Báo Ân Của Chú Hổ Trắng
Vinh Tiểu Vinh
2024-02-04 00:40:19
Lý Ngọc cười cười, nói: “Chu sư tỷ khách khí rồi, giữa đồng môn, vốn dĩ nên phải chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa bình thường Chu sư tỷ cũng rất quan tâm chúng ta, đây đều là điều đương nhiên…”
Sắc mặt Chu Tử Tuyền hơi đỏ lên, bình thường nàng quan tâm Lý Ngọc và Khương Ly, chẳng qua là bởi vì hai người họ có vẻ ngoài tuấn tú, ai mà không thích tiểu sư đệ anh tuấn chứ?
Lần này, nàng càng là cảm thấy may mắn với quyết định của bản thân.
Tuy dẫn theo bọn họ xuống núi, chỉ là để bắt mắt, nhưng ai cũng không ngờ được, lần này nhìn thì có vẻ là nhiệm vụ bình thường, thế mà lại ẩn giấu sát khí, nếu như không phải Lý Ngọc ở đây, sợ rằng nàng đến tính mạng cũng mất rồi.
Chu Tử Tuyền nghiêm túc nói: “Không cần biết như thế nào, đệ cũng đã cứu ta một mạng, sau này nếu như Lý sư đệ có chỗ nào cần ta, cứ việc lên tiếng, sư tỷ nhất định sẽ không từ chối…”
Sáng sớm.
Trần Minh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, cổ họng, sau gáy, ngực, lưng, thân dưới…, khắp nơi cả người đều truyền ra từng cơn đầu, hắn ta khó khăn từ trên giường bò dậy, trên mặt Trần Minh tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Ta chết rồi sao?”
Ký ức cuối cùng trong đầu Trần Minh, là pháp lực của hắn ta cạn kiệt, nữ quỷ trong giếng đó nhập vào trên người hắn ta, cuối cùng, hắn ta mất đi khống chế đối với thân thể.
Trong lúc mơ hồ, hắn ta phảng phất như nhìn thấy hoàng tổ mẫu đã mất từ lâu đến đón hắn ta.
Tuy Trần Minh rất nhớ hoàng tổ mẫu, những cũng không muốn hoàng tổ mẫu dẫn hắn ta đi.
Trần Minh mới hai mươi tuổi, còn chưa đến Trúc Cơ, còn chưa đăng cơ, còn có rất nhiều điều tốt đẹp trên cuôc đời này, khi hoàng tổ mẫu nắm lấy tay hắn ta, càng đi càng xa, một nam nhân bất ngờ xuất hiện.
Lý Ngọc.
Trần Minh đã từng rất ghét khuôn mặt ngọc thụ lâm phong này, nhưng khoảnh khắc đó, khuôn mặt đẹp trai của Lý Ngọc, chính là ánh sáng của hắn ta!
Trời đã sáng, Nhậm viên ngoại ngập ngừng đẩy cửa viện ra, cẩn thận từng chút một hỏi: “Mất vị tiên sư, còn ở đó không?”
Nhưng điều ông ta nhìn thấy, lại là khuôn mặt vô cùng tức giận của Trần Minh.
Vốn dĩ cho rằng lần này là nhiệm vụ đơn giản, không ngờ được thiếu chút nữa đã mất tính mạng ở đây, đương nhiên Trần Minh sẽ không bỏ qua, hắn ta chống đỡ thân thể đau nức, tìm đến quan viên Phong Châu.
Trần Minh hoài nghi chuyện này, là âm mưu nhằm vào bọn họ.
Nếu như biết được ở đây có một nữ quỷ có thể so sáng với đỉnh phong Luyện Khí tầng một, hắn ta tuyệt đối sẽ không dám nhận nhiệm vụ này, Trần Minh là hoàng tử nước Trần, quan viên Phong Châu đương nhiên không cùng phối hợp.
Có điều, thông qua thẩm vấn, người Nhậm gia đối với chuyện này cũng là một hỏi ba không biết.
Lý Ngọc đối với chuyện này không hề bất ngờ, người Nhậm gia không có cái gan gài bẫy hãm hại tiên sư, tất cả những điều này, có lẽ đều là do nữ quỷ kia tính kế.
Điều khiển những cô hồn dã quỷ kia, quấy rối Nhậm gia, tạo thành tình trạng giả bị ma ám, thật ra chỉ là vỏ bóc, mục đích chân chính của nàng ta, là linh hồn của người tu tiên.
Đối với ma quỷ mà nói, linh hồn của người tu tiên là vật đại bổ, có thể làm tăng nhanh tu vi của bọn chúng, chỉ là nàng ta không ngờ được, một nhiệm vụ trừ quỷ nho nhỏ, thế mà Bạch Vân Quan lại phái đến bốn Luyện Khí, trực tiếp khiến cho nàng ta hồn phi phách tán, chết thêm lần nữa, hoàn toàn biến mất trong thế gian này.
Lý Ngọc vừa mới đến thế giới này mấy ngày, đã đích thân thể nghiệm sự nguy hiểm của con đường tu hành.
Cho dù là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, cũng có khả năng người chết đạo tiêu.
Tôn trưởng lão là một lão đầu, đầu tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn dáng vẻ như đã sáu bảy mươi tuổi, có điều Lý Ngọc lại biết, ông ta không chỉ có sáu bảy mươi tuổi, mà đã hơn hai trăm tuổi rồi, ông ta chính là một lão quái vật đã sống hai thế kỷ.
Tu vi của Tôn trưởng lão, tuy đã là hậu kỳ Trúc Cơ, nhưng cả đời này xác suất kết thành kim đan là không có hi vọng nào nữa, vì thế đã đến Bạch Vân Quan, làm một quản sự, phát huy sức lực còn lại cho tông môn, bồi dưỡng ra nhân tài, thuận tiện chờ đợi cái chết đến.
Bình thường Lý Ngọc không nhìn thấy ông ta tu hành, chuyện mà Tôn trưởng lão là nhiều nhất, chính là nằm ở trên một chiếc ghế bập bênh để phơi nắng, chỉ cần nằm phơi là cả một ngày, không động đậy chút nào, người không biết, còn tưởng rằng ông ta đã nằm liệt rồi.
“Nữ quỷ đỉnh phong Luyện Khí tầng một?”
Tôn trưởng lão nằm trên ghế bập bênh, nghe đám người Lý Ngọc kể lại quá trình hoàn thành nhiệm vụ lần này, hai mắt nhắm lại, hơi mở ra một chút, nhàn nhạt nói: “Tu hành đến loại mức độ này, nữ quỷ đó cũng có mười mấy năm đạo hạnh rồi, còn may chỉ là một nữ quỷ hoang dã hiểu một chút quỷ thuật, chỉ biết nhập thân, nếu không, bốn người các ngươi ít nhất cũng chết ở đó hai người…”
Sắc mặt Chu Tử Tuyền hơi đỏ lên, bình thường nàng quan tâm Lý Ngọc và Khương Ly, chẳng qua là bởi vì hai người họ có vẻ ngoài tuấn tú, ai mà không thích tiểu sư đệ anh tuấn chứ?
Lần này, nàng càng là cảm thấy may mắn với quyết định của bản thân.
Tuy dẫn theo bọn họ xuống núi, chỉ là để bắt mắt, nhưng ai cũng không ngờ được, lần này nhìn thì có vẻ là nhiệm vụ bình thường, thế mà lại ẩn giấu sát khí, nếu như không phải Lý Ngọc ở đây, sợ rằng nàng đến tính mạng cũng mất rồi.
Chu Tử Tuyền nghiêm túc nói: “Không cần biết như thế nào, đệ cũng đã cứu ta một mạng, sau này nếu như Lý sư đệ có chỗ nào cần ta, cứ việc lên tiếng, sư tỷ nhất định sẽ không từ chối…”
Sáng sớm.
Trần Minh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, cổ họng, sau gáy, ngực, lưng, thân dưới…, khắp nơi cả người đều truyền ra từng cơn đầu, hắn ta khó khăn từ trên giường bò dậy, trên mặt Trần Minh tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Ta chết rồi sao?”
Ký ức cuối cùng trong đầu Trần Minh, là pháp lực của hắn ta cạn kiệt, nữ quỷ trong giếng đó nhập vào trên người hắn ta, cuối cùng, hắn ta mất đi khống chế đối với thân thể.
Trong lúc mơ hồ, hắn ta phảng phất như nhìn thấy hoàng tổ mẫu đã mất từ lâu đến đón hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Trần Minh rất nhớ hoàng tổ mẫu, những cũng không muốn hoàng tổ mẫu dẫn hắn ta đi.
Trần Minh mới hai mươi tuổi, còn chưa đến Trúc Cơ, còn chưa đăng cơ, còn có rất nhiều điều tốt đẹp trên cuôc đời này, khi hoàng tổ mẫu nắm lấy tay hắn ta, càng đi càng xa, một nam nhân bất ngờ xuất hiện.
Lý Ngọc.
Trần Minh đã từng rất ghét khuôn mặt ngọc thụ lâm phong này, nhưng khoảnh khắc đó, khuôn mặt đẹp trai của Lý Ngọc, chính là ánh sáng của hắn ta!
Trời đã sáng, Nhậm viên ngoại ngập ngừng đẩy cửa viện ra, cẩn thận từng chút một hỏi: “Mất vị tiên sư, còn ở đó không?”
Nhưng điều ông ta nhìn thấy, lại là khuôn mặt vô cùng tức giận của Trần Minh.
Vốn dĩ cho rằng lần này là nhiệm vụ đơn giản, không ngờ được thiếu chút nữa đã mất tính mạng ở đây, đương nhiên Trần Minh sẽ không bỏ qua, hắn ta chống đỡ thân thể đau nức, tìm đến quan viên Phong Châu.
Trần Minh hoài nghi chuyện này, là âm mưu nhằm vào bọn họ.
Nếu như biết được ở đây có một nữ quỷ có thể so sáng với đỉnh phong Luyện Khí tầng một, hắn ta tuyệt đối sẽ không dám nhận nhiệm vụ này, Trần Minh là hoàng tử nước Trần, quan viên Phong Châu đương nhiên không cùng phối hợp.
Có điều, thông qua thẩm vấn, người Nhậm gia đối với chuyện này cũng là một hỏi ba không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngọc đối với chuyện này không hề bất ngờ, người Nhậm gia không có cái gan gài bẫy hãm hại tiên sư, tất cả những điều này, có lẽ đều là do nữ quỷ kia tính kế.
Điều khiển những cô hồn dã quỷ kia, quấy rối Nhậm gia, tạo thành tình trạng giả bị ma ám, thật ra chỉ là vỏ bóc, mục đích chân chính của nàng ta, là linh hồn của người tu tiên.
Đối với ma quỷ mà nói, linh hồn của người tu tiên là vật đại bổ, có thể làm tăng nhanh tu vi của bọn chúng, chỉ là nàng ta không ngờ được, một nhiệm vụ trừ quỷ nho nhỏ, thế mà Bạch Vân Quan lại phái đến bốn Luyện Khí, trực tiếp khiến cho nàng ta hồn phi phách tán, chết thêm lần nữa, hoàn toàn biến mất trong thế gian này.
Lý Ngọc vừa mới đến thế giới này mấy ngày, đã đích thân thể nghiệm sự nguy hiểm của con đường tu hành.
Cho dù là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, cũng có khả năng người chết đạo tiêu.
Tôn trưởng lão là một lão đầu, đầu tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn dáng vẻ như đã sáu bảy mươi tuổi, có điều Lý Ngọc lại biết, ông ta không chỉ có sáu bảy mươi tuổi, mà đã hơn hai trăm tuổi rồi, ông ta chính là một lão quái vật đã sống hai thế kỷ.
Tu vi của Tôn trưởng lão, tuy đã là hậu kỳ Trúc Cơ, nhưng cả đời này xác suất kết thành kim đan là không có hi vọng nào nữa, vì thế đã đến Bạch Vân Quan, làm một quản sự, phát huy sức lực còn lại cho tông môn, bồi dưỡng ra nhân tài, thuận tiện chờ đợi cái chết đến.
Bình thường Lý Ngọc không nhìn thấy ông ta tu hành, chuyện mà Tôn trưởng lão là nhiều nhất, chính là nằm ở trên một chiếc ghế bập bênh để phơi nắng, chỉ cần nằm phơi là cả một ngày, không động đậy chút nào, người không biết, còn tưởng rằng ông ta đã nằm liệt rồi.
“Nữ quỷ đỉnh phong Luyện Khí tầng một?”
Tôn trưởng lão nằm trên ghế bập bênh, nghe đám người Lý Ngọc kể lại quá trình hoàn thành nhiệm vụ lần này, hai mắt nhắm lại, hơi mở ra một chút, nhàn nhạt nói: “Tu hành đến loại mức độ này, nữ quỷ đó cũng có mười mấy năm đạo hạnh rồi, còn may chỉ là một nữ quỷ hoang dã hiểu một chút quỷ thuật, chỉ biết nhập thân, nếu không, bốn người các ngươi ít nhất cũng chết ở đó hai người…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro