Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chạy Mất Dép
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Ăn xong bữa sáng, "Hai vợ chồng" cùng đưa con trai cưng đến trường.
Ở trên xe, cậu nhóc đều phải ngồi ở trên đùi Cố Quân Trục, ôm cổ Cố Quân Trục, gương mặt thỉnh thoảng lại cọ tới cọ lui trên mặt Cố Quân Trục, thỉnh thoảng còn tiến đến tai Cố Quân Trục thì thầm nói vài câu.
Diệp Tinh Bắc nhìn có chút ghen tị rồi.
Ô tô dừng tại cửa lớn trường tiểu học số một, cậu nhóc ôm cổ Cố Quân Trục, dính đã lâu, mới lưu luyến xuống xe.
Sau khi xuống xe, cậu nhóc cẩn thận mỗi bước đi đều vẫy tay với Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Cha, mẹ, buổi chiều tan học thì cùng tới đón Tiểu Thụ về nhà!"
Chữ “cha” kia cậu nhóc gọi đặc biệt vang dội, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Trên gương mặt xinh đẹp, mang theo vui sướng và muốn khoe ra.
Cố Quân Trục cười đáp lời: "Biết rồi, đi đường chú ý, cẩn thận dưới chân."
Cậu nhóc lại gọi vài từ “cha”, đi ra rất xa, thật sự nhìn không thấy, mới không quay đầu nữa, đi vào trường học.
Cố Quân Trục nhìn bóng lưng cậu nhóc từ từ đi xa, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng: "Tôi có chút ghen tị với cha ruột Tiểu Thụ rồi."
Tất cả yêu thương và sùng bái của cậu nhóc dành cho anh, đều là cho cha ruột cậu.
Anh cực kì hưởng thụ tình cảm đơn thuần lại nóng cháy của cậu bé, sạch sẽ lại thuần túy, không chứa một tia tạp chất.
Được một bé con được người ta yêu quý như vậy toàn tâm toàn ý ỷ lại, vô cùng hạnh phúc.
Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu nhìn anh : "Tôi cũng không phải mẹ ruột Tiểu Thụ."
Cố Quân Trục hơi hơi ngẩn ra, rất nhanh phản ứng kịp, không nhịn được cười ra tiếng, "Em không nói tôi cũng quên, từ nhỏ nó là do em nuôi lớn, em và mẹ đẻ nó không có gì khác nhau."
Cúi xuống, anh còn nói: "Công sinh không bằng công dưỡng, Tiểu Thụ là đứa bé ngoan, dù về sau nó tìm đượccha mẹ đẻ, em cũng sẽ là người nó yêu nhất."
Diệp Tinh Bắc cụp mắt nhìn dưới mặt đất, trầm mặc một hồi mới nói: "Anh cũng có thể!"
"Ừm?" Cố Quân Trục hơi hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
Diệp Tinh Bắc ngước mắt nhìn anh, "Cảm ơn anh, đối xử với Tiểu Thụ tốt như vậy! Mặc kệ anh đối xử với Tiểu Thụ là thật, hay chỉ là diễn trò, nếu anh có thể vẫn giống ngày hôm qua và hôm nay, chăm sóc Tiểu Thụ lớn lên, anh sẽ là cha Tiểu Thụ ! Khi Tiểu Thụ lớn lên, nó nhất định sẽ hiếu kính anh!"
Cố Quân Trục cười cười, lắc lắc đầu: "Tôi nói em có thể không tin, tôi làm toàn bộ cho Tiểu Thụ, đều là xuất phát từ cõi lòng!"
"Nó thật đáng yêu, em dạy dỗ nó cực kỳ tốt."
"Nếu con trai của em là đứa nhỏ khác, tôi sẽ chỉ gánh một cái tiếng “cha”, bảo tôi đưa tiền bạc có thể, giúp đỡ có thể tìm cấp dưới của tôi, muốn bảo bản thân tôi đi theo làm tùy tùng hầu hạ như này, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có."
"Nhưng đối với Tiểu Thụ, mặc kệ tôi làm gì cho nó, đều là một tấm chân tình."
Anh xoa xoa gáy Diệp Tinh Bắc, ôm lấy môi cười, “ tổng giám đốc Diệp, là em dạy con có cốt cách, dạy dỗ con trai tốt như vậy làm cho người ta nhìn một cái liền thích, nhịn không được muốn làm nó vui vẻ, hi vọng thỏa mãn tất cả cho nó, em yên tâm, tôi đối xử với Tiểu Thụ là thích thật lòng, không phải gặp dịp thì chơi, tôi sẽ vẫn đối xử tốt với nó, gánh vác trách nhiệm của một người cha, sẽ không bỏ dở nửa chừng."
Diệp Tinh Bắc hơi hơi ngửa đầu nhìn anh.
Tia nắng ban mai chiếu lên mặt của anh, sáng chói mắt, ngời đàn ông cao quý tao nhã, tuấn tú giống như thần tiên.
Cô cũng không biết mình làm sao, tiếng lòng bỗng nhiên rung động.
Cô dời ánh mắt, không dám nhìn nữa, hai má từ từ đỏ lên.
"Tôi, công ty tôi còn có việc, tôi đi trước." Cô tâm hoảng ý loạn, cũng không biết mình đang sợ hãi hay làm sao, chạy mất dép.
Ở trên xe, cậu nhóc đều phải ngồi ở trên đùi Cố Quân Trục, ôm cổ Cố Quân Trục, gương mặt thỉnh thoảng lại cọ tới cọ lui trên mặt Cố Quân Trục, thỉnh thoảng còn tiến đến tai Cố Quân Trục thì thầm nói vài câu.
Diệp Tinh Bắc nhìn có chút ghen tị rồi.
Ô tô dừng tại cửa lớn trường tiểu học số một, cậu nhóc ôm cổ Cố Quân Trục, dính đã lâu, mới lưu luyến xuống xe.
Sau khi xuống xe, cậu nhóc cẩn thận mỗi bước đi đều vẫy tay với Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Cha, mẹ, buổi chiều tan học thì cùng tới đón Tiểu Thụ về nhà!"
Chữ “cha” kia cậu nhóc gọi đặc biệt vang dội, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Trên gương mặt xinh đẹp, mang theo vui sướng và muốn khoe ra.
Cố Quân Trục cười đáp lời: "Biết rồi, đi đường chú ý, cẩn thận dưới chân."
Cậu nhóc lại gọi vài từ “cha”, đi ra rất xa, thật sự nhìn không thấy, mới không quay đầu nữa, đi vào trường học.
Cố Quân Trục nhìn bóng lưng cậu nhóc từ từ đi xa, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng: "Tôi có chút ghen tị với cha ruột Tiểu Thụ rồi."
Tất cả yêu thương và sùng bái của cậu nhóc dành cho anh, đều là cho cha ruột cậu.
Anh cực kì hưởng thụ tình cảm đơn thuần lại nóng cháy của cậu bé, sạch sẽ lại thuần túy, không chứa một tia tạp chất.
Được một bé con được người ta yêu quý như vậy toàn tâm toàn ý ỷ lại, vô cùng hạnh phúc.
Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu nhìn anh : "Tôi cũng không phải mẹ ruột Tiểu Thụ."
Cố Quân Trục hơi hơi ngẩn ra, rất nhanh phản ứng kịp, không nhịn được cười ra tiếng, "Em không nói tôi cũng quên, từ nhỏ nó là do em nuôi lớn, em và mẹ đẻ nó không có gì khác nhau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúi xuống, anh còn nói: "Công sinh không bằng công dưỡng, Tiểu Thụ là đứa bé ngoan, dù về sau nó tìm đượccha mẹ đẻ, em cũng sẽ là người nó yêu nhất."
Diệp Tinh Bắc cụp mắt nhìn dưới mặt đất, trầm mặc một hồi mới nói: "Anh cũng có thể!"
"Ừm?" Cố Quân Trục hơi hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
Diệp Tinh Bắc ngước mắt nhìn anh, "Cảm ơn anh, đối xử với Tiểu Thụ tốt như vậy! Mặc kệ anh đối xử với Tiểu Thụ là thật, hay chỉ là diễn trò, nếu anh có thể vẫn giống ngày hôm qua và hôm nay, chăm sóc Tiểu Thụ lớn lên, anh sẽ là cha Tiểu Thụ ! Khi Tiểu Thụ lớn lên, nó nhất định sẽ hiếu kính anh!"
Cố Quân Trục cười cười, lắc lắc đầu: "Tôi nói em có thể không tin, tôi làm toàn bộ cho Tiểu Thụ, đều là xuất phát từ cõi lòng!"
"Nó thật đáng yêu, em dạy dỗ nó cực kỳ tốt."
"Nếu con trai của em là đứa nhỏ khác, tôi sẽ chỉ gánh một cái tiếng “cha”, bảo tôi đưa tiền bạc có thể, giúp đỡ có thể tìm cấp dưới của tôi, muốn bảo bản thân tôi đi theo làm tùy tùng hầu hạ như này, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có."
"Nhưng đối với Tiểu Thụ, mặc kệ tôi làm gì cho nó, đều là một tấm chân tình."
Anh xoa xoa gáy Diệp Tinh Bắc, ôm lấy môi cười, “ tổng giám đốc Diệp, là em dạy con có cốt cách, dạy dỗ con trai tốt như vậy làm cho người ta nhìn một cái liền thích, nhịn không được muốn làm nó vui vẻ, hi vọng thỏa mãn tất cả cho nó, em yên tâm, tôi đối xử với Tiểu Thụ là thích thật lòng, không phải gặp dịp thì chơi, tôi sẽ vẫn đối xử tốt với nó, gánh vác trách nhiệm của một người cha, sẽ không bỏ dở nửa chừng."
Diệp Tinh Bắc hơi hơi ngửa đầu nhìn anh.
Tia nắng ban mai chiếu lên mặt của anh, sáng chói mắt, ngời đàn ông cao quý tao nhã, tuấn tú giống như thần tiên.
Cô cũng không biết mình làm sao, tiếng lòng bỗng nhiên rung động.
Cô dời ánh mắt, không dám nhìn nữa, hai má từ từ đỏ lên.
"Tôi, công ty tôi còn có việc, tôi đi trước." Cô tâm hoảng ý loạn, cũng không biết mình đang sợ hãi hay làm sao, chạy mất dép.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro