Yêu Và Hận 2

Rối loạn

2024-10-05 13:39:10

Nhất Phong chạy vào khu cấp cứu của một bệnh viện gần đó, phía sau Nhật Nam cũng đuổi theo kịp gót.

Hai người vệ sĩ thấy cậu chủ lập tức đứng dậy cúi đầu, nhìn thấy trên tay họ là kim tiêm truyền nước, gương mặt cả hai vẫn còn nét choáng sau cú sốc điện.

Họ không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi và chờ đợi. Đôi mắt Nhất Phong long lên đỏ ngầu, hắn túm cổ một trong hai rồi gằn lời hỏi.

“Hạ Linh…cô ấy đâu?”

Người kia bị túm áo, lảo đảo đứng không vững, Nhất Phong mất bình tĩnh hét ầm vào mặt người đối diện. Một vài bác sĩ y tá vội đến can hắn ra thì hắn liền quát lớn với họ.

Nhật Nam cố gắng trấn tĩnh hắn, lúc này người còn lại mới run giọng kể lại mọi thứ khi đó.

Tiếng gầm gừ phát ra trong cổ họng Nhất Phong, hắn hất người vệ sĩ sang một bên làm người đó té đập người vào giường bệnh, hắn nổi điên lôi cả hai ra rồi gào lên.

“Một lũ vô dụng, chỉ bảo vệ một cô gái mà các người không làm được…”

“Cô ấy có chuyện gì thì cái mạng các người cũng không đền nổi đâu!”

Dứt lời hắn điên tiết tự đấm vào cây cột, mu bàn tay bị va đập mạnh khiến chúng rỉ máu. Nhật Nam nuốt nước bọt khuyên giải.

“Anh, đây là bệnh viện đừng làm loạn, về nhà rồi ta bàn tiếp!”

Lúc này Nhất Phong không còn giữ bình tĩnh, trông thấy Nhật Nam vẫn giữ được lý trí thì hắt nổi cáu quay lại hất tay cậu ấy ra, ánh mắt đã rớm đỏ nhìn cậu rồi nở nụ cười méo mó.

“Có phải…có phải mày ganh tị với tao, cố tình bắt cóc Hạ Linh không hả. Thằng ranh con, là mày cố tình phải không, là mày chủ mưu phải không?”

“Anh điên à? Bình tĩnh lại đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có lẽ nỗi sợ hãi mất đi Hạ Linh khiến Nhất Phong không thể bình tĩnh nổi, hắn cứ lôi cổ áo Nhật Nam mà nói cậu là chủ mưu. Chợt một âm thanh khô khốc vang lên, Nhất Phong như bừng tỉnh lại, hắn vừa ăn trọn một cú đấm từ Nhật Nam.

Trong khi hai người vẫn hỗn loạn thì tiếng thông báo từ một người y tá.

“Mau, hai người này bị ngất, trên người có dấu chích điện!”

Chích điện?

Nhất Phong nhanh chóng đi đến xem hai người nọ thì phát hiện ra đó là hai vệ sĩ còn lại.

Cả bốn vệ sĩ đều bị kích điện ngất đi, Hạ Linh biến mất, chiếc xe không có biển số. Rõ ràng đây là một kế hoạch bắt cóc người, nhưng chúng nhắm vào Hạ Linh để làm gì?

Hay vì để ý cô ở nhà họ Phạm, đi ra ngoài có người theo nên hiểu lầm bắt cóc tống tiền? Dù có bắt buộc Nhất Phong giao cả gia tài thì có lẽ hắn cũng sẽ làm vì cô mất!

Hoặc vì một lý do nào khác! Trong cái đầu đang rối bời của Nhất Phong lóe ra một suy nghĩ.

Lẽ nào…là An Đình bày trò?

Nghĩ là vậy, Nhất Phong mặc kệ bàn tay đang rỉ máu mà tức khí đi ra bệnh viện, Nhật Nam đuổi theo kéo hắn lại, giọng cậu khẩn khoản.

“Anh vào băng bó tay đi đã, đợi hai người kia tỉnh lại nói rõ đã chứ!”

“Bỏ tôi ra, chắc chắn An Đình gây ra chuyện này!”

Nhật Nam ngạc nhiên hỏi lại hắn.

“An Đình? Cô ấy đã ra nước ngoài rồi mà?”

Nhất Phong nghe hỏi vậy thì không biết trả lời thế nào, bởi thật sự hắn cũng không biết vì sao hắn lại nghi ngờ An Đình là chủ mưu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhắm nghiền đôi mắt đỏ lừ, Nhất Phong xoa vuốt gương mặt của mình hòng bình tĩnh lại, Hạ Linh đang ở đâu?

Rõ ràng đây là vụ bắt cóc nhưng hắn lại không có bằng chứng, chưa khi nào hắn thấy bản thân mình vô dụng đến vậy.

Sau khi dặn dò hai người vệ sĩ kia, Nhất Phong ra xe đi đến khu trung tâm để xem lại camera an ninh.

Nhật Nam chẳng đợi mà chạy theo gọi lại.

“Đi xe tôi đi, anh không nên lái xe lúc này đâu!”

Tuy có chút khó chịu nhưng Nhật Nam nói đúng, hắn đang mất bình tĩnh, không nên lái xe.



Trong phòng bảo an của khu trung tâm, Nhất Phong cùng Nhật Nam đang xem lại đoạn ghi hình ngay thời điểm mà một trong hai người vệ sĩ đã nói.

Nhưng đúng như họ kể, chiếc xe không hề để lại dấu vết gì, mọi thứ diễn ra khá nhanh chóng.

Nhật Nam thắc mắc hỏi.

“Chẳng phải có bốn người đi theo Hạ Linh, nhưng đây chỉ có 2 người?”

“Họ nói hai người kia đi lấy xe…quay đến khu để xe cho tôi!”

“Vâng!”

…****************…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Và Hận 2

Số ký tự: 0