Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Cố Quân Trục! A...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Dù cô làm mẹ tốt cỡ nào, hai người anh cô yêu thương Tiểu Thụ như thế nào, cũng thay thế không được vị trí “Ba ba”.
Đối với con nít nói, vị trí ba mẹ là thần thánh nhất, không thể thay thế.
Cố Quân Trục mượn cô chắn tai ương “Vi nặc” .
Cô mượn Cố Quân Trục đắp nặn cho Tiểu Thụ một cái nhà hoàn chỉnh.
Cứ như vậy, theo như nhu cầu, rất tốt rất tốt.
Tới phía trước, Cố Trì đã chọn xong khách sạn.
Loại chuyện này, từ trước đến nay không cần Cố Quân Trục nhọc lòng, mấy người trợ lý liền vì anh làm thỏa đáng.
Nhưng lúc này, anh ôm cục ngọc kiều kiều mềm mại anh trong lồng ngực, nhịn không được dò hỏi cậu bé: “Bảo bối, con muốn ăn cái gì?”
Cậu bé chớp chớp mắt to thủy linh linh: “Muốn ăn cái gì cũng có thể sao?”
Cố Quân Trục bị hành động dễ thương của cậu làm tâm can run rẩy, ở trên khuôn mặt nhỏ nộn nộn của cậu hôn một cái: “Muốn ăn cái gì đều có thể.”
Cậu bé lập tức hoan hô lên, “Ba thật tuyệt! Ba ba ba ba, con muốn ăn buffet!”
Nhìn cậu bé hân hoan nhảy nhót, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm anh chứa sự sùng bái, Cố Quân Trục chỉ cảm thấy cho dù lúc này cậu bé vòi anh một ngôi sao, anh cũng chịu đi hái cho cậu.
Anh lập tức phân phó Cố Trì: “Đến nhà hàng buffet tốt nhất.”
“Không được, phải đi ăn buffet cơm!” Diệp Tinh Bắc lạnh mặt, ở tiểu gia hỏa nhi mông nhỏ thượng chụp một chút, đôi mắt lại nhìn Cố Quân Trục: “Nó tới nhà hàng buffet, trừ bỏ ăn chocolate chính là ăn kem, không đứng đắn ăn cơm, không được, phải đi ăn buffet cơm!”
Khuôn mặt nhỏ tươi đẹp sáng lạn của cậu tức khắc suy sụp xuống, hai tay nhỏ tuyết trắng nâng mặt Cố Quân Trục, mắt to đen lúng liếng thủy linh, đáng thương hề hề nhìn Cố Quân Trục: “Ba……”
Lòng bàn tay cậu bé vừa nộn vừa mềm, trái tim Cố Quân Từng cũng mềm rối tinh rối mù: “Một lần hai lần có sao đâu? Tiểu Trì!”
“Vâng, thiếu gia!” Cố Trì nói: “Nhà hàng buffet tốt nhất Giang Thành là nhà hàng buffet giữa hồ, nhà hàng buffet thiết lập tại tài tầng cao nhất khách sạn, mỹ thực đầy đủ hết, còn có thể xem phong cảnh tuyệt đẹp, địa lý vị trí ưu việt, đánh giá vô cùng tốt, chúng ta đi hai mươi phút là có thể đến chỗ đó.”
Cố Quân Trục xoa bóp khuôn mặt của cậu bé: “Phải hai mươi phút mới có thể đến, chờ được sao?”
Hai mắt cậu bé tỏa ánh sáng, gật đầu như gà mổ thóc, “Chờ được, chờ được! Ba thật tốt! Ba tuyệt nhất!”
Cậu bé tiến đến cạnh Cố Quân Trục, dùng sức moah moah một cái!
Nhìn cậu bé sáng lạn tươi cười, Cố Quân Trục tràn đầy cảm giác thỏa mãn, trong lòng còn thống khoái hơn việc ký được hợp đồng hơn trăm triệu.
“Cố Quân Trục! Anh cái gì cũng không biết, đừng hùa theo con nít!” Diệp Tinh Bắc tức giận.
Tiểu Thụ thiên tư thông minh, bên ngoài ngọc tuyết đáng yêu, nhưng từ nhỏ thân thể không tốt.
May mắn anh cả anh hai là người có tiền, không biết tẩm bổ không bao nhiêu thứ, không biết bao nhiêu bác sĩ tốt chăm nom, mới nuôi cậu lớn được như vậy.
Tuy rằng hiện tại nhìn qua bộ dáng Tiểu Thụ vô cùng khỏe mạnh, nhưng dạ dày cô vô cùng yêu, chỉ có thể ăn thanh đạm dưỡng người, không thể tùy tiện ăn bậy.
Hơn nữa, cậu còn bị dị ứng.
Dị ứng rất nhiều thứ.
Trừ bỏ những cái đã biết, còn có rất nhiều thứ không biết.
Bởi vậy, Diệp Tinh Bắc chưa bao giờ hứa sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn.
Mặc dù ăn, cũng chỉ là ăn canh trứng chưng, canh suông, cháo dưỡng dạ dày linh tinh.
Cô biết càng không cho con nít ăn, con nít càngthèm.
Nhìn thấy con nhà người ta ở bên ngoài ăn xiên que, ăn KFC, ăn nướng BBQ, con trai cô chỉ có thể trông mong nhìn, cô cũng đau lòng.
Cô vì đứa bé có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, cô chỉ có thể làm một người mẹ nhẫn tâm.
Đối với con nít nói, vị trí ba mẹ là thần thánh nhất, không thể thay thế.
Cố Quân Trục mượn cô chắn tai ương “Vi nặc” .
Cô mượn Cố Quân Trục đắp nặn cho Tiểu Thụ một cái nhà hoàn chỉnh.
Cứ như vậy, theo như nhu cầu, rất tốt rất tốt.
Tới phía trước, Cố Trì đã chọn xong khách sạn.
Loại chuyện này, từ trước đến nay không cần Cố Quân Trục nhọc lòng, mấy người trợ lý liền vì anh làm thỏa đáng.
Nhưng lúc này, anh ôm cục ngọc kiều kiều mềm mại anh trong lồng ngực, nhịn không được dò hỏi cậu bé: “Bảo bối, con muốn ăn cái gì?”
Cậu bé chớp chớp mắt to thủy linh linh: “Muốn ăn cái gì cũng có thể sao?”
Cố Quân Trục bị hành động dễ thương của cậu làm tâm can run rẩy, ở trên khuôn mặt nhỏ nộn nộn của cậu hôn một cái: “Muốn ăn cái gì đều có thể.”
Cậu bé lập tức hoan hô lên, “Ba thật tuyệt! Ba ba ba ba, con muốn ăn buffet!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn cậu bé hân hoan nhảy nhót, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm anh chứa sự sùng bái, Cố Quân Trục chỉ cảm thấy cho dù lúc này cậu bé vòi anh một ngôi sao, anh cũng chịu đi hái cho cậu.
Anh lập tức phân phó Cố Trì: “Đến nhà hàng buffet tốt nhất.”
“Không được, phải đi ăn buffet cơm!” Diệp Tinh Bắc lạnh mặt, ở tiểu gia hỏa nhi mông nhỏ thượng chụp một chút, đôi mắt lại nhìn Cố Quân Trục: “Nó tới nhà hàng buffet, trừ bỏ ăn chocolate chính là ăn kem, không đứng đắn ăn cơm, không được, phải đi ăn buffet cơm!”
Khuôn mặt nhỏ tươi đẹp sáng lạn của cậu tức khắc suy sụp xuống, hai tay nhỏ tuyết trắng nâng mặt Cố Quân Trục, mắt to đen lúng liếng thủy linh, đáng thương hề hề nhìn Cố Quân Trục: “Ba……”
Lòng bàn tay cậu bé vừa nộn vừa mềm, trái tim Cố Quân Từng cũng mềm rối tinh rối mù: “Một lần hai lần có sao đâu? Tiểu Trì!”
“Vâng, thiếu gia!” Cố Trì nói: “Nhà hàng buffet tốt nhất Giang Thành là nhà hàng buffet giữa hồ, nhà hàng buffet thiết lập tại tài tầng cao nhất khách sạn, mỹ thực đầy đủ hết, còn có thể xem phong cảnh tuyệt đẹp, địa lý vị trí ưu việt, đánh giá vô cùng tốt, chúng ta đi hai mươi phút là có thể đến chỗ đó.”
Cố Quân Trục xoa bóp khuôn mặt của cậu bé: “Phải hai mươi phút mới có thể đến, chờ được sao?”
Hai mắt cậu bé tỏa ánh sáng, gật đầu như gà mổ thóc, “Chờ được, chờ được! Ba thật tốt! Ba tuyệt nhất!”
Cậu bé tiến đến cạnh Cố Quân Trục, dùng sức moah moah một cái!
Nhìn cậu bé sáng lạn tươi cười, Cố Quân Trục tràn đầy cảm giác thỏa mãn, trong lòng còn thống khoái hơn việc ký được hợp đồng hơn trăm triệu.
“Cố Quân Trục! Anh cái gì cũng không biết, đừng hùa theo con nít!” Diệp Tinh Bắc tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thụ thiên tư thông minh, bên ngoài ngọc tuyết đáng yêu, nhưng từ nhỏ thân thể không tốt.
May mắn anh cả anh hai là người có tiền, không biết tẩm bổ không bao nhiêu thứ, không biết bao nhiêu bác sĩ tốt chăm nom, mới nuôi cậu lớn được như vậy.
Tuy rằng hiện tại nhìn qua bộ dáng Tiểu Thụ vô cùng khỏe mạnh, nhưng dạ dày cô vô cùng yêu, chỉ có thể ăn thanh đạm dưỡng người, không thể tùy tiện ăn bậy.
Hơn nữa, cậu còn bị dị ứng.
Dị ứng rất nhiều thứ.
Trừ bỏ những cái đã biết, còn có rất nhiều thứ không biết.
Bởi vậy, Diệp Tinh Bắc chưa bao giờ hứa sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn.
Mặc dù ăn, cũng chỉ là ăn canh trứng chưng, canh suông, cháo dưỡng dạ dày linh tinh.
Cô biết càng không cho con nít ăn, con nít càngthèm.
Nhìn thấy con nhà người ta ở bên ngoài ăn xiên que, ăn KFC, ăn nướng BBQ, con trai cô chỉ có thể trông mong nhìn, cô cũng đau lòng.
Cô vì đứa bé có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, cô chỉ có thể làm một người mẹ nhẫn tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro