Ta Đồng Ý. 2
Vinh Tiểu Vinh
2024-02-04 00:40:19
Chấp sự tầng Trúc Cơ không hẳn là bậc cao trong môn phái, nhưng cũng đủ để có những đặc quyền riêng.
Có điều, những đặc quyền này chỉ được một lần mà thôi.
Lưu Đống được tuyển chọn thành công, tất cả đệ tử đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ vào phía hắn. Sau khi ông lão tuyển chọn Lưu Đống, ông lão không làm thêm gì nữa. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào ba người còn lại ở trên bục cao.
Lúc này, phụ nữ có thân hình mập mạp đã không còn chờ đợi thêm được nữa, bay xuống bục cao, tiến thẳng trực tiếp đến bên cạnh Lý Ngọc, mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Trong lòng Lý Ngọc chợt “thịch” một tiếng, như đang nghĩ đến chuyện gì đó, đáp lại với giọng cứng cỏi: “Bẩm tiền bối, vãn bối Lý Ngọc.”
Người phụ nữ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại liếm liếm môi, nói: “Lý Ngọc, ngươi đó đồng ý làm đạo lữ song tu của ta hay không. Nếu như ngươi đồng ý, trong vòng hai mươi năm, ta có thể giúp ngươi trở thành Trúc Cơ…”
Khi nghe được lời của người phụ nữ, rất nhiều đệ tử lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Câu chuyện mà Tôn trưởng lão đã kể, bọn họ đều nghe và khắc ghi, so với việc trường sinh, tôn nghiêm hoàn toàn không là cái gì cả. Chỉ cần Lý Ngọc gật đầu đồng ý, hắn có thể ngồi yên vị trên tầng Trúc Cơ, thậm chí còn có hi vọng hướng về Kim Đan đại đạo…
Khi Chu Tử Tuyền nghe thấy điều này, cơ thể nàng run lên và cắn chặt môi dưới.
Lý Ngọc nhìn người phụ nữ, lắc đầu nói: “Xin lỗi tiền bối, ta đã có người mà mình thích rồi…”
Đây là sự từ chối quá rõ ràng, người phụ nữ cũng không miễn cưỡng nữa, bay về lại bục cao với vẻ mặt thất vọng.
Lý Ngọc không đồng ý với bà ấy, đương nhiên bà ấy cũng sẽ không lãng phí cơ hội cho Lý Ngọc.
Lý Ngọc thở dài trong lòng, trường sinh quả thực rất hấp dẫn với hắn, nhưng rất xin lỗi, hắn vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân mình.
Chu Tử Tuyền, người đang đứng bên cạnh Lý Ngọc, mỉm cười trong âm thầm.
Trên bục cao, Tôn trưởng lão nhìn Lý Ngọc, giống như nhìn thấy chính mình năm đó, ánh mắt rơi vào trong hồi ức. Một lúc sau, thần sắc của ông ấy tỉnh táo trở lại, vẫy tay với Lý Ngọc và nói: “Lý Ngọc, ngươi lên đây.”
Lý Ngọc sững người một lúc, sau đó bước lên bậc thang đi về phía bục cao.
Tôn trưởng lão nắm lấy cổ tay Lý Ngọc, nói với bốn người kia: “Hắn tên Lý Ngọc, là đệ tử của Bạch Vân Quán, là một người có thiên phú khá tốt. Mặc dù tụ khí hơi muộn, nhưng ngoài tu vi chính là Hỏa linh mạch, hắn còn có tu vi phụ là Mộc linh mạch và Thủy linh mạch, bằng không tu vi còn có thể cao hơn nữa, sau này cũng có thể phá triển lên tới Đan đạo…”
Với tư cách là quản sự của Bạch Vân Quán, ông ấy có quyền tiến cử, nhưng kết quả cuối cùng lại phụ thuộc vào các chấp sự của môn phái.
Dựa theo quy tắc, kiểu người không đáp ứng được điều kiện nhập môn, nhưng quả thực lại xuất chúng hơn người có thể sẽ được phá lệ và tuyển chọn, tuy không chiếm vị trí bỗ sung nhưng cùng cần phải có sự đồng ý của nhiều chấp sự.
Nếu chỉ có hai chấp sự, vậy thì cả hai phải đồng ý.
Nếu có bốn chấp sự, vậy thì cần có sự đồng ý của ba trong bốn người bọn họ.
Ông lão đã đạt được mục đích của mình, nhún vai một cái, nói với giọng sao cũng được: “Lão phu không có ý kiến gì cả, xem ba người thôi…”
Người phụ nữ không mở miệng, nhưng cũng đã tỏ rõ thái độ của mình.
Lý Ngọc làm bà ấy mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ không nói thay cho hắn.
Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười một cái, rồi nói “Ta cũng không có ý kiến gì.”
Trong ba người, có hai người đồng ý, một người phản đối, vậy nên ý kiến của nam nhân trẻ tuổi kia càng trở nên quan trọng. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn.
Chàng trai nhìn Lý Ngọc một lúc lâu, sau đó lắc đầu và nói: “Trên con đường tu hành, làm ra làm, chơi ra chơi, lượng sức mà tu. Những người có tham vọng viễn vông được định sẵn sẽ không thể nào có thành tích quá cao trên con đường tu tiên. Để bọn họ gia nhập vào môn phái, chẳng qua cũng chỉ lãng phí tài nguyên, như thế thì không công bằng với các đệ tử khác, vậy nên ta không đồng ý...”
Những gì nam nhân trẻ tuổi nói có căn cứ và có lý lẽ, Tôn trưởng lão cũng không có gì để phản bác.
Kết quả là, hai trong bốn người phản đối, Lý Ngọc không thể nào được tuyển chọn vào trong phái Côn Lôn.
Hơn nữa, lời của nam nhân trẻ tuổi này gần như cũng đã hủy hoại luôn khả năng vào Côn Lôn sau này của hắn.
Người thanh niên hờ hững nhìn Lý Ngọc, vốn dĩ hắn không quan tâm phái Côn Lôn có thêm một đệ tử hay bớt một đệ tử. Nếu như đổi thành một người nào bất kỳ đang có mặt tại đây, xác suất cao là hắn sẽ đồng ý.
Duy chỉ có người này là không được.
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Hứa sư muội đã nhìn về phía hắn gần bảy lần.
Một lý do này là đủ.
Có điều, những đặc quyền này chỉ được một lần mà thôi.
Lưu Đống được tuyển chọn thành công, tất cả đệ tử đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ vào phía hắn. Sau khi ông lão tuyển chọn Lưu Đống, ông lão không làm thêm gì nữa. Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào ba người còn lại ở trên bục cao.
Lúc này, phụ nữ có thân hình mập mạp đã không còn chờ đợi thêm được nữa, bay xuống bục cao, tiến thẳng trực tiếp đến bên cạnh Lý Ngọc, mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Trong lòng Lý Ngọc chợt “thịch” một tiếng, như đang nghĩ đến chuyện gì đó, đáp lại với giọng cứng cỏi: “Bẩm tiền bối, vãn bối Lý Ngọc.”
Người phụ nữ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại liếm liếm môi, nói: “Lý Ngọc, ngươi đó đồng ý làm đạo lữ song tu của ta hay không. Nếu như ngươi đồng ý, trong vòng hai mươi năm, ta có thể giúp ngươi trở thành Trúc Cơ…”
Khi nghe được lời của người phụ nữ, rất nhiều đệ tử lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Câu chuyện mà Tôn trưởng lão đã kể, bọn họ đều nghe và khắc ghi, so với việc trường sinh, tôn nghiêm hoàn toàn không là cái gì cả. Chỉ cần Lý Ngọc gật đầu đồng ý, hắn có thể ngồi yên vị trên tầng Trúc Cơ, thậm chí còn có hi vọng hướng về Kim Đan đại đạo…
Khi Chu Tử Tuyền nghe thấy điều này, cơ thể nàng run lên và cắn chặt môi dưới.
Lý Ngọc nhìn người phụ nữ, lắc đầu nói: “Xin lỗi tiền bối, ta đã có người mà mình thích rồi…”
Đây là sự từ chối quá rõ ràng, người phụ nữ cũng không miễn cưỡng nữa, bay về lại bục cao với vẻ mặt thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngọc không đồng ý với bà ấy, đương nhiên bà ấy cũng sẽ không lãng phí cơ hội cho Lý Ngọc.
Lý Ngọc thở dài trong lòng, trường sinh quả thực rất hấp dẫn với hắn, nhưng rất xin lỗi, hắn vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân mình.
Chu Tử Tuyền, người đang đứng bên cạnh Lý Ngọc, mỉm cười trong âm thầm.
Trên bục cao, Tôn trưởng lão nhìn Lý Ngọc, giống như nhìn thấy chính mình năm đó, ánh mắt rơi vào trong hồi ức. Một lúc sau, thần sắc của ông ấy tỉnh táo trở lại, vẫy tay với Lý Ngọc và nói: “Lý Ngọc, ngươi lên đây.”
Lý Ngọc sững người một lúc, sau đó bước lên bậc thang đi về phía bục cao.
Tôn trưởng lão nắm lấy cổ tay Lý Ngọc, nói với bốn người kia: “Hắn tên Lý Ngọc, là đệ tử của Bạch Vân Quán, là một người có thiên phú khá tốt. Mặc dù tụ khí hơi muộn, nhưng ngoài tu vi chính là Hỏa linh mạch, hắn còn có tu vi phụ là Mộc linh mạch và Thủy linh mạch, bằng không tu vi còn có thể cao hơn nữa, sau này cũng có thể phá triển lên tới Đan đạo…”
Với tư cách là quản sự của Bạch Vân Quán, ông ấy có quyền tiến cử, nhưng kết quả cuối cùng lại phụ thuộc vào các chấp sự của môn phái.
Dựa theo quy tắc, kiểu người không đáp ứng được điều kiện nhập môn, nhưng quả thực lại xuất chúng hơn người có thể sẽ được phá lệ và tuyển chọn, tuy không chiếm vị trí bỗ sung nhưng cùng cần phải có sự đồng ý của nhiều chấp sự.
Nếu chỉ có hai chấp sự, vậy thì cả hai phải đồng ý.
Nếu có bốn chấp sự, vậy thì cần có sự đồng ý của ba trong bốn người bọn họ.
Ông lão đã đạt được mục đích của mình, nhún vai một cái, nói với giọng sao cũng được: “Lão phu không có ý kiến gì cả, xem ba người thôi…”
Người phụ nữ không mở miệng, nhưng cũng đã tỏ rõ thái độ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Ngọc làm bà ấy mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ không nói thay cho hắn.
Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười một cái, rồi nói “Ta cũng không có ý kiến gì.”
Trong ba người, có hai người đồng ý, một người phản đối, vậy nên ý kiến của nam nhân trẻ tuổi kia càng trở nên quan trọng. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn.
Chàng trai nhìn Lý Ngọc một lúc lâu, sau đó lắc đầu và nói: “Trên con đường tu hành, làm ra làm, chơi ra chơi, lượng sức mà tu. Những người có tham vọng viễn vông được định sẵn sẽ không thể nào có thành tích quá cao trên con đường tu tiên. Để bọn họ gia nhập vào môn phái, chẳng qua cũng chỉ lãng phí tài nguyên, như thế thì không công bằng với các đệ tử khác, vậy nên ta không đồng ý...”
Những gì nam nhân trẻ tuổi nói có căn cứ và có lý lẽ, Tôn trưởng lão cũng không có gì để phản bác.
Kết quả là, hai trong bốn người phản đối, Lý Ngọc không thể nào được tuyển chọn vào trong phái Côn Lôn.
Hơn nữa, lời của nam nhân trẻ tuổi này gần như cũng đã hủy hoại luôn khả năng vào Côn Lôn sau này của hắn.
Người thanh niên hờ hững nhìn Lý Ngọc, vốn dĩ hắn không quan tâm phái Côn Lôn có thêm một đệ tử hay bớt một đệ tử. Nếu như đổi thành một người nào bất kỳ đang có mặt tại đây, xác suất cao là hắn sẽ đồng ý.
Duy chỉ có người này là không được.
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Hứa sư muội đã nhìn về phía hắn gần bảy lần.
Một lý do này là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro