Tình yêu là gì
2024-10-05 13:39:10
Nhật Nam bị đẩy ra ngoài, cậu thất vọng đập cửa nhưng Nhất Phong không chịu mở cửa. Hắn đưa tay lau đi
nước mắt trên gương mặt Hạ Linh, liền bị cô quay mặt đi chỗ khác.
Nhất Phong bóp lấy gương mặt của cô, hắn mất kiên nhẫn mà nói.
"Đừng tưởng tôi không dám ra tay, em biết người như tôi thì có giết em cũng chẳng ai dám động vào!"
"Mau ăn trước khi tôi xé xác em ra!"
Hạ Linh nuốt nước bọt, cô miễn cưỡng để hắn đút ăn, sau khi ăn xong uống thuốc, Hạ Linh lại chìm vào giấc ngủ.
Nhất Phong ngồi bên chiếc bàn trong phòng, hắn ngồi đó nhìn cô, hắn muốn chiếm cô cho riêng hắn.
Một kẻ không có tình cảm, không biết cách chăm sóc ai ngoài việc dùng bạo lực.
Có lẽ Nhất Phong nhận ra hắn và Hạ Linh giống nhau, đều bị gia đình quay lưng. Hắn liếc ánh mắt nhìn sang tập giấy, những bức vẽ linh tinh.
Cầm môi tờ giấy lên xem, là một người không rõ mặt, bên cạnh là một cô bé.
Mẹ sao? Hạ Linh đang vẽ cô và mẹ của cô chăng, người phụ nữ kia không có gương mặt, có lẽ là vì cô không biết mặt bà ấy.
Rồi những bức vẽ khác, đường nét thô kệch nhưng rõ ràng, Nhất Phong lại nghĩ đến mẹ hắn.
Hạ Linh khẽ quay mặt lại thì suýt giật mình, Nhất Phong đang nằm bên cạnh cô, cánh tay ôm lấy cô. Bất giác hắn run lên, đôi mắt nhíu lại, rồi hắn giật mình bật dậy.
Hắn mà lại mơ thấy ác mộng sao? Kẻ máu lạnh tàn nhẫn như hắn mà cũng có lúc gặp ác mộng ư?
Mồ hôi rịn ướt đẫm mái tóc trước trán Nhất Phong, hắn đưa tay ôm lấy gương mặt đang mệt mỏi.
Bước xuống khỏi giường, Nhất Phong đi xuống phòng khách ngồi trầm ngâm. Hạ Linh không quan tâm, cô kéo chăn lại, dù sao thì một kẻ như hắn cũng chẳng thể bị sao được.
Làn khói mỏng tan vào không gian yên tĩnh, Nhất Phong thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế nhìn vào khoảng không trước mặt.
Lúc này mọi thứ lại im lặng đến đau tai, hắn lại mơ thấy mẹ hắn, mơ thấy cánh tay của bà buông thõng khi ôm hắn. Khi ấy cha hắn chẳng hề rơi giọt nước mắt, ông ấy chẳng hề để tâm đến bà ấy dù đã sống chung với nhau hơn năm năm.
Tình yêu là gì, hơn hai mươi năm qua hắn không biết, hắn chỉ mang trong tim lòng thù hận. Hắn cho rằng cả thế giới quay lưng lại với hắn, bỏ rơi hắn, hắn phải mạnh mẽ thậm chí tàn bạo.
Nhất Phong tự co mình lại trong chính bản thân hắn, hắn không tin tình yêu, cũng chẳng cần tình yêu.
Điếu thuốc tàn dần theo dòng suy nghĩ, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền thở dài.
......................
Sau vài ngày tịnh dưỡng, Hạ Linh cũng khỏe lại, Nhất Phong đã chăm sóc cho cô khá tốt tuy vài lúc hắn cũng rất khó chịu khi Nhật Nam muốn vào thăm Hạ Linh.
Sáng hôm ấy, sau khi ăn sáng và uống thuốc, vệ sĩ của Nhất Phong đưa cô ra xe, lần đầu tiên cô được hắn cho ra ngoài.
Nhìn con người và đường phố, ánh mắt cô rạo rực niềm vui. Nhất Phong ngồi bên cạnh, hắn nhìn ra bên ngoài cửa xe, hắn thầm nghĩ có gì vui đến mức như vậy.
Chiếc xe dừng lại tại một trung tâm mua sắm, Hạ Linh bị choáng ngợp. Nhất Phong đi vào một cửa hàng thời trang, nhân viên liền cúi đầu chào.
"Chọn cho cô gái này vài bộ váy!"
"Vâng cậu Nhất Phong!"
Nhân viên dẫn Hạ Linh vào bên trong, hai bên là những bộ váy sang trọng và đẹp mắt, cô nuốt nước bọt nhìn chúng.
Nhân viên đưa một bộ váy cho Hạ Linh, cô vào phòng thử đồ, nhìn mình trong gương cùng bộ váy ấy khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Nhất Phong ngồi chờ bên ngoài, nhìn thấy Hạ Linh thì tim chợt trật nhịp nhẹ nhàng, hắn khẽ ho lên vài tiếng rồi hỏi Hạ Linh, cô nhẹ gật đầu đồng ý.
Sau một lúc chọn mua váy, Nhất Phong lại mua một bộ trang sức, Hạ Linh không thể biết hắn đang tính toán điều gì.
Thật lòng hắn quan tâm cô ư?
Ngồi trên xe trở về, Hạ Linh thầm nghĩ trong lòng.
"Xin anh. Đừng đối xử tốt như vậy..."
Nhất Phong bóp lấy gương mặt của cô, hắn mất kiên nhẫn mà nói.
"Đừng tưởng tôi không dám ra tay, em biết người như tôi thì có giết em cũng chẳng ai dám động vào!"
"Mau ăn trước khi tôi xé xác em ra!"
Hạ Linh nuốt nước bọt, cô miễn cưỡng để hắn đút ăn, sau khi ăn xong uống thuốc, Hạ Linh lại chìm vào giấc ngủ.
Nhất Phong ngồi bên chiếc bàn trong phòng, hắn ngồi đó nhìn cô, hắn muốn chiếm cô cho riêng hắn.
Một kẻ không có tình cảm, không biết cách chăm sóc ai ngoài việc dùng bạo lực.
Có lẽ Nhất Phong nhận ra hắn và Hạ Linh giống nhau, đều bị gia đình quay lưng. Hắn liếc ánh mắt nhìn sang tập giấy, những bức vẽ linh tinh.
Cầm môi tờ giấy lên xem, là một người không rõ mặt, bên cạnh là một cô bé.
Mẹ sao? Hạ Linh đang vẽ cô và mẹ của cô chăng, người phụ nữ kia không có gương mặt, có lẽ là vì cô không biết mặt bà ấy.
Rồi những bức vẽ khác, đường nét thô kệch nhưng rõ ràng, Nhất Phong lại nghĩ đến mẹ hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Linh khẽ quay mặt lại thì suýt giật mình, Nhất Phong đang nằm bên cạnh cô, cánh tay ôm lấy cô. Bất giác hắn run lên, đôi mắt nhíu lại, rồi hắn giật mình bật dậy.
Hắn mà lại mơ thấy ác mộng sao? Kẻ máu lạnh tàn nhẫn như hắn mà cũng có lúc gặp ác mộng ư?
Mồ hôi rịn ướt đẫm mái tóc trước trán Nhất Phong, hắn đưa tay ôm lấy gương mặt đang mệt mỏi.
Bước xuống khỏi giường, Nhất Phong đi xuống phòng khách ngồi trầm ngâm. Hạ Linh không quan tâm, cô kéo chăn lại, dù sao thì một kẻ như hắn cũng chẳng thể bị sao được.
Làn khói mỏng tan vào không gian yên tĩnh, Nhất Phong thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế nhìn vào khoảng không trước mặt.
Lúc này mọi thứ lại im lặng đến đau tai, hắn lại mơ thấy mẹ hắn, mơ thấy cánh tay của bà buông thõng khi ôm hắn. Khi ấy cha hắn chẳng hề rơi giọt nước mắt, ông ấy chẳng hề để tâm đến bà ấy dù đã sống chung với nhau hơn năm năm.
Tình yêu là gì, hơn hai mươi năm qua hắn không biết, hắn chỉ mang trong tim lòng thù hận. Hắn cho rằng cả thế giới quay lưng lại với hắn, bỏ rơi hắn, hắn phải mạnh mẽ thậm chí tàn bạo.
Nhất Phong tự co mình lại trong chính bản thân hắn, hắn không tin tình yêu, cũng chẳng cần tình yêu.
Điếu thuốc tàn dần theo dòng suy nghĩ, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền thở dài.
......................
Sau vài ngày tịnh dưỡng, Hạ Linh cũng khỏe lại, Nhất Phong đã chăm sóc cho cô khá tốt tuy vài lúc hắn cũng rất khó chịu khi Nhật Nam muốn vào thăm Hạ Linh.
Sáng hôm ấy, sau khi ăn sáng và uống thuốc, vệ sĩ của Nhất Phong đưa cô ra xe, lần đầu tiên cô được hắn cho ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn con người và đường phố, ánh mắt cô rạo rực niềm vui. Nhất Phong ngồi bên cạnh, hắn nhìn ra bên ngoài cửa xe, hắn thầm nghĩ có gì vui đến mức như vậy.
Chiếc xe dừng lại tại một trung tâm mua sắm, Hạ Linh bị choáng ngợp. Nhất Phong đi vào một cửa hàng thời trang, nhân viên liền cúi đầu chào.
"Chọn cho cô gái này vài bộ váy!"
"Vâng cậu Nhất Phong!"
Nhân viên dẫn Hạ Linh vào bên trong, hai bên là những bộ váy sang trọng và đẹp mắt, cô nuốt nước bọt nhìn chúng.
Nhân viên đưa một bộ váy cho Hạ Linh, cô vào phòng thử đồ, nhìn mình trong gương cùng bộ váy ấy khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Nhất Phong ngồi chờ bên ngoài, nhìn thấy Hạ Linh thì tim chợt trật nhịp nhẹ nhàng, hắn khẽ ho lên vài tiếng rồi hỏi Hạ Linh, cô nhẹ gật đầu đồng ý.
Sau một lúc chọn mua váy, Nhất Phong lại mua một bộ trang sức, Hạ Linh không thể biết hắn đang tính toán điều gì.
Thật lòng hắn quan tâm cô ư?
Ngồi trên xe trở về, Hạ Linh thầm nghĩ trong lòng.
"Xin anh. Đừng đối xử tốt như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro