Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu
Chương 35
Ngư Thất Thải
2024-11-03 17:32:51
Ngày hôm qua lúc Trang Phi xuống núi tiễn tiểu hòa thượng còn mua rất nhiều bánh ngọt mang về, gom hết những thứ này lại, hẳn là đủ để bọn họ tự túc trong tiểu viện này một thời gian.
Trang Phi không hiểu: "Vì sao chúng ta phải tự mình nấu cơm trong viện chứ?"
"Như vừa rồi ngươi đã nói, người của Hồng Liên giáo rất giỏi dùng độc dược. Trên thực tế, không chỉ có Hồng Liên giáo, mà những người hành hương khác sống trong chùa đều có khả năng mang theo độc dược và mê dược bên người. Từ hôm nay trở đi, trong chùa sẽ không yên bình, Trai đường và nhà bếp cũng có thể có vấn đề. Cho nên chúng ta phải tự mình nấu nướng ăn uống, đồng thời nhất định phải canh giữ, bảo vệ giếng nước trong viện cho thật tốt."
Trong lúc đám người Trang Phi vận chuyển thức ăn đâu vào đấy, thì tất cả các nơi khác của Pháp Hoa tự đều trở nên hỗn loạn.
Những người hành hương tụm năm tụm ba lại, phàn nàn về tình hình hiện tại, thậm chí nhiều người còn trút giận vào hoa lá cây cỏ khiến cho diện tích cây xanh trong Pháp Hóa tự giảm mạnh. Cuối cùng vẫn là do nam chính Mộ Dung Dật đứng ra, đề nghị mọi người tập trung tại Đại Hùng bảo điện, cùng nhau đến gặp trụ trì Liễu Không đại sư để thảo luận về cách giải quyết, những người này dừng lại, lần lượt đi đến Đại Hùng bảo điện.
Diệp Xu cũng khiêm tốn đi theo.
Ba bốn trăm người tụ tập trong và ngoài Đại Hùng bảo điện, về cơ bản địa vị của bọn họ đều dựa vào thực lực mà phân biệt, những người đứng bên ngoài đều là đàn em giang hồ vô danh tiểu tốt, bên trong ngoại trừ một số danh môn chính phái có tiếng tăm lừng lẫy, còn có Xích Cước Song Hiệp, Thạch Thiên Cơ, cùng với đám người của Lâm Nhược Lan, thiên kim của Vạn Hoa sơn trang.
Liễu Không khoác áo cà sa đỏ thẫm đứng trước tượng Phật, hai mắt khép hờ, đứng đó nhân từ như pho tượng, nghe mọi người cãi cọ mà không nói lời nào.
Thạch Thiên Cơ còn bình tĩnh hơn Liễu Không, khóe miệng nở nụ cười hờ hững, nhìn mọi người làm trò khỉ đánh tới đánh lui.
"Chuyện này thì có gì to tát đâu chứ, mọi người cùng nhau hợp lực đánh ra đi! Chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin Hồng Liên giáo có thể làm gì!” Lâm Nhược Lan khí thế hăng hái, trừng đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của nàng ta, kêu gọi mọi người nghe theo đề nghị của nàng ta, đoàn kết nhất trí.
Rất ít người đồng ý, đa số người đưa ra nhiều ý kiến bất đồng.
Những người có ý kiến bất đồng phần lớn đều sợ mũi tên tẩm độc của Hồng Liên giáo, đó cũng không phải chuyện đùa, da thịt dính vào một chút chắc chắn sẽ chết đấy. Lấy thực lực của những người này, cũng không phải là không xông ra ngoài được, nhưng vấn đề quan trọng là ai sẽ bằng lòng xông ra trước chịu chết? Dù sao chính bản thân bọn họ cũng không muốn đi vào chỗ chết. Nhưng bọn họ không thể nói ra loại chuyện sợ chết này, cho nên mới lên tiếng phản đối nói không thích hợp, không đủ can đảm để nói ra lý do cụ thể.
Đại đệ tử của phái Nga Mi là Mạc Vũ Trúc cũng mặc kệ những thứ này, tính tình nàng ta thẳng thắn, không hề kiêng nể gì mà mở miệng chế giễu Lâm Nhược Lan: “Được đó, chỉ cần ngươi bằng lòng xông lên phía trước, chúng ta sẽ đi theo.”
Sắc mặt Lâm Nhược Lan tái xanh: "Ta muốn mọi người cùng nhau hợp sức xông ra ngoài, nhưng Mạc cô nương lại chỉ lo cho nhà mình, như vậy ích kỷ quá rồi."
Trang Phi không hiểu: "Vì sao chúng ta phải tự mình nấu cơm trong viện chứ?"
"Như vừa rồi ngươi đã nói, người của Hồng Liên giáo rất giỏi dùng độc dược. Trên thực tế, không chỉ có Hồng Liên giáo, mà những người hành hương khác sống trong chùa đều có khả năng mang theo độc dược và mê dược bên người. Từ hôm nay trở đi, trong chùa sẽ không yên bình, Trai đường và nhà bếp cũng có thể có vấn đề. Cho nên chúng ta phải tự mình nấu nướng ăn uống, đồng thời nhất định phải canh giữ, bảo vệ giếng nước trong viện cho thật tốt."
Trong lúc đám người Trang Phi vận chuyển thức ăn đâu vào đấy, thì tất cả các nơi khác của Pháp Hoa tự đều trở nên hỗn loạn.
Những người hành hương tụm năm tụm ba lại, phàn nàn về tình hình hiện tại, thậm chí nhiều người còn trút giận vào hoa lá cây cỏ khiến cho diện tích cây xanh trong Pháp Hóa tự giảm mạnh. Cuối cùng vẫn là do nam chính Mộ Dung Dật đứng ra, đề nghị mọi người tập trung tại Đại Hùng bảo điện, cùng nhau đến gặp trụ trì Liễu Không đại sư để thảo luận về cách giải quyết, những người này dừng lại, lần lượt đi đến Đại Hùng bảo điện.
Diệp Xu cũng khiêm tốn đi theo.
Ba bốn trăm người tụ tập trong và ngoài Đại Hùng bảo điện, về cơ bản địa vị của bọn họ đều dựa vào thực lực mà phân biệt, những người đứng bên ngoài đều là đàn em giang hồ vô danh tiểu tốt, bên trong ngoại trừ một số danh môn chính phái có tiếng tăm lừng lẫy, còn có Xích Cước Song Hiệp, Thạch Thiên Cơ, cùng với đám người của Lâm Nhược Lan, thiên kim của Vạn Hoa sơn trang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Không khoác áo cà sa đỏ thẫm đứng trước tượng Phật, hai mắt khép hờ, đứng đó nhân từ như pho tượng, nghe mọi người cãi cọ mà không nói lời nào.
Thạch Thiên Cơ còn bình tĩnh hơn Liễu Không, khóe miệng nở nụ cười hờ hững, nhìn mọi người làm trò khỉ đánh tới đánh lui.
"Chuyện này thì có gì to tát đâu chứ, mọi người cùng nhau hợp lực đánh ra đi! Chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin Hồng Liên giáo có thể làm gì!” Lâm Nhược Lan khí thế hăng hái, trừng đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của nàng ta, kêu gọi mọi người nghe theo đề nghị của nàng ta, đoàn kết nhất trí.
Rất ít người đồng ý, đa số người đưa ra nhiều ý kiến bất đồng.
Những người có ý kiến bất đồng phần lớn đều sợ mũi tên tẩm độc của Hồng Liên giáo, đó cũng không phải chuyện đùa, da thịt dính vào một chút chắc chắn sẽ chết đấy. Lấy thực lực của những người này, cũng không phải là không xông ra ngoài được, nhưng vấn đề quan trọng là ai sẽ bằng lòng xông ra trước chịu chết? Dù sao chính bản thân bọn họ cũng không muốn đi vào chỗ chết. Nhưng bọn họ không thể nói ra loại chuyện sợ chết này, cho nên mới lên tiếng phản đối nói không thích hợp, không đủ can đảm để nói ra lý do cụ thể.
Đại đệ tử của phái Nga Mi là Mạc Vũ Trúc cũng mặc kệ những thứ này, tính tình nàng ta thẳng thắn, không hề kiêng nể gì mà mở miệng chế giễu Lâm Nhược Lan: “Được đó, chỉ cần ngươi bằng lòng xông lên phía trước, chúng ta sẽ đi theo.”
Sắc mặt Lâm Nhược Lan tái xanh: "Ta muốn mọi người cùng nhau hợp sức xông ra ngoài, nhưng Mạc cô nương lại chỉ lo cho nhà mình, như vậy ích kỷ quá rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro