Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Lời tạm biệt kh...
Lý Vĩ
2025-03-10 07:25:46
Trong năm họ lần lượt hoặc sắp bước sang tuổi mười lăm, kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba đã đến.Chu Cảnh Minh, Vạn Thanh và Trương Chú không cần phải bàn, thành tích của họ đủ vững để đỗ vào trường trọng điểm. Từ Giai Giai do suốt ngày bận rộn với đủ loại tài năng nên kết quả học tập luôn ở mức trung bình, cũng chẳng có ý định thi vào trường trọng điểm. Chu Cảnh Xuân thì lại thi trượt chỉ vì thiếu đúng ba điểm. Ngược lại, Giang Minh Châu – người vốn không được đánh giá cao – lại bất ngờ đạt điểm cao hơn cả Trương Chú, hưng phấn đến mức chạy khắp khu phố để ăn mừng.Ba mẹ Giang Minh Châu còn đặc biệt trở về để chúc mừng con gái, cô ấy cũng nhân cơ hội này nhắc đến chuyện Chu Cảnh Xuân thi trượt. Ba của Giang Minh Châu thương cảm vì cô bé ấy có khiếm khuyết bẩm sinh, chỉ một cuộc gọi đã giúp giải quyết vấn đề. Ba mẹ Chu Cảnh Xuân vì chuyện này mà đã đến tận nhà cảm ơn, vô cùng cảm kích.Chuyện này khiến Từ Giai Giai—vốn đã chấp nhận số phận vào trường phổ thông—cảm thấy không công bằng. Cô ấy khóc lóc một trận ở nhà, sau đó ba mẹ cô ấy liền trịnh trọng mời Giang Minh Châu đến nhà ăn cơm. Giang Minh Châu vô cùng ngạc nhiên và vui sướng, sau bữa cơm trở về liền gọi điện cho ba mình. Ba cô ấy có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn giải quyết được, chỉ có điều nhà họ Từ phải bỏ ra mười ngàn tệ để lo liệu.Nghe thấy chuyện phải chi mười ngàn tệ, sắc mặt ba mẹ Từ Giai Giai thay đổi mấy lần, bởi vì nhà Chu Cảnh Xuân không hề bỏ ra một đồng nào. Dù cuối cùng họ vẫn đưa tiền, nhưng cũng chẳng mấy cảm kích gia đình Giang Minh Châu, trên bàn ăn còn mỉa mai vài câu. Từ Giai Giai cũng học theo, đương nhiên không hề tỏ ra biết ơn Giang Minh Châu.Chuyện này khiến Giang Minh Châu cực kỳ khó chịu, bắt đầu có những rạn nứt giữa nhóm bạn. Thực ra, dấu hiệu đã xuất hiện từ hai năm trước. Bình thường, khi cả nhóm đi dạo cửa hàng phụ kiện, mua kẹp tóc, dây cột tóc, vòng tay hay những món đồ lặt vặt khác, Từ Giai Giai thỉnh thoảng sẽ mượn tiền. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tiền mượn từ Vạn Thanh và Trương Chú thì cô ấy luôn trả đúng hẹn, nhưng nếu mượn của Giang Minh Châu và Chu Cảnh Xuân thì lại không bao giờ trả. Dù số tiền chẳng đáng bao nhiêu, chỉ một hai tệ mà thôi.Tính Giang Minh Châu vô tư, sớm đã quên mất chuyện đó; còn Chu Cảnh Xuân thì nhút nhát, dù nhớ cũng chẳng dám đòi. Nhưng Vạn Thanh và Trương Chú thì lại để ý, hai người chỉ cần nhìn nhau một cái là đã hiểu, sau đó liếc mắt đầy khinh bỉ.Họ thực sự không hiểu, rõ ràng nhà Từ Giai Giai không hề nghèo, thậm chí còn khá giả hơn họ, tại sao cô ấy lại thích chiếm những món lợi nhỏ như vậy?Trong mối quan hệ giữa họ, Vạn Thanh và Trương Chú thân thiết nhất; Giang Minh Châu đối xử tốt nhất với Vạn Thanh; Chu Cảnh Xuân và Chu Cảnh Minh gần gũi nhau nhất; Chu Cảnh Minh thì luôn muốn rời khỏi nhóm, ngày càng cảm thấy chơi với họ không còn thú vị, cũng chẳng có ai thực sự thân thiết riêng; Từ Giai Giai e dè Vạn Thanh và Trương Chú, nhưng trong mối quan hệ với Giang Minh Châu và Chu Cảnh Xuân lại có thể xoay xở rất khéo léo.Mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, mỗi người trong nhóm đều có những sự kiện lớn xảy ra với bản thân.Trước tiên là Vạn Thanh—cuối cùng cô cũng có kinh nguyệt! Cả gia đình thở phào nhẹ nhõm, mẹ cô còn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc để chúc mừng kỳ thi cấp ba kết thúc viên mãn, đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời. Giang Minh Châu thì nhận được chiếc điện thoại Nokia đầu tiên trong đời, món quà ba mẹ tặng cô ấy để mừng kết quả thi.Chu Cảnh Minh cũng không còn cảm thấy gượng gạo nữa, sau mỗi trận bóng rổ, cậu thoải mái mời đồng đội đến quán ăn nhà mình thưởng thức bún. Ban đầu, cậu không thích việc ba mẹ mở quán ăn ngay trước cổng trường, nhưng về sau, thấy bạn bè chẳng ai có ánh mắt kỳ thị, thậm chí còn có phần ghen tị vì cậu có thể ăn bún ngon mỗi ngày, cậu dần chấp nhận. Món bún nước hầm xương gà của quán nhà cậu nổi tiếng đến mức đi trễ là phải xếp hàng. Khi quán quá đông khách, tan học cậu cũng phụ giúp lau bàn, thu dọn bát đũa. Cậu đã để ý một chiếc máy tính từ lâu, ba mẹ cũng chuẩn bị sắm một cái cho cậu, coi như quà thưởng sau kỳ thi cấp ba.Trương Chú thì lại không vui lắm, vì cô ấy vô tình nghe thấy ba mẹ mình cãi nhau. Ba cô ấy muốn sinh thêm con, nhưng mẹ lại không đồng ý. Trước đây, nhà cô ấy vốn có ý định lách luật để sinh con thứ hai, khi cô ấy ra đời, mẹ cô ấy để cô ấy mang họ mẹ và nhập hộ khẩu ở quê. Nhưng không hiểu vì sao sau đó mẹ cô ấy đổi ý, để chấm dứt mọi hy vọng của ba cô ấy, bà đã chuyển hộ khẩu của cô ấy về lại nhà. Vì cô ấy là con gái nên gia đình không quá chấp nhất chuyện đổi lại họ. Ba cô ấy chỉ mang tính tượng trưng đặt cho cô ấy một cái tên—Kim Doanh Doanh. Trong một loạt cái tên như Kim Đa Đa, Kim Mãn Mãn, Kim Phúc Phúc, Kim Dật Dật…, mẹ cô ấy miễn cưỡng chọn Kim Doanh Doanh.Lần này ba cô ấy lại nhắc đến chuyện sinh con là vì mẹ Chu Cảnh Xuân vừa sinh em bé, là một bé trai. Gia đình họ hoàn toàn đủ điều kiện để sinh con thứ hai. Người ngoài không biết, nhưng thực chất nhà họ Chu quyết định sinh thêm con là vì Chu Cảnh Xuân, lo rằng sau này cô ấy sẽ bị kỳ thị hay phân biệt đối xử do khiếm khuyết bẩm sinh. Nếu có anh chị em để nương tựa, cuộc sống của cô ấy sẽ dễ dàng hơn. Là người trong cuộc, Chu Cảnh Xuân rất vui, cô ấy đặc biệt yêu quý cậu em trai này.Từ Giai Giai hỏi: “Cậu không sợ em trai giành mất tình cảm của ba mẹ sao?”Chu Cảnh Xuân ngạc nhiên: “Sao lại thế được? Mình có em trai rất vui mà. Lỡ sau này mình không tìm được việc làm, không có khả năng chăm sóc ba mẹ, ít nhất vẫn còn có em trai nữa chứ.”Vừa nói, cô ấy vừa khoe chiếc đồng hồ mới, món quà ba mẹ tặng mừng cô ấy vượt qua kỳ thi cấp ba.Từ Giai Giai hừ một tiếng: “Đây chỉ là chiêu ba mẹ cậu dỗ dành cậu thôi.”Mẹ Vạn Thanh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện từ ban công, thở dài cảm thán rằng bọn trẻ bây giờ thật ghê gớm. Nghĩ vậy, bà liền vào bếp lấy một gói đường đỏ—đồ mà cơ quan ba Vạn Thanh phát—đưa cho Chu Cảnh Xuân mang về cho bà ngoại, nói để nấu đường đỏ trứng gà bồi bổ cho sản phụ trong tháng ở cữ. Trong đám trẻ này, bà thích Chu Cảnh Xuân nhất, cô bé vừa có giáo dưỡng vừa thông minh.Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ kéo nhau ra ngoài chơi. Chúng bàn bạc sẽ đi dạo trung tâm thương mại Dương Phàm, mua mấy món đồ con gái, tiện thể xỏ khuyên tai, sau đó đi chèo thuyền trong công viên. Chúng phân vân không biết có nên rủ Chu Cảnh Minh theo không. Vì khu đó không có chỗ gửi xe đạp, tốt nhất là để cậu đứng trông xe. Nhưng tất nhiên không thể nói thẳng như vậy, mà phải nói là đi công viên bắn súng.Từ Giai Giai vốn có buổi học múa vào buổi chiều, nhưng khi chắc chắn rằng Chu Cảnh Minh sẽ đi chơi với họ, cô ấy lập tức bỏ buổi học, chạy về nhà thay bộ váy đẹp nhất, còn lấy bông phấn của mẹ thoa nhẹ lên mặt rồi vội vàng chạy đi. Khi cả nhóm tập trung trước khu nhà của Chu Cảnh Minh, thấy Từ Giai Giai ăn diện lộng lẫy, tất cả đều bật cười đầy ẩn ý.Mặt Từ Giai Giai đỏ bừng, định quay về, nhưng bị Trương Chú túm lấy kéo lại.Mọi người chuẩn bị xuất phát, Chu Cảnh Minh hỏi: “Xe đạp của cậu đâu?”Từ Giai Giai ngượng ngùng cười, vuốt nhẹ váy: “Mặc thế này không tiện đi xe đạp.”Nghe vậy, Vạn Thanh lập tức nhấn bàn đạp, phóng đi trước. Chiếc xe đạp của cô là quà mẹ tặng sau kỳ thi, mang phong cách quý tộc Anh quốc, mới mua hôm qua. Trương Chú và Giang Minh Châu cũng leo lên xe chạy theo, không ai muốn chở người khác. Kết quả đúng như dự đoán, Từ Giai Giai vui sướng ngồi lên yên sau xe Chu Cảnh Minh.Vì kết quả thi tốt, ai nấy đều vui vẻ. Chu Cảnh Minh cũng chẳng còn tâm trạng tính toán xem phải tách biệt bản thân thế nào nữa. Cậu dẫn đầu cất tiếng hát bài của Phác Thụ:“Đúng vậy, tôi thấy ánh mặt trời khắp mọi nơiNiềm vui bay lượn trên bầu trời thành phốThế kỷ mới đến như một giấc mơKhiến tôi cảm thấy ấm áp dịu dàng…”Cả con phố chỉ có bọn họ nổi bật, thế giới này dường như cũng chỉ có mình họ. Họ vui sướng đến mức như muốn bay lên.Vạn Thanh và Trương Chú đạp xe song song, một tay nắm ghi đông, tay còn lại nắm chặt nhau hát vang. Giang Minh Châu thấy khó chịu, quyết tâm tăng tốc vượt lên, làm hai người kia hoảng hốt buông tay, chửi cô ấy thần kinh. Giang Minh Châu cười ngây ngô, cô ấy chẳng quan tâm. Cô ấy đã vượt mặt Trương Chú trong kỳ thi, lại còn nhận được chiếc Nokia mới nhất—trên đời này chẳng ai hạnh phúc hơn cô ấy!Đến ngã tư, họ chuẩn bị rẽ. Vạn Thanh gọi: “Ê Chu Cảnh Minh, lát nữa rẽ trái nha.”Chu Cảnh Minh quay đầu lại, cảnh giác hỏi: “Không phải đi thẳng đến công viên sao?”“Ừ thì… đi làm chút việc trước đã.”“Đúng đó, làm xong rồi đi bắn súng!”— Đi mà lừa bọn trẻ con nhé!Chu Cảnh Minh đã bị họ lừa suốt mười mấy năm, đèn xanh bật lên, cậu đạp xe thẳng tiến.Bốn cô gái đuổi theo sau: “Cậu đi đâu vậy hả?”Cậu nghiến răng, cúi đầu tăng tốc, tai lộng gió hè.“Nghe bọn này nói đã! Làm xong việc là đi bắn súng ngay mà—”“Tiểu Minh, bạn Tiểu Minh —”Mùa hè oi ả năm 2004, thời gian và sức lực của họ như vô tận. Cậu thiếu niên đạp xe, mồ hôi nhễ nhại, chạy trối chết, phía sau là bốn cô gái đuổi theo. Ban đầu, họ dịu giọng khuyên nhủ, nhưng rồi thẹn quá hoá giận mà chửi ầm lên. Khi đến bãi giữ xe của công viên Tây Hồ trong tình trạng kiệt sức, cậu bị mấy cô nàng túm lại cho một trận đòn, lại còn bị mỗi người tống tiền một que kem đá.Chu Cảnh Minh chưa bao giờ xem phim về thanh mai trúc mã, cậu rất khó hiểu và đồng cảm với loại tình cảm này. Từ hồi mẫu giáo, bọn họ đã tay trong tay dắt nhau đi vệ sinh, cậu thấy cô tè, cô thấy cậu ị. Đến tuổi dậy thì, khi ý thức về giới tính dần hình thành, trong lòng nhen nhóm những rung động đầu đời, thì những cô gái khiến cậu đặc biệt để ý toàn là kiểu người cậu không quen biết, chưa từng tiếp xúc. Còn như Giang Minh Châu hay Vạn Thanh thì quá thân rồi, thân đến mức từng thấy nhau dùng tay bẩn gãi chân rồi lại móc mũi, ăn uống thì húp sùm sụp chẳng còn hình tượng, thậm chí ngay cả trên mông có nốt ruồi hay không cũng biết rõ mồn một. Vậy thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm nam nữ cho được?Nói thì nói vậy, nhưng trong kỳ nghỉ hè năm đó, một tuần trước khi sự nghiệp cấp ba của mình bắt đầu, Chu Cảnh Minh và một số đồng đội bóng rổ đã lén xem một bộ phim khiêu dâm. Cũng không khéo là mấy ngày nay, Vạn Thanh vô tình nhìn thấy một đĩa phim không phù hợp với trẻ em trên TV trong phòng ngủ của ba mẹ cô… Đêm đó trước khi đi ngủ, mẹ cô ngồi ở đầu giường rất lâu, làm cô sợ gần chết, suýt nữa cho rằng bí mật của mình đã bị bại lộ.Vài ngày sau, cô mang bài tập về nhà đến hỏi Chu Cảnh Minh. Hai người ngồi viết bài trong phòng cậu, đầu chạm vào nhau. Có lẽ là vì tò mò theo bản năng, không biết ai chủ động hôn ai, ai chủ động c.ởi quần áo nhìn cơ thể nhau, ai chủ động ôm ai, ai chủ động chạm vào ai. Mọi thứ đều mơ màng và điên rồ như vậy. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cậu r.ên rỉ và bắn vào chân cô, cô đột nhiên đẩy cậu ra, mặc quần áo rồi hoảng loạn bỏ chạy.Khi về đến nhà, cô tắm nhanh, sau đó quấn nềm nằm trên giường. Cô thấy sợ hãi và bối rối, suy nghĩ quá nhiều, ngủ thiếp đi trong trạng thái mông lung. Khi thức dậy thì trời đã chạng vạng, cô nhìn chằm chằm lên bầu trời cho đến khi trời tối, sau đó đạp xe đến một hiệu thuốc ở xa, nói là mua thuốc tránh thai cho người lớn ở nhà.Người kia nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ và nói rằng loại thuốc cô muốn ở đây không có. Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, như thể bị tát vô số lần. Trên đường trở về, cô cố nén nước mắt, không phải vì không mua được thuốc hay sợ hãi, mà là vì ánh mắt của đối phương khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương.Sau khi cân nhắc lợi hại, cô đến nhà Chu Cảnh Minh, gọi cậu ra nhờ cậu mua thuốc cho mình. Nói xong những lời này, nước mắt cô nghẹn ngào, cô dùng móng tay nhéo mạnh vào mình, cảnh cáo bản thân không được khóc!Cô nhìn Chu Cảnh Minh, hung hăng hỏi: “Cậu có đi hay không?”Đời này Chu Cảnh Minh chưa từng xấu hổ như vậy. Cậu không biết giải thích thế nào, chỉ biết đỏ mặt chạy về nhà. Một phút sau, cậu đi ra nhét bừa một quyển sách vào người cô, lắp bắp rằng cậu không có… sẽ không có thai… hay gì đó.Sau chuyện này, suốt hơn nửa năm, cả hai không hề nhìn nhau hay nói chuyện. Để tránh bối rối, họ cố gắng đi đường vòng khi có thể. Mãi đến năm sau, khi nghe tin Vạn Thanh sắp đến Tây Tạng học, họ mới dần nói chuyện lại. Để tỏ ra như thể bản thân đã không còn bận tâm, cả hai còn cố gắng làm ra vẻ bình thản. Nhưng những người trẻ tuổi chưa có nhiều trải nghiệm, càng cố tỏ ra trưởng thành, bình tĩnh thì lại càng trở nên vụng về, gượng gạo. Chỉ cần ánh mắt chạm nhau, cả hai liền không kìm được mà nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro