"Anh đã yêu rồi...
2024-10-05 13:39:10
Mỹ Xuân đưa tay nắm lấy tay ông Nhất Lâm, bà buồn bã lên tiếng.
"Anh biết không, em rất ân hận về cái chết của chị Ánh Nguyệt. Nếu ngày ấy anh kiên quyết từ hôn hoặc em chấp nhận từ bỏ thì mọi chuyện đã khác!"
Ông Nhất Lâm ngồi thừ người ra sau câu nói của bà Mỹ Xuân, những điều ấy ông đều hiểu. Nhưng ông ấy không thể để Nhất Phong trở thành một con ngựa bất kham.
Dù sao hắn cũng là con trai cả, sau này sẽ gánh vác mọi chuyện, không thể kết hôn với một cô gái tầm thường.
"Nó có thể giống anh, nếu nó yêu ai khác vẫn có thể cưới vợ lẽ mà!"
Bà Mỹ Xuân như mất bình tĩnh mà rưng rưng nước mắt.
"Vậy anh hiểu cảm giác của em trong những năm tháng sống trong bóng tối không, nhà họ Đặng truy lùng em vì em đã chen vào gia đình của con gái họ. Em không được công nhận danh phận, em trong mắt mọi người chỉ là một con đàn bà quyến rũ chồng người..."
Ông Nhất Lâm chết lặng, ông chỉ nghĩ rằng chỉ cần kết hôn với người được chọn rồi cưới thêm người mình yêu là được. Đến bây giờ ông mới biết Mỹ Xuân đã phải chịu đựng những gì khi chấp nhận yêu ông.
Bà Mỹ Xuân lấy lại bình tĩnh mà nói tiếp.
"Em nghe Nhật Nam nói Nhất Phong đã đưa về một cô gái và hành hạ cô ấy chỉ vì chuyện của em năm xưa...anh đừng khiến con trai anh trở nên máu lạnh như vậy."
Sau câu nói ấy, Bà Mỹ Xuân về phòng nghỉ, để lại ông Nhất Lâm với hàng đống câu hỏi trong đầu.
......................
Trở lại tại nước A.
Nhất Phong ngồi nhìn Hạ Linh tập viết tên của hắn, trong lòng khẽ mỉm cười.
"Em viết sai rồi!"
Nhất Phong lắc đầu rồi đứng dậy vòng ôm lấy Hạ Linh, nắm tay cô nhẹ nhàng đưa nét bút.
Cái tên Nhất Phong hiện ra, Hạ Linh cười vui vẻ quay lại nhìn Nhất Phong, trong một khoảng cách gần gũi khi hai gương mặt chạm nhau, Nhất Phong giật mình.
Phía trên ban công tầng ba, Nhật Nam tức giận nhìn xuống dưới, vì sao Hạ Linh lại vui vẻ với Nhất Phong như vậy. Lẽ nào cô ấy đã quên những gì Nhất Phong đối xử với mình.
Mỗi ngày trôi qua, Hạ Linh nhận ra Nhất Phong đã dịu dàng với cô hơn, có vẻ bản thân cô vẫn nhớ những gì hắn làm nhưng sau khi cô có thể đọc được vài câu từ thì đã khác.
Một lần Nhất Phong vắng nhà lâu ngày, Hạ Linh lại tò mò xem trộm đồ đạc trong phòng. Cô tìm thấy một quyển sổ, Hạ Linh đánh vần dòng chữ trên bìa.
"Nhật ký!"
Là của Nhất Phong, Hạ Linh kiên nhẫn đánh vần ghép chữ lại, có lúc được câu rõ ràng có lúc lại chỉ được vài từ.
Sau một ngày ở trong phòng, Hạ Linh cũng tạm đọc được nội dung. Cô thấy từ nhỏ hắn thật đáng thương, thậm chí chẳng có bạn. Nước mắt cô rơm rớm rơi xuống nhòe đi một từ trên trang giấy.
Hắn có cha mẹ có gia đình nhưng lại không hạnh phúc, mẹ hắn lại qua đời khi hắn còn nhỏ.
Hạ Linh lại buồn hơn, cô còn chẳng biết mẹ mình là ai.
Nhất Phong đột ngột trở về, hắn đứng ngoài cửa nhìn vào trông thấy Hạ Linh thì không nổi giận, chỉ im lặng nhìn cô đang ôm mặt khóc. Cô nhớ mẹ hay cảm thông cho đứa trẻ tên Nhất Phong năm ấy.
Khi Nhất Phong đang ở bên ngoài sân, Nhật Nam đi đến ngồi đối diện.
"Anh yêu Hạ Linh?"
Nhất Phong vẫn giữ thái độ lạnh băng trả lời.
"Tôi không hề yêu, tình yêu là cái rác rưởi gì?"
Nhật Nam lắc đầu tỏ vẻ.
"Anh nói dối. Anh đã yêu cô ấy, nhưng anh sẽ không bao giờ đến được với Hạ Linh đâu, An Đình sẽ về nước và nhanh chóng hôn nhân của hai người sẽ diễn ra!"
Nhất Phong tức giận chồm đến nắm cổ áo Nhật Nam, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Nhật Nam mà gằn tiếng.
"Vậy cậu cũng chẳng có cơ hội đâu, cậu quên em gái của An Đình, Vương Hồng Ngọc à?"
Vừa dứt lời thì Hạ Linh vội ra can ngăn họ, cô nghĩ rằng cả hai lại sắp đánh nhau. Hạ Linh vội vàng lấy sổ ra ghi chép rồi giơ lên.
"Đừng đánh nhau.."
Nhất Phong buông em trai ra, rồi lôi tay Hạ Linh ra bên ngoài cổng leo lên xe, tiếng xe rồ đi trong sự ngỡ ngàng của Nhật Nam.
Chiếc xe lao đi, Hạ Linh ngồi im vịn vào cửa xe không dám thở mạnh, Nhất Phong lại điên cuồng rồ ga, gương mặt hắn lúc này lại trở nên khó coi.
Nhớ lại lời của Nhật Nam vừa nãy, hắn đã yêu sao? Hắn yêu cô gái đang ngồi run sợ bên cạnh?
Rồi hắn sẽ phải kết hôn với cô An Đình ấy như cha hắn năm xưa, lại một bi kịch hôn nhân sẽ tiếp tục diễn ra?
Dòng họ là gì, hắn muốn từ bỏ cái họ hắn đang mang, nếu hắn không phải con cháu nhà họ Phạm, cha hắn không phải Phạm Nhất Lâm thì có lẽ bây giờ hắn không như thế này.
Bàn tay của Hạ Linh lôi hắn về hiện tại, Nhất Phong đánh lái né chiếc xe phía trước, chiếc ô tô quay hướng đâm sầm vào một gốc cây.
Bên ngoài là tiếng ồn ào của người dân, Hạ Linh mở mắt ra thì thấy Nhất Phong đang ôm lấy cô che chở, đầu hắn đập vào vô lăng đang chảy máu.
Hạ Linh, cô chỉ có thể bị hắn làm đau, bất cứ ai động vào cô dù là tai nạn cũng đều không được.
"Anh biết không, em rất ân hận về cái chết của chị Ánh Nguyệt. Nếu ngày ấy anh kiên quyết từ hôn hoặc em chấp nhận từ bỏ thì mọi chuyện đã khác!"
Ông Nhất Lâm ngồi thừ người ra sau câu nói của bà Mỹ Xuân, những điều ấy ông đều hiểu. Nhưng ông ấy không thể để Nhất Phong trở thành một con ngựa bất kham.
Dù sao hắn cũng là con trai cả, sau này sẽ gánh vác mọi chuyện, không thể kết hôn với một cô gái tầm thường.
"Nó có thể giống anh, nếu nó yêu ai khác vẫn có thể cưới vợ lẽ mà!"
Bà Mỹ Xuân như mất bình tĩnh mà rưng rưng nước mắt.
"Vậy anh hiểu cảm giác của em trong những năm tháng sống trong bóng tối không, nhà họ Đặng truy lùng em vì em đã chen vào gia đình của con gái họ. Em không được công nhận danh phận, em trong mắt mọi người chỉ là một con đàn bà quyến rũ chồng người..."
Ông Nhất Lâm chết lặng, ông chỉ nghĩ rằng chỉ cần kết hôn với người được chọn rồi cưới thêm người mình yêu là được. Đến bây giờ ông mới biết Mỹ Xuân đã phải chịu đựng những gì khi chấp nhận yêu ông.
Bà Mỹ Xuân lấy lại bình tĩnh mà nói tiếp.
"Em nghe Nhật Nam nói Nhất Phong đã đưa về một cô gái và hành hạ cô ấy chỉ vì chuyện của em năm xưa...anh đừng khiến con trai anh trở nên máu lạnh như vậy."
Sau câu nói ấy, Bà Mỹ Xuân về phòng nghỉ, để lại ông Nhất Lâm với hàng đống câu hỏi trong đầu.
......................
Trở lại tại nước A.
Nhất Phong ngồi nhìn Hạ Linh tập viết tên của hắn, trong lòng khẽ mỉm cười.
"Em viết sai rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Phong lắc đầu rồi đứng dậy vòng ôm lấy Hạ Linh, nắm tay cô nhẹ nhàng đưa nét bút.
Cái tên Nhất Phong hiện ra, Hạ Linh cười vui vẻ quay lại nhìn Nhất Phong, trong một khoảng cách gần gũi khi hai gương mặt chạm nhau, Nhất Phong giật mình.
Phía trên ban công tầng ba, Nhật Nam tức giận nhìn xuống dưới, vì sao Hạ Linh lại vui vẻ với Nhất Phong như vậy. Lẽ nào cô ấy đã quên những gì Nhất Phong đối xử với mình.
Mỗi ngày trôi qua, Hạ Linh nhận ra Nhất Phong đã dịu dàng với cô hơn, có vẻ bản thân cô vẫn nhớ những gì hắn làm nhưng sau khi cô có thể đọc được vài câu từ thì đã khác.
Một lần Nhất Phong vắng nhà lâu ngày, Hạ Linh lại tò mò xem trộm đồ đạc trong phòng. Cô tìm thấy một quyển sổ, Hạ Linh đánh vần dòng chữ trên bìa.
"Nhật ký!"
Là của Nhất Phong, Hạ Linh kiên nhẫn đánh vần ghép chữ lại, có lúc được câu rõ ràng có lúc lại chỉ được vài từ.
Sau một ngày ở trong phòng, Hạ Linh cũng tạm đọc được nội dung. Cô thấy từ nhỏ hắn thật đáng thương, thậm chí chẳng có bạn. Nước mắt cô rơm rớm rơi xuống nhòe đi một từ trên trang giấy.
Hắn có cha mẹ có gia đình nhưng lại không hạnh phúc, mẹ hắn lại qua đời khi hắn còn nhỏ.
Hạ Linh lại buồn hơn, cô còn chẳng biết mẹ mình là ai.
Nhất Phong đột ngột trở về, hắn đứng ngoài cửa nhìn vào trông thấy Hạ Linh thì không nổi giận, chỉ im lặng nhìn cô đang ôm mặt khóc. Cô nhớ mẹ hay cảm thông cho đứa trẻ tên Nhất Phong năm ấy.
Khi Nhất Phong đang ở bên ngoài sân, Nhật Nam đi đến ngồi đối diện.
"Anh yêu Hạ Linh?"
Nhất Phong vẫn giữ thái độ lạnh băng trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không hề yêu, tình yêu là cái rác rưởi gì?"
Nhật Nam lắc đầu tỏ vẻ.
"Anh nói dối. Anh đã yêu cô ấy, nhưng anh sẽ không bao giờ đến được với Hạ Linh đâu, An Đình sẽ về nước và nhanh chóng hôn nhân của hai người sẽ diễn ra!"
Nhất Phong tức giận chồm đến nắm cổ áo Nhật Nam, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Nhật Nam mà gằn tiếng.
"Vậy cậu cũng chẳng có cơ hội đâu, cậu quên em gái của An Đình, Vương Hồng Ngọc à?"
Vừa dứt lời thì Hạ Linh vội ra can ngăn họ, cô nghĩ rằng cả hai lại sắp đánh nhau. Hạ Linh vội vàng lấy sổ ra ghi chép rồi giơ lên.
"Đừng đánh nhau.."
Nhất Phong buông em trai ra, rồi lôi tay Hạ Linh ra bên ngoài cổng leo lên xe, tiếng xe rồ đi trong sự ngỡ ngàng của Nhật Nam.
Chiếc xe lao đi, Hạ Linh ngồi im vịn vào cửa xe không dám thở mạnh, Nhất Phong lại điên cuồng rồ ga, gương mặt hắn lúc này lại trở nên khó coi.
Nhớ lại lời của Nhật Nam vừa nãy, hắn đã yêu sao? Hắn yêu cô gái đang ngồi run sợ bên cạnh?
Rồi hắn sẽ phải kết hôn với cô An Đình ấy như cha hắn năm xưa, lại một bi kịch hôn nhân sẽ tiếp tục diễn ra?
Dòng họ là gì, hắn muốn từ bỏ cái họ hắn đang mang, nếu hắn không phải con cháu nhà họ Phạm, cha hắn không phải Phạm Nhất Lâm thì có lẽ bây giờ hắn không như thế này.
Bàn tay của Hạ Linh lôi hắn về hiện tại, Nhất Phong đánh lái né chiếc xe phía trước, chiếc ô tô quay hướng đâm sầm vào một gốc cây.
Bên ngoài là tiếng ồn ào của người dân, Hạ Linh mở mắt ra thì thấy Nhất Phong đang ôm lấy cô che chở, đầu hắn đập vào vô lăng đang chảy máu.
Hạ Linh, cô chỉ có thể bị hắn làm đau, bất cứ ai động vào cô dù là tai nạn cũng đều không được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro