Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Bấtngờ Không Kị...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Hạng Băng Tư đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị va lảo đảo, ngã lăn trên đất.
Đứa bé lại giở trò cũ, đặt mông ngồi trên người Hạng Băng Tư, mím môi, vung nắm đấm, nện mạnh lên ngườiHạng Băng Tư, "Bắt nạt mẹ, đánh chết cô, đánh chết cô, đánh chết cô!"
Tối hôm qua, tay của Hạng Băng Tư bị Cố Quân Trục đạp gãy, đau muốn ngất đi, còn có Tuyết Nặc và Cố Trì ở bên cạnh giúp đỡ, cô không thể nào phản kháng được, chỉ có thể để mặc đứa bé trút giận.
Nhưng hôm nay, cô đã kìm nén tức giận đầy cả một bụng rồi.
Bất thình lình bị đẩy đứa bé ngã xuống đất, nện mấy cái, cô phục hồi lại tinh thần, bùng nổ, giơ tay hung hăng đẩy đứa bé ra.
Diệp Tinh Bắcđi qua kéo con trai, sợ tay con trai đánh đau, ôm lấy.
Nhưng cô đã tới chậm một bước.
Chờ đến khi cô đến nơi, Hạng Băng Tư đã đẩy đứa bé ra.
Cô vội vã ra đỡ, nhưng lại chậm vài giây, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu con trai đập lên bàn trà.
Cô nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, đột nhiên nhào tới, run rẩy đỡ con trai từ dưới đất dậy.
Cô sờ đầu đứa bé.
Máu nhuộm đầy tay.
Cô sợ hãi, nước mắt chảy ra, giọng run lên, "Tuyết Nặc!Tuyết Nặc! Nhanh đi tìm bác sĩ!"
Đứa bé bị ngã, trước mắt hiện lên toàn sao, nhưng vẫn nỗ lực mở miệng nhỏ, muốn cười vớiDiệp Tinh Bắc, "Mẹ... Con không sao, không đau chút nào."
Đứa bé giẫy giụa muốn ngồi thẳng lên lau nước mắt cho Diệp Tinh Bắc, nhưng hình ảnh mẹ trước mắt càng ngày càng đảo lộn, càng ngày càng mơ hồ.
Rất nhanh, đứa bé rơi vào bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thấy sắc mặt con trai trắng bệch nhắm mắt lại, Diệp Tinh Bắcbị dọa đến hồn bay phách tán.
Tạ Cẩm Phi ở một bên nhìn sắc mặt cũng trắng bệch, sợ hãi khiếp vía.
Tạ Vân Lâmtứcgiận sầm mặt lại.
Hạng Băng Tưđồ ngu xuẩn!
Bọn họ đến nhậnlỗi!
Không phải đến giết người phóng hỏa!
Trẻ con mới có vài tuổi, có thể có bao nhiêu sức chứ?
Bị đánh mấy cái đã muốn đánh trả.
Để đứa bé đánh mấy cái, tâm tình của người ta sẽ tốt hơn, chuyện này còn có thể giúp mình, dì, chú của anh có thể sẽ được thả ra.
Nhưng đứa ngu xuẩn kia lại đẩy con nhà người ta đập vào bàn trà, vỡ đầu, ngất đi.
Nếu đứa bé không sao thì còn may.
Nhưng nhỡ lại xảy ra chuyện gì, còn không để toàn bộ Hạng gia chôn cùngsao?
Cố Quân Trụccũng không ngờHạng Băng Tư sẽ đánh trả.
Anh cũng nghĩ giống nhưTạ Vân Lâm.
Nếu Tạ Vân Lâm dẫn theo Tạ Cẩm Phi và Hạng Băng Tư đến nhận lỗi, vậy thìTạ Cẩm Phi và Hạng Băng Tưsẽ phải cúi đầu xin tha, tùy bọn họ xử lý.
Tiểu Thụ xông lên phía trước đánh bọn họ, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn.
Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nghĩ tới, Hạng Băng Tư sẽ đánh trả.
Anh nhìn thấy Hạng Băng Tưđẩy đứa bé đến gần bàn trà, dù anh có nhanh hơn nữacũngkhông cứu được.
Anh trơ mắt nhìn đầu của đứa bé đập lên bàn trà, nhìn vẻ mặt kinh hoảng củaDiệp Tinh Bắcôm đứa bé vào trong ngực, sờ đầu đứa bé, một tay toàn là máu.
Nhìn thấy màu máu chói mắt trong lòng bàn tay của Diệp Tinh Bắc, anh nhất thời cảm thấy máu đang xông lên não, thái dương của anh rất đau.
Anh nhanh chân đi tới, mạnh mẽ đá một cái, đạp bayHạng Băng Tưvừa định bò dậy, sau đó cúi người, kiểm tra vết thương của đứa bé.
Nhìn thấy đứa bé yếu ớt nằm đó, không cảm giác được nằm tronglòng Diệp Tinh Bắc, anh cảm thấy rất đau lòng.
Đứa bé lại giở trò cũ, đặt mông ngồi trên người Hạng Băng Tư, mím môi, vung nắm đấm, nện mạnh lên ngườiHạng Băng Tư, "Bắt nạt mẹ, đánh chết cô, đánh chết cô, đánh chết cô!"
Tối hôm qua, tay của Hạng Băng Tư bị Cố Quân Trục đạp gãy, đau muốn ngất đi, còn có Tuyết Nặc và Cố Trì ở bên cạnh giúp đỡ, cô không thể nào phản kháng được, chỉ có thể để mặc đứa bé trút giận.
Nhưng hôm nay, cô đã kìm nén tức giận đầy cả một bụng rồi.
Bất thình lình bị đẩy đứa bé ngã xuống đất, nện mấy cái, cô phục hồi lại tinh thần, bùng nổ, giơ tay hung hăng đẩy đứa bé ra.
Diệp Tinh Bắcđi qua kéo con trai, sợ tay con trai đánh đau, ôm lấy.
Nhưng cô đã tới chậm một bước.
Chờ đến khi cô đến nơi, Hạng Băng Tư đã đẩy đứa bé ra.
Cô vội vã ra đỡ, nhưng lại chậm vài giây, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu con trai đập lên bàn trà.
Cô nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, đột nhiên nhào tới, run rẩy đỡ con trai từ dưới đất dậy.
Cô sờ đầu đứa bé.
Máu nhuộm đầy tay.
Cô sợ hãi, nước mắt chảy ra, giọng run lên, "Tuyết Nặc!Tuyết Nặc! Nhanh đi tìm bác sĩ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé bị ngã, trước mắt hiện lên toàn sao, nhưng vẫn nỗ lực mở miệng nhỏ, muốn cười vớiDiệp Tinh Bắc, "Mẹ... Con không sao, không đau chút nào."
Đứa bé giẫy giụa muốn ngồi thẳng lên lau nước mắt cho Diệp Tinh Bắc, nhưng hình ảnh mẹ trước mắt càng ngày càng đảo lộn, càng ngày càng mơ hồ.
Rất nhanh, đứa bé rơi vào bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thấy sắc mặt con trai trắng bệch nhắm mắt lại, Diệp Tinh Bắcbị dọa đến hồn bay phách tán.
Tạ Cẩm Phi ở một bên nhìn sắc mặt cũng trắng bệch, sợ hãi khiếp vía.
Tạ Vân Lâmtứcgiận sầm mặt lại.
Hạng Băng Tưđồ ngu xuẩn!
Bọn họ đến nhậnlỗi!
Không phải đến giết người phóng hỏa!
Trẻ con mới có vài tuổi, có thể có bao nhiêu sức chứ?
Bị đánh mấy cái đã muốn đánh trả.
Để đứa bé đánh mấy cái, tâm tình của người ta sẽ tốt hơn, chuyện này còn có thể giúp mình, dì, chú của anh có thể sẽ được thả ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đứa ngu xuẩn kia lại đẩy con nhà người ta đập vào bàn trà, vỡ đầu, ngất đi.
Nếu đứa bé không sao thì còn may.
Nhưng nhỡ lại xảy ra chuyện gì, còn không để toàn bộ Hạng gia chôn cùngsao?
Cố Quân Trụccũng không ngờHạng Băng Tư sẽ đánh trả.
Anh cũng nghĩ giống nhưTạ Vân Lâm.
Nếu Tạ Vân Lâm dẫn theo Tạ Cẩm Phi và Hạng Băng Tư đến nhận lỗi, vậy thìTạ Cẩm Phi và Hạng Băng Tưsẽ phải cúi đầu xin tha, tùy bọn họ xử lý.
Tiểu Thụ xông lên phía trước đánh bọn họ, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn.
Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nghĩ tới, Hạng Băng Tư sẽ đánh trả.
Anh nhìn thấy Hạng Băng Tưđẩy đứa bé đến gần bàn trà, dù anh có nhanh hơn nữacũngkhông cứu được.
Anh trơ mắt nhìn đầu của đứa bé đập lên bàn trà, nhìn vẻ mặt kinh hoảng củaDiệp Tinh Bắcôm đứa bé vào trong ngực, sờ đầu đứa bé, một tay toàn là máu.
Nhìn thấy màu máu chói mắt trong lòng bàn tay của Diệp Tinh Bắc, anh nhất thời cảm thấy máu đang xông lên não, thái dương của anh rất đau.
Anh nhanh chân đi tới, mạnh mẽ đá một cái, đạp bayHạng Băng Tưvừa định bò dậy, sau đó cúi người, kiểm tra vết thương của đứa bé.
Nhìn thấy đứa bé yếu ớt nằm đó, không cảm giác được nằm tronglòng Diệp Tinh Bắc, anh cảm thấy rất đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro