Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu
Chương 9
Ngư Thất Thải
2024-11-03 17:32:51
Tay Tống Thanh Từ khựng lại rồi vứt cành cây trong tay đi nhận bát cháo và lễ độ tạ ơn.
Diệp Xu cũng múc nửa bát cho mình, vừa rồi nàng chạy cả nửa ngày nên hơi khát, cháo có vị hoa quả cũng giống như nước ép hoa quả, thổi thành âm ấm rồi uống xong vừa giải khát vừa ấm bụng.
“Ồ, ngon quá.” Diệp Xu nhắm mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Tống Thanh Từ vốn còn hơi do dự, thấy Diệp Xu như vậy thì mới uống một ngụm theo, mày vốn cau chặt dần dần giãn ra, thử uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba…rất nhanh đã thấy đáy.
Diệp Xu trộm nhìn thấy Tống Thanh Từ thực sự uống hết bát cháo, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc đã bỏ xuống được một nửa. Mọi người đều nói đã ăn đồ của người ta thì sẽ đuối lý, Tống ma đầu ăn đồ nàng làm, chắc sẽ không đến mức không biết xấu hổ nổi lên sát ý với nàng đâu.
Diệp Xu vội vàng nhận lấy bát không trong tay Tống Thanh Từ rồi múc thêm nửa bát cho hắn.
Tống Thanh Từ múc từng thìa từng thìa nhã nhặn đưa vào miệng.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ đã đói đến mức bụng kêu ùng ục mà vẫn không vội vã ăn cơm, nàng càng chắc chắn Tống ma đầu có chướng ngại về mặt ăn uống.
Tống Thanh Từ ăn xong nửa bát thì đặt xuống không ăn thêm nữa.
Diệp Xu hiểu, đây có thể là cực hạn của hắn, hắn ăn hết cháo nàng tùy tiện làm khi có chướng ngại về mặt ăn uống thì đã là may mắn của nàng.
“Vất vả cho Diệp Tử cô nương rồi.” Tống Thanh Từ vẫn nhã nhặn lịch sự nói.
“Công tử khách sáo quá, vốn dĩ ta cũng muốn ăn.” Diệp Xu ý thức được có thể mình đã an toàn thoát được một kiếp thì hoàn toàn thả lỏng cười. Bởi vì lúc vừa rồi phải nấu ăn nên mặt nàng đỏ ửng, nụ cười này ngọt mà không ngấy, đáng yêu xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Tống Thanh Từ dừng lại trên mặt Diệp Xu môt giây rồi lập tức thu lại, hắn nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, không bằng để ta đưa Diệp Tử cô nương về phòng.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ta tự về là được, Tống công tử về trước đi, ta còn chưa ăn no, ta muốn ăn thêm một bát nữa.”
Diệp Xu còn chưa biết mình ở căn phòng nào, việc này không thể để hắn phát hiện, nàng vội vàng xua tay chào tạm biệt Tống Thanh Từ.
Rốt cuộc đã tiễn được Tống ma đầu đi, Diệp Xu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lập tức suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì.
Rất nhiều người trong giang hồ tụ về đây, thực ra đều vì nửa quyển bí kíp thần công huyền âm trong tay Thạch Thiên Cơ. Mặc dù chỉ có nửa quyển bí kíp, nhưng nửa quyển này là nội công tâm pháp, nếu như luyện thành thì có thể khiến nội lực tăng mạnh, bước vào hàng ngũ cao thủ Võ Lâm. Nếu như cao thủ luyện võ công này vậy hiệu quả càng tốt hơn, nên nửa quyển bí kíp đó chính là báu vật vô giá với người trong Võ Lâm, là cám dỗ trí mạng không thể chống lại được.
Trước đó Thạch Thiên Cơ đã thông báo khắp giang hồ, hắn ta bằng lòng dùng nửa quyển bí kíp thần công huyền âm đổi lấy bất cứ một thứ nào trong ba báu vật. Ba báu vật đó lần lượt là: Thí Long Kiếm, Huyết Trân Châu và Thiên Phương Bảo Hạp, mỗi thứ đều có truyền thuyết của mình và mất tích đã lâu trên giang hồ.
Bây giờ rất nhiều người trên giang hồ cho dù không có bảo vật vẫn đến Pháp Hoa tự góp vui, có người thực sự là vì góp vui mở rộng tầm mắt, để sau này khi hành tẩu trên giang hồ có cái để khoác lác, có người đến đây lại là vì xem xem mình có cơ hội trộm bí kíp không.
Diệp Xu cũng múc nửa bát cho mình, vừa rồi nàng chạy cả nửa ngày nên hơi khát, cháo có vị hoa quả cũng giống như nước ép hoa quả, thổi thành âm ấm rồi uống xong vừa giải khát vừa ấm bụng.
“Ồ, ngon quá.” Diệp Xu nhắm mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Tống Thanh Từ vốn còn hơi do dự, thấy Diệp Xu như vậy thì mới uống một ngụm theo, mày vốn cau chặt dần dần giãn ra, thử uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba…rất nhanh đã thấy đáy.
Diệp Xu trộm nhìn thấy Tống Thanh Từ thực sự uống hết bát cháo, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc đã bỏ xuống được một nửa. Mọi người đều nói đã ăn đồ của người ta thì sẽ đuối lý, Tống ma đầu ăn đồ nàng làm, chắc sẽ không đến mức không biết xấu hổ nổi lên sát ý với nàng đâu.
Diệp Xu vội vàng nhận lấy bát không trong tay Tống Thanh Từ rồi múc thêm nửa bát cho hắn.
Tống Thanh Từ múc từng thìa từng thìa nhã nhặn đưa vào miệng.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ đã đói đến mức bụng kêu ùng ục mà vẫn không vội vã ăn cơm, nàng càng chắc chắn Tống ma đầu có chướng ngại về mặt ăn uống.
Tống Thanh Từ ăn xong nửa bát thì đặt xuống không ăn thêm nữa.
Diệp Xu hiểu, đây có thể là cực hạn của hắn, hắn ăn hết cháo nàng tùy tiện làm khi có chướng ngại về mặt ăn uống thì đã là may mắn của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vất vả cho Diệp Tử cô nương rồi.” Tống Thanh Từ vẫn nhã nhặn lịch sự nói.
“Công tử khách sáo quá, vốn dĩ ta cũng muốn ăn.” Diệp Xu ý thức được có thể mình đã an toàn thoát được một kiếp thì hoàn toàn thả lỏng cười. Bởi vì lúc vừa rồi phải nấu ăn nên mặt nàng đỏ ửng, nụ cười này ngọt mà không ngấy, đáng yêu xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Tống Thanh Từ dừng lại trên mặt Diệp Xu môt giây rồi lập tức thu lại, hắn nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, không bằng để ta đưa Diệp Tử cô nương về phòng.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, ta tự về là được, Tống công tử về trước đi, ta còn chưa ăn no, ta muốn ăn thêm một bát nữa.”
Diệp Xu còn chưa biết mình ở căn phòng nào, việc này không thể để hắn phát hiện, nàng vội vàng xua tay chào tạm biệt Tống Thanh Từ.
Rốt cuộc đã tiễn được Tống ma đầu đi, Diệp Xu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lập tức suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì.
Rất nhiều người trong giang hồ tụ về đây, thực ra đều vì nửa quyển bí kíp thần công huyền âm trong tay Thạch Thiên Cơ. Mặc dù chỉ có nửa quyển bí kíp, nhưng nửa quyển này là nội công tâm pháp, nếu như luyện thành thì có thể khiến nội lực tăng mạnh, bước vào hàng ngũ cao thủ Võ Lâm. Nếu như cao thủ luyện võ công này vậy hiệu quả càng tốt hơn, nên nửa quyển bí kíp đó chính là báu vật vô giá với người trong Võ Lâm, là cám dỗ trí mạng không thể chống lại được.
Trước đó Thạch Thiên Cơ đã thông báo khắp giang hồ, hắn ta bằng lòng dùng nửa quyển bí kíp thần công huyền âm đổi lấy bất cứ một thứ nào trong ba báu vật. Ba báu vật đó lần lượt là: Thí Long Kiếm, Huyết Trân Châu và Thiên Phương Bảo Hạp, mỗi thứ đều có truyền thuyết của mình và mất tích đã lâu trên giang hồ.
Bây giờ rất nhiều người trên giang hồ cho dù không có bảo vật vẫn đến Pháp Hoa tự góp vui, có người thực sự là vì góp vui mở rộng tầm mắt, để sau này khi hành tẩu trên giang hồ có cái để khoác lác, có người đến đây lại là vì xem xem mình có cơ hội trộm bí kíp không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro