Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Đây Là Anh Ruột...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Lúc bàn tay ập tới, Diệp Tinh Bắc theo bản năng lui về phía sau hai bước né tránh.
Hạng Băng Tư bị tát hụt, càng thêm giận không thể át, giống như con sói nhào qua Diệp Tinh Bắc: “Tiểu kỹ nữ, mày có bản lĩnh cướp người đàn ông của bà, có bản lĩnh đừng trốn! Xem bà đây xử mày!”
Là thiên kim đại tiểu thư khoác kim mang bạc, quần áo hoa lệ, đầy miệng ô ngôn uế ngữ, Diệp Tinh Bắc nghe đến nhíu mày, giơ tay bắt lấy cổ tay bà, nhíu mày nói: “Cô nói chuyện khách khí chút! Tôi không có hứng thú với người đàn ông của cô, tôi càng chưa hạ dược cậu ta!”
Diệp Tinh Lan đã từng đích thân dạy thuật phòng thân cho cô một khoảng thời gian, đối phó có đàn ông có chút công phu có lẽ không được, nhưng đối phó Hạng Băng Tư thì dư dả.
Hạng Băng Tư vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không có biện pháp chạy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp Tinh Bắc, làm cô ta tức mắng càng thêm hung ác.
Diệp Tinh Bắc không thích nói thô tục, mắng không lại cô ta, nghe cô ta mắng quá phận, ngay cả tổ tông tám đời của cô đều thăm hỏi, tức giơ tay cho cô ta một cái tát, “Câm miệng! Cô còn mắng, tôi liền không khách khí!”
Hai cô gái đánh nhau, Tạ Cẩm Phi vốn không muốn tham dự, nhìn thấy em họ mình bị thiệt, lập tức đứng lên, đi về phía hai người.
Hạng Băng Tư lớn như vậy, lần đầu tiên bị người cho bạt tai, tức khắc nổi trận lôi đình, liều mạng giãy giụa, tay chân cùng sử dụng, lại đá lại đá, ngoài miệng cũng mắng càng thêm khó nghe.
Diệp Tinh Bắc còn chưa từng gặp được cô gái trẻ tuổi nhưng miệng dơ bẩn như vậy, bị cô ta mắng đến lửa thiêu ra ngoài, nhấc chân đá vào đầu gối Hạng Băng Tư, khiến cô ta khuỵu gối trên mặt đất, trở tay quật cánh tay cô ta ra sau lưng, ấn đầu cô ta lên trên mặt đất, “Câm miệng! Cô còn mắng nữa có tin tôi xử cô không?”
Tạ Cẩm Phi thấy em họ mình bị ấn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tức khắc lạnh thành hàn băng ngàn năm.
Anh bước qua, nhấc chân đá vào Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc vội vàng lui ra phía sau hai bước né tránh, Tạ Cẩm Phi tiến lên, kéo cô một cái, năm ngón tay bấu lại, để ngay cổ Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc tiếp tục lui ra sau, muốn tránh ra.
Cô học thuật phòng thân của Diệp Tinh Lan, chính là thuật phòng lang bình thường.
Đối phó với tên côn đồ không biết võ công thì có thể, đối phó loại cao thủ học võ từ nhỏ đến lớn như Tạ Cẩm Phi, căn bản không đủ xem.
Chỉ ba lượng hai hạ, Diệp Tinh Bắc đã bị Tạ Cẩm Phi xoay ngược cánh tay, ấn quỳ trên mặt đất.
Hạng Băng Tư thấy, hồng con mắt xông tới, hung hăng đạp Diệp Tinh Bắc mấy cái, lại bắt lấy đầu tóc Diệp Tinh Bắc, để cho Diệp Tinh Bắc ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt Diệp Tinh Bắc, tay năm tay mười, một hơi đánh mười mấy cái tát, một bên đánh một bên mắng: “Tiểu tiện nhân, mày dám cướp người đàn ông của bà đây, còn dám đánh bà đây, bà đây đánh chết mày!”
Cánh tay của Diệp Tinh Bắc bị Tạ Cẩm Phi khoanh ở phía sau, đau như là sắp bị người kéo ra khỏi người.
Cô bị Tạ Cẩm Phi ấn quỳ trên mặt đất, còn không chưa có lấy lại tinh thần, Hạng Băng Tư đã tát mười mấy cái lên trên mặt cô.
Miệng mũi cô tức khắc dâng lên mùi tanh của máu tươi, trước mắt bị đánh đến thành màu đen, bên tai “Ong ong” rung động.
Biến cố liên tiếp, cùng lâm phát sinh ở trong giây lát.
Thẳng đến Diệp Tinh Bắc bị Tạ Cẩm Phi xoắn ngược hai tay ấn quỳ trên mặt đất, bị Hạng Băng Tư tát bạt tai, Diệp Tinh Bắc cũng không hiểu, cô cùng Tạ Cẩm Phi cửu biệt gặp lại, sao biến thành như vậy.
Dưới tình thế cấp bách, cô nhịn không được dùng sức quay đầu, nhìn về phía Tạ Cẩm Phi giữ tay cô, khàn khàn giọng kêu: “Anh hai?”
Đây là anh hai cô!
Anh ruột của cô!
Cho dù Tạ Cẩm Phi hiện tại còn không biết cô là em gái ruột của anh, nhưng cô vẫn là con gái Giang Chính Hành, cô cũng là em họ anh.
Anh vừa rồi còn cùng Giang Tư Du, Giang Lăng Ngữ hoà thuận vui vẻ ngồi ở với nhau, hiện tại sao lại có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?
“Nhị ca? Hiện tại biết tôi là anh họ cô, vậy vừa rồi đánh em họ tôi làm gì?” Tạ Cẩm Phi cười lạnh, trong mắt tràn ngập khinh miệt khinh thường, “Mười sáu tuổi cùng dã nam nhân sinh con, 21 tuổi mới vừa về nước, liền hạ dược muốn cẩu hợp với đàn ông, tôi không có em gái đồi phong bại tục như cô!”
Diệp Tinh Bắc mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Đây là anh hai cô?
Nhìn ánh mắt Tạ Cẩm Phi tràn ngập khinh miệt khinh thường, tâm Diệp Tinh Bắc đều lạnh thấu.
Quả nhiên, cô là người không có duyên có người thân.
Cô không nên ôm ảo tưởng sẽ có anh ruột.
Lúc cô cùng Tạ Cẩm Phi nói chuyện, Hạng Băng Tư vẫn tay đấm chân đá với cô, nghe được cô kêu Tạ Cẩm Phi là “anh họ”, sắc mặt Hạng Băng Tư càng thêm dữ tợn, bắt lấy tóc cô, cưỡng bách cô xoay đầu, lại hung hăng cho cô mấy cái tát, đột nhiên xoay người, từ trên bàn trà lấy một con dao, giơ tay cắt lên mặt cô: “Tiểu tiện nhân, cướp người đàn ông của tao, còn muốn câu dẫn anh họ của tao! Xem tao huỷ hoại gương mặt của mày, tao xem mày còn lấy gì câu dẫn đàn ông!”
Lưỡi dao sắc bén hiện lên hàn quang, hung tợn ấn vào gương mặt bên phải của Diệp Tinh Bắc……
Hạng Băng Tư bị tát hụt, càng thêm giận không thể át, giống như con sói nhào qua Diệp Tinh Bắc: “Tiểu kỹ nữ, mày có bản lĩnh cướp người đàn ông của bà, có bản lĩnh đừng trốn! Xem bà đây xử mày!”
Là thiên kim đại tiểu thư khoác kim mang bạc, quần áo hoa lệ, đầy miệng ô ngôn uế ngữ, Diệp Tinh Bắc nghe đến nhíu mày, giơ tay bắt lấy cổ tay bà, nhíu mày nói: “Cô nói chuyện khách khí chút! Tôi không có hứng thú với người đàn ông của cô, tôi càng chưa hạ dược cậu ta!”
Diệp Tinh Lan đã từng đích thân dạy thuật phòng thân cho cô một khoảng thời gian, đối phó có đàn ông có chút công phu có lẽ không được, nhưng đối phó Hạng Băng Tư thì dư dả.
Hạng Băng Tư vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không có biện pháp chạy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp Tinh Bắc, làm cô ta tức mắng càng thêm hung ác.
Diệp Tinh Bắc không thích nói thô tục, mắng không lại cô ta, nghe cô ta mắng quá phận, ngay cả tổ tông tám đời của cô đều thăm hỏi, tức giơ tay cho cô ta một cái tát, “Câm miệng! Cô còn mắng, tôi liền không khách khí!”
Hai cô gái đánh nhau, Tạ Cẩm Phi vốn không muốn tham dự, nhìn thấy em họ mình bị thiệt, lập tức đứng lên, đi về phía hai người.
Hạng Băng Tư lớn như vậy, lần đầu tiên bị người cho bạt tai, tức khắc nổi trận lôi đình, liều mạng giãy giụa, tay chân cùng sử dụng, lại đá lại đá, ngoài miệng cũng mắng càng thêm khó nghe.
Diệp Tinh Bắc còn chưa từng gặp được cô gái trẻ tuổi nhưng miệng dơ bẩn như vậy, bị cô ta mắng đến lửa thiêu ra ngoài, nhấc chân đá vào đầu gối Hạng Băng Tư, khiến cô ta khuỵu gối trên mặt đất, trở tay quật cánh tay cô ta ra sau lưng, ấn đầu cô ta lên trên mặt đất, “Câm miệng! Cô còn mắng nữa có tin tôi xử cô không?”
Tạ Cẩm Phi thấy em họ mình bị ấn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tức khắc lạnh thành hàn băng ngàn năm.
Anh bước qua, nhấc chân đá vào Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc vội vàng lui ra phía sau hai bước né tránh, Tạ Cẩm Phi tiến lên, kéo cô một cái, năm ngón tay bấu lại, để ngay cổ Diệp Tinh Bắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tinh Bắc tiếp tục lui ra sau, muốn tránh ra.
Cô học thuật phòng thân của Diệp Tinh Lan, chính là thuật phòng lang bình thường.
Đối phó với tên côn đồ không biết võ công thì có thể, đối phó loại cao thủ học võ từ nhỏ đến lớn như Tạ Cẩm Phi, căn bản không đủ xem.
Chỉ ba lượng hai hạ, Diệp Tinh Bắc đã bị Tạ Cẩm Phi xoay ngược cánh tay, ấn quỳ trên mặt đất.
Hạng Băng Tư thấy, hồng con mắt xông tới, hung hăng đạp Diệp Tinh Bắc mấy cái, lại bắt lấy đầu tóc Diệp Tinh Bắc, để cho Diệp Tinh Bắc ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt Diệp Tinh Bắc, tay năm tay mười, một hơi đánh mười mấy cái tát, một bên đánh một bên mắng: “Tiểu tiện nhân, mày dám cướp người đàn ông của bà đây, còn dám đánh bà đây, bà đây đánh chết mày!”
Cánh tay của Diệp Tinh Bắc bị Tạ Cẩm Phi khoanh ở phía sau, đau như là sắp bị người kéo ra khỏi người.
Cô bị Tạ Cẩm Phi ấn quỳ trên mặt đất, còn không chưa có lấy lại tinh thần, Hạng Băng Tư đã tát mười mấy cái lên trên mặt cô.
Miệng mũi cô tức khắc dâng lên mùi tanh của máu tươi, trước mắt bị đánh đến thành màu đen, bên tai “Ong ong” rung động.
Biến cố liên tiếp, cùng lâm phát sinh ở trong giây lát.
Thẳng đến Diệp Tinh Bắc bị Tạ Cẩm Phi xoắn ngược hai tay ấn quỳ trên mặt đất, bị Hạng Băng Tư tát bạt tai, Diệp Tinh Bắc cũng không hiểu, cô cùng Tạ Cẩm Phi cửu biệt gặp lại, sao biến thành như vậy.
Dưới tình thế cấp bách, cô nhịn không được dùng sức quay đầu, nhìn về phía Tạ Cẩm Phi giữ tay cô, khàn khàn giọng kêu: “Anh hai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là anh hai cô!
Anh ruột của cô!
Cho dù Tạ Cẩm Phi hiện tại còn không biết cô là em gái ruột của anh, nhưng cô vẫn là con gái Giang Chính Hành, cô cũng là em họ anh.
Anh vừa rồi còn cùng Giang Tư Du, Giang Lăng Ngữ hoà thuận vui vẻ ngồi ở với nhau, hiện tại sao lại có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?
“Nhị ca? Hiện tại biết tôi là anh họ cô, vậy vừa rồi đánh em họ tôi làm gì?” Tạ Cẩm Phi cười lạnh, trong mắt tràn ngập khinh miệt khinh thường, “Mười sáu tuổi cùng dã nam nhân sinh con, 21 tuổi mới vừa về nước, liền hạ dược muốn cẩu hợp với đàn ông, tôi không có em gái đồi phong bại tục như cô!”
Diệp Tinh Bắc mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Đây là anh hai cô?
Nhìn ánh mắt Tạ Cẩm Phi tràn ngập khinh miệt khinh thường, tâm Diệp Tinh Bắc đều lạnh thấu.
Quả nhiên, cô là người không có duyên có người thân.
Cô không nên ôm ảo tưởng sẽ có anh ruột.
Lúc cô cùng Tạ Cẩm Phi nói chuyện, Hạng Băng Tư vẫn tay đấm chân đá với cô, nghe được cô kêu Tạ Cẩm Phi là “anh họ”, sắc mặt Hạng Băng Tư càng thêm dữ tợn, bắt lấy tóc cô, cưỡng bách cô xoay đầu, lại hung hăng cho cô mấy cái tát, đột nhiên xoay người, từ trên bàn trà lấy một con dao, giơ tay cắt lên mặt cô: “Tiểu tiện nhân, cướp người đàn ông của tao, còn muốn câu dẫn anh họ của tao! Xem tao huỷ hoại gương mặt của mày, tao xem mày còn lấy gì câu dẫn đàn ông!”
Lưỡi dao sắc bén hiện lên hàn quang, hung tợn ấn vào gương mặt bên phải của Diệp Tinh Bắc……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro