làm anh khó xử, có thể anh sẽ chẳng thèm quan tâm, nhưng Vạn Thanh thì sẽ.Bước ra khỏi tiệm hoa, trời đã tối. Cô ấy cầm trong tay một bó cúc khô mà bà chủ tặng, thấy cầm lâu thì lạnh tay, bèn đặt nghiêng vào trong túi, chỉ để lộ phần ngọn. Trời lạnh quá, cô ấy kéo khăn quàng cổ lên một chút, cúi đầu liền có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của nước xả vải. Thêm vào đó, hôm nay cô ấy mặc chiếc áo cashmere mới mua, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui vô cớ, như có những bong bóng nhỏ lăn tăn trong lòng.Chẳng có chuyện gì to tát xảy ra, nhưng vẫn thấy vui vui, "hi hi hi," cứ vậy mà hớn hở đi giữa dòng người, nhìn đông nhìn tây, vô tình bị va phải cũng chẳng sao.Ồ... đoán xem cô ấy vừa nhìn thấy gì?Một quán rượu Nhật Bản mới khai trương! Cô ấy mê kiểu quán này lắm, tan làm một mình đến đây uống rượu, ăn xiên nướng, thả hồn vào khoảng không, thật là tuyệt biết bao. Ở những nơi khác, một mình uống rượu có thể kỳ lạ, nhưng ở quán rượu Nhật thì không.Cô ấy thích thú ngồi xuống, gọi một bình rượu sake, thêm cá thu Nhật nướng mơ muối, nấm nướng, cổ gà nướng, vi cá đuối nướng, canh đậu hũ... Sau khi gọi món xong, cô ấy đặt hai tay lên đầu gối, vừa mong đợi từng món được mang lên, vừa chậm rãi ngắm nghía cách bài trí và những vật trang trí đáng yêu trong quán. Khi đồ ăn được dọn ra đủ, cô ấy thành kính giơ điện thoại lên chụp ảnh, rồi vừa ăn vừa chỉnh sửa hình đăng lên mạng xã hội.Mới mười phút, đã nhận được lượt thích và bình luận của Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh.Một tiếng trôi qua trong ăn uống vui vẻ, cô ấy chống cằm ngẩn ngơ ba phút, sau đó cầm điện thoại đặt mua một bộ chăn ga màu hồng cho phòng trẻ em. Trước đó, cô ấy đã dọn sẵn một phòng, đợi sơn tường khô mùi sẽ đến trại trẻ mồ côi đón một đứa bé về.Đặt xong chăn ga, tiện tay mở podcast, thấy một thính giả để lại bình luận dài, nói rằng giọng cô ấy "thật chữa lành tâm hồn."Ý chà, tâm trạng cô ấy lại càng rạng rỡ hơn!Sau đó cô ấy quàng khăn, đeo túi, mang theo chút hơi men ngọt dịu bước ra khỏi quán rượu. Ngoài trời lạnh hơn, nhưng không sao cả. Nghĩ đến ngày mai sẽ đến nhà Vạn Thanh ăn tiệc; nghĩ đến việc ngày mai sẽ thu âm podcast; nghĩ đến cuộc hẹn với mẹ đi xem triển lãm mỹ thuật; nghĩ đến động tác trồng chuối bằng cẳng tay mà cô ấy mới học được hôm qua; nghĩ đến căn phòng trẻ em được sắp xếp tỉ mỉ; nghĩ đến những kiện hàng đáng mong chờ đang trên đường giao tới...Ngày mai—sao lại có nhiều điều đáng mong đợi và những niềm vui nho nhỏ đến thế nhỉ?Cô ấy không uống nhiều rượu lắm, nhưng sao lại có chút phấn khích thế này?Nhìn thấy một cây thông Noel khổng lồ trước trung tâm thương mại, bên cạnh có hai ông già Noel đang phát quà cho bọn trẻ, cô ấy mỉm cười bước tới, cũng muốn xin một phần...Ồ, chẳng phải là ai đó sao?Là ai kia?Cô ấy khựng lại, theo bản năng vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, tim bắt đầu đập loạn nhịp.Có nên đi tới xin wechat không nhỉ?Có lẽ vì hơi men tiếp thêm can đảm, cô ấy lấy bó cúc khô trong túi ra, chầm chậm nhưng gấp gáp bước về phía viên cảnh sát mặc thường phục trước trung tâm thương mại—Nhưng chỉ đi được vài bước, chỉ vài bước thôi, cô ấy đã đứng sững tại chỗ—Cô ấy đã biết trước sẽ như vậy.Người đàn ông như thế sao có thể chưa kết hôn, chưa có vợ con chứ?Cô ấy cầm bó hoa trong tay, thất thần quay bước trở về. Nhưng đi được vài bước, cô ấy chợt bật cười khẽ. Cô ấy đặt bó hoa xuống một góc, chân thành nói một câu: "Cảm ơn, chúc anh may mắn."———Không còn nơi nào thích hợp để tụ tập nữa, nhà hàng trong thành phố thì đã ăn hết cả rồi. Định bàn nhau đi tỉnh, nhưng đang dịch bệnh, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà. Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh không giỏi nấu ăn lắm, nhưng may là mọi người cũng không kén chọn, tụ họp lại uống rượu trò chuyện là được, ăn gì không quá quan trọng.Trước đây bọn họ đều quen gặp nhau vào buổi tối, nhưng từ khi Giang Minh Châu trở về, họ đổi sang buổi trưa, để không ảnh hưởng đến công việc ở quán nướng của cô ấy vào buổi chiều. Lần này cũng vậy, hai người vừa mới nhận giấy kết hôn, hẹn nhau tụ tập vào trưa thứ Bảy.Trương Chú đến sớm nhất, ôm bó hoa được bó cẩn thận, có cả hoa Thiên Điểu. Cô ấy ôm chầm lấy Vạn Thanh trước, rồi ôm Chu Cảnh Minh, dặn dò Vạn Thanh phải giữ gìn đức hạnh phụ nữ, còn Chu Cảnh Minh thì phải giữ đạo đức đàn ông. Nói xong, cô ấy ngửa mặt cười ha hả.Giang Minh Châu đến sát giờ cơm, cô nàng ngốc nghếch bị lạnh đến đỏ cả mũi, miệng còn lẩm bẩm: "Mình không lạnh mà, mình không lạnh mà." Cô ấy ghét nhất mùa đông có người cứ bắt mình mặc thêm áo này áo nọ.Chu Cảnh Minh hỏi: "Sao không đưa Bồng Bồng đến?"Cô ấy nói: "Chúng ta nói chuyện, con bé đi theo vướng lắm." Thực ra là cô ấy không dám mang theo, con bé quá chín chắn, lần trước còn viết cả câu chuyện xoay quanh bốn người họ thành một vở kịch tình tay tư đầy drama.Món Tây lần lượt được dọn lên bàn, bốn người ngồi xuống, nâng ly rượu vang chúc mừng rồi vừa ăn bít tết vừa trò chuyện.Trương Chú chậm rãi kể lại chuyện thấy viên cảnh sát đó cùng vợ con, kể tỉ mỉ từ cảm giác sững sờ lúc đầu đến sự buông bỏ cuối cùng. Vạn Thanh không an ủi cô ấy, cũng không cần phải an ủi, chỉ cần khi còn độc thân, cô ấy tận hưởng sự tự do; khi tình yêu đến, cô ấy dốc lòng theo đuổi là đủ.Còn Giang Minh Châu, chuyên gia phản đối sự sến súa, chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì. "Người ta nhất định phải có bạn đời sao?" Cô ấy dùng không quen dao nĩa, dứt khoát dùng đũa gắp bít tết ăn. Cô ấy đói lắm rồi, từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả.Chu Cảnh Minh thấy dĩa bít tết của cô ấy trống không, hỏi: "Có cần tôi nấu tô hoành thánh không?"Giang Minh Châu không khách sáo: "Được."Chu Cảnh Minh đi lấy hoành thánh trong tủ lạnh, Vạn Thanh dõi theo anh, nói: "Tôm ở chỗ kia kìa."Chu Cảnh Minh đáp: "Mọi người cứ nói chuyện đi, anh biết rồi."Vạn Thanh vừa nghe tiếng động trong bếp vừa trò chuyện cùng Trương Chú. Chu Cảnh Minh sáng nay bị bỏng tay khi hấp trứng. Nghe thấy tiếng nước trong bếp, cô dặn: "Đừng để vết thương dính nước."Chu Cảnh Minh đáp: "Biết rồi."Giang Minh Châu thì lại thèm thuốc, xách gạt tàn ra ban công hút. Móng tay cô ấy sơn màu hồng phấn, trái ngược hoàn toàn với khí chất của cô ấy. Mấy hôm trước Trương Chú giúp cô ấy cắt tỉa rồi sơn lên, nói rằng màu này hợp với cô ấy. Mới nhìn thì thấy lạc quẻ, nhìn lâu lại quen.Dạo này cô ấy hút thuốc ít hơn, trước đây ít nhất ba đến năm điếu mỗi ngày, giờ cùng lắm hai điếu. Khi vui thì hút, khi buồn cũng hút. Nhưng lúc này cô ấy đang vui, đứng trên ban công nhìn thấy Vạn Thanh và Trương Chú trò chuyện ở bàn ăn, cũng thấy Chu Cảnh Minh trong bếp nấu hoành thánh.Cô ấy cảm thấy một sự trọn vẹn chưa từng có.Cô ấy cúi đầu nhìn những chậu hoa Vạn Thanh trồng, cây rụng lá thì trơ cành, cây yếu thì khẳng khiu, nhưng tràn đầy sức sống nhất lại chính là chậu xương rồng cô ấy từng đá đổ—một cây xương rồng bình thường màu xanh lá.Trên bàn ăn, Trương Chú khẽ nghiêng đầu, nói với Chu Cảnh Minh trong bếp: "Mẹ cậu có phải đang yêu không? Hôm nọ tôi thấy bà ấy đi uống cà phê với một ông chú phong độ lắm."Chu Cảnh Minh đáp: "Tôi không rõ."Trương Chú tự tin: "Trực giác của tôi không sai đâu. Mẹ cậu trước đây cười thoải mái lắm, hôm đó cười mím môi cơ."Chu Cảnh Minh chẳng mấy bận tâm: "Yêu thì yêu thôi, bà ấy vui là được." Sau đó anh hỏi người ngoài ban công: "Hoành thánh có cho rau mùi không?"Giang Minh Châu lớn giọng: "Cho nhiều vào!"Trương Chú thấy bộ dạng hớn hở của cô ấy, trêu chọc: "Cậu đứng ngoài ban công ăn gió hả?"Vạn Thanh đứng dậy vào bếp, Chu Cảnh Minh ngoảnh lại nhìn cô, khẽ cười rồi tiếp tục thái rau mùi.Vạn Thanh hỏi: "Cười gì vậy?"Anh cười không đáp.Vạn Thanh mở nắp nồi nước đang sôi, nhẹ nhàng thả hoành thánh vào, vô tình thấy chiếc nhẫn cưới giống hệt của mình trên ngón áp út anh, cũng bật cười.Chu Cảnh Minh hỏi: "Cười gì vậy?"Cô cũng cười không đáp.Đúng lúc đó, giọng Trương Chú vọng tới, hô hào bắt họ uống rượu giao bôi kiểu cách.Vạn Thanh bước ra từ bếp, vui vẻ hưởng ứng: "Được thôi, kiểu nào cũng chơi."Giang Minh Châu quay lại phòng khách, lấy từ túi ra một món quà đưa cho Vạn Thanh. Chiếc nơ tím trên hộp đã bạc màu.Vạn Thanh hỏi: "Gì đây?"Cô ấy đáp: "Món quà mình mua cho cậu khi cậu đi Tây Tạng hồi cấp ba, nhưng chưa kịp tặng thì Tiểu Xuân xảy ra chuyện."Vạn Thanh mỉm cười, nói cảm ơn, rồi dịu dàng mở hộp.Giang Minh Châu đứng đó, nhìn cô chậm rãi bóc quà. Những ký ức năm xưa như ùa về, cô ấy vẫn có thể mơ hồ nhớ lại cảm giác khi chọn món quà ấy.Trương Chú bỗng tưởng tượng ra viễn cảnh, phấn khích nói: "Nếu mở quà ra, có khi nào chúng ta sẽ quay về ngày hôm đó không?"Ngày hôm đó?Nếu thật sự có thể xuyên không—Trước mắt là một nhóm người chạy thật nhanh, chạy về quán net để giành chỗ ngồi. Họ đi đông, đến muộn sẽ khó tìm được dãy máy tính liền nhau.Nhưng ngay lúc đó, Vạn Thanh, Giang Minh Châu và Trương Chú đột ngột dừng chân, ba người nhìn nhau một giây rồi cùng quay lại đón Chu Cảnh Xuân đang tụt lại phía sau.Nói với cô ấy rằng: "Đừng chạy nữa, từ nay về sau, bọn mình sẽ luôn kiên nhẫn đợi cậu."-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0