Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu
Chương 25
Ngư Thất Thải
2024-11-03 17:32:51
"Đây không phải là yêu nữ của Lăng Vân Bảo hay sao?"
"Ta nhớ ban ngày nàng ta và phái Hoa Sơn có cãi nhau, không ngờ buổi tối giết người trả thù, quá ác độc."
"Ở nơi cửa Phật mà dám sát sinh như thế, sau này chết xuống địa ngục chắc chắn không được tái sinh."
Những lời này khó nghe đúng như Diệp Xu nghĩ, nên nàng cũng không bị chọc giận. Diệp Xu vẫn nghiêm túc đứng đó, không nói gì.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, lần này nàng bị người ta bắt được điểm yếu, không thể lên tiếng. Ỷ thế đông người, bọn họ dần dần lớn tiếng chửi mắng nàng.
"Ta nghe nói, vì nàng khi dễ nữ nhi của Lục minh chủ, nên đệ tử phái Hoa Sơn đều hận nàng. Làm sao Lục minh chủ có thể buông tha cho nàng."
"Không có bằng chứng, nhân chứng duy nhất đã bị giết. Vốn là chưởng môn phái Hoa Sơn, lại còn là Minh chủ võ lâm, chắc chắn sẽ làm việc dựa trên công bằng và căn cứ vào bằng chứng, không thể tùy tiện giết người."
“Thật đáng giận! Nữ nhân này đúng là không bằng súc sinh, nếu chặt cơ thể thành miếng rồi cho chó ăn, chắc chó cũng ngại. ”
......
Lúc này, các đệ tử phái Hoa Sơn nhận được tin thì vội vàng lao tới. Bọn họ nhìn thấy Tôn Cương Chính và Ngũ sư huynh nằm trên đất thì sợ hãi, quỳ gối bên cạnh thi thể đã lạnh cóng.
Liễu Không đại sư, trụ trì của Pháp Hoa tự sau đó cũng đến.
Diệp Xu thấy mọi người đều đến đông đủ, mới bắt đầu giải thích. Lúc nãy, sở dĩ nàng không nói là bởi vì mọi người chưa đến đông đủ, nói cũng vô ích.
Các đệ tử phái Hoa Sơn sau khi nghe tin, mặc dù đã nửa đêm nhưng vẫn rất tức giận. Trong đó người lớn tuổi nhất tên là Trương Tùng. Đương lúc mọi người đang cãi nhau, hắn ta đứng ra, mắt đỏ hoe rút kiếm nhắm thẳng vào Diệp Xu, thề rằng sẽ giết nàng. Tám đệ tử phái Hoa Sơn còn lại cũng đồng thời rút kiếm, cùng chỉ về phía Diệp Xu.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải báo thù cho Ngũ sư huynh và Tôn sư đệ!” Trương Tùng hét xong, các đệ tử còn lại cũng đồng thanh đáp.
Những người khác có mặt ở đây, không ít người thuộc danh môn chính phái, bọn họ lập tức giúp phái Hoa Sơn tố cáo Diệp Xu, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi. Bọn họ không dám tùy tiện nhúng tay vào và đắc tội với Lăng Vân Bảo. Lăng Vân Bảo chính là tên tiểu nhân, luôn ôm thù hận. Nếu không thể công khai đánh, hắn sẽ âm thầm nhân cơ hội bắt nạt người nhà bọn họ, thủ đoạn vô cùng bỉ ổi.
"Các ngươi muốn báo thù cho hai huynh đệ, chuyện này rất tốt. Nhưng giết được hung thủ thật sự mới gọi là báo thù. Giết ta chẳng qua là để đám ngu xuẩn các ngươi lừa gạt hai cái xác chết quỷ kia mà thôi." Diệp Xu giải thích xong, thấy đầu óc những người này đều không thông thì trực tiếp chửi mắng.
"Quả thật không phải Diệp cô nương giết." Tống Thanh Từ thản nhiên nói chen vào.
Các đệ tử phái Hoa Sơn đã rất tức giận, lại phát hiện có người nói giúp nàng nên càng phẫn nộ, bắt đầu chất vấn Tống Thanh Từ: “Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Tống Thanh Từ, một thư sinh." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng giới thiệu.
"Ha, nực cười, ngươi chỉ là một tên thư sinh thối, quản chuyện giang hồ của chúng ta làm gì. Ta khuyên ngươi một câu, cách xa yêu nữ kia một chút, nếu không có một ngày chính người cũng không biết mình chết như thế nào."
"Ta nhớ ban ngày nàng ta và phái Hoa Sơn có cãi nhau, không ngờ buổi tối giết người trả thù, quá ác độc."
"Ở nơi cửa Phật mà dám sát sinh như thế, sau này chết xuống địa ngục chắc chắn không được tái sinh."
Những lời này khó nghe đúng như Diệp Xu nghĩ, nên nàng cũng không bị chọc giận. Diệp Xu vẫn nghiêm túc đứng đó, không nói gì.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, lần này nàng bị người ta bắt được điểm yếu, không thể lên tiếng. Ỷ thế đông người, bọn họ dần dần lớn tiếng chửi mắng nàng.
"Ta nghe nói, vì nàng khi dễ nữ nhi của Lục minh chủ, nên đệ tử phái Hoa Sơn đều hận nàng. Làm sao Lục minh chủ có thể buông tha cho nàng."
"Không có bằng chứng, nhân chứng duy nhất đã bị giết. Vốn là chưởng môn phái Hoa Sơn, lại còn là Minh chủ võ lâm, chắc chắn sẽ làm việc dựa trên công bằng và căn cứ vào bằng chứng, không thể tùy tiện giết người."
“Thật đáng giận! Nữ nhân này đúng là không bằng súc sinh, nếu chặt cơ thể thành miếng rồi cho chó ăn, chắc chó cũng ngại. ”
......
Lúc này, các đệ tử phái Hoa Sơn nhận được tin thì vội vàng lao tới. Bọn họ nhìn thấy Tôn Cương Chính và Ngũ sư huynh nằm trên đất thì sợ hãi, quỳ gối bên cạnh thi thể đã lạnh cóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Không đại sư, trụ trì của Pháp Hoa tự sau đó cũng đến.
Diệp Xu thấy mọi người đều đến đông đủ, mới bắt đầu giải thích. Lúc nãy, sở dĩ nàng không nói là bởi vì mọi người chưa đến đông đủ, nói cũng vô ích.
Các đệ tử phái Hoa Sơn sau khi nghe tin, mặc dù đã nửa đêm nhưng vẫn rất tức giận. Trong đó người lớn tuổi nhất tên là Trương Tùng. Đương lúc mọi người đang cãi nhau, hắn ta đứng ra, mắt đỏ hoe rút kiếm nhắm thẳng vào Diệp Xu, thề rằng sẽ giết nàng. Tám đệ tử phái Hoa Sơn còn lại cũng đồng thời rút kiếm, cùng chỉ về phía Diệp Xu.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải báo thù cho Ngũ sư huynh và Tôn sư đệ!” Trương Tùng hét xong, các đệ tử còn lại cũng đồng thanh đáp.
Những người khác có mặt ở đây, không ít người thuộc danh môn chính phái, bọn họ lập tức giúp phái Hoa Sơn tố cáo Diệp Xu, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi. Bọn họ không dám tùy tiện nhúng tay vào và đắc tội với Lăng Vân Bảo. Lăng Vân Bảo chính là tên tiểu nhân, luôn ôm thù hận. Nếu không thể công khai đánh, hắn sẽ âm thầm nhân cơ hội bắt nạt người nhà bọn họ, thủ đoạn vô cùng bỉ ổi.
"Các ngươi muốn báo thù cho hai huynh đệ, chuyện này rất tốt. Nhưng giết được hung thủ thật sự mới gọi là báo thù. Giết ta chẳng qua là để đám ngu xuẩn các ngươi lừa gạt hai cái xác chết quỷ kia mà thôi." Diệp Xu giải thích xong, thấy đầu óc những người này đều không thông thì trực tiếp chửi mắng.
"Quả thật không phải Diệp cô nương giết." Tống Thanh Từ thản nhiên nói chen vào.
Các đệ tử phái Hoa Sơn đã rất tức giận, lại phát hiện có người nói giúp nàng nên càng phẫn nộ, bắt đầu chất vấn Tống Thanh Từ: “Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Tống Thanh Từ, một thư sinh." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng giới thiệu.
"Ha, nực cười, ngươi chỉ là một tên thư sinh thối, quản chuyện giang hồ của chúng ta làm gì. Ta khuyên ngươi một câu, cách xa yêu nữ kia một chút, nếu không có một ngày chính người cũng không biết mình chết như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro