Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Dễ Xảy Ra Vấn Đ...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Cô cảm thấy không tốt ở trường hợp này nói Sư Thiến Linh cùng Lãnh Bội Ni ra, nhưng nỗi sợ hãi của cô đối với Diệp Tinh Lan là khắc vào trong xương cốt.
Diệp Tinh Lan hỏi cô, cô nào dám nói dối, thành thật nói: "Túi xách của em vẫn luôn không rời khỏi người, chỉ có chị Thiến Thiến và chị Bội Ni có thể tiếp xúc đến......"
Tạ Vân Lâm ho khan một tiếng, nhìn Diệp Tinh Lan cười như không cười: "Em ba, tìm bạn gái nhất định phải đánh bóng đôi mắt, đàn ông chúng ta thà rằng cả đời không cưới, cũng không thể cưới phụ nữ tâm tư âm độc, tàn nhẫn độc ác, em ba em nói đúng không?"
Diệp Tinh Lan: "......"
Tổng cảm thấy anh cả họ này của anh đối với anh tràn đầy địch ý là chuyện như thế nào?
Lúc mới bắt đầu, anh thấy Diệp Tinh Bắc bỗng nhiên thêm hai anh trai, xác thật trong lòng hụt hẫng, tranh giành với Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi ai quan hệ thân thiết với Diệp Tinh Bắc hơn.
Nhưng anh rất mau suy nghĩ cẩn thận, đây là anh họ của anh, anh không đáng tranh em gái với anh họ mình.
Anh không phải nháy mắt liền hối cải để làm người rồi ư?
Sao tấm lòng của anh cả họ này nhỏ như vậy, túm mãi không buông?
Tạ Cẩm Phi lo lắng sốt ruột nhìn Diệp Tinh Bắc hỏi: "Bắc Bắc, em cũng có tật xấu tụt huyết áp hả? Bà ngoại anh cũng có! Ngày thường khi không có bệnh thì chuyện gì đều không có, khi có bệnh thì thế tới rào rạt, nghe bác sĩ nói, chữ trị muộn có thể nguy hiểm đến tính mạng, về sau em nhất định phải chú ý một chút, lúc nào cũng phải mang theo đường và sô cô la bên người, bên người cũng không thể rời người, có tình huống bất ngờ xảy ra thì có thể tùy thời chiếu cố em."
"Dạ dạ," Diệp Tinh Bắc gật đầu, "Em biết rồi."
Ở nước ngoài, vẫn luôn là Tuyết Nặc chăm sóc cô.
Trên người Tuyết Nặc hàng năm mang theo đường và chocolate.
Tuyết Nặc cảnh giác cao, ai cũng đừng nghĩ đổi được đường cùng chocolate trong tay Tuyết Nặc.
Lần này cô trở về vội vã, Tuyết Nặc có chút thủ tục không làm tốt, ở nước ngoài thêm mấy ngày, chính cô trở lại trước, lúc này mới cho người khác thừa cơ, đổi chocolate cô luôn mang theo đi.
"Anh hai mẹ nói đúng," Tạ Vân Lâm cũng nói: "Về anh sẽ đưa cho em hai vệ sĩ, đều là một tay anh dạy dỗ ra, có bọn họ chiếu cố em, anh và anh hai em cũng có thể an tâm."
"Không cần đâu ạ," Diệp Tinh Bắc vội vàng nói: "Bên người em có một cận vệ, tên Tuyết Nặc, ở bên cạnh em 5 năm, em dùng rất thuận tay, không cần cho em thêm người nữa, thêm người em không quen."
"Đúng vậy, không cần," Cố Ngũ gia lạnh nhạt nói: "Tuy Cố gia chúng tôi điều kiện không tốt là mấy, nhưng vệ sĩ vẫn có một trăm tám mươi người, cũng đủ Bắc Bắc dùng."
Tạ Vân Lâm: "......"
Điều kiện nhà anh chưa đủ tốt, vậy ai còn dám nói điều kiện nhà mình tốt?
Thật là không biết nói chuyện phiếm.
Cố Ngũ gia bâng quơ một câu, thành công tẻ ngắt.
Sau một hồi yên tĩnh quỷ dị, Diệp Tinh Lan ho khan một tiếng: "Vậy đêm nay không gọi Thiến Thiến và Bội Ni, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm trước."
Gần đây, anh cũng phát hiện Sư Thiến Linh có chút không giống trước kia.
Hoặc là, anh chưa từng thật sự hiểu biết Sư Thiến Linh.
Lâu ngày mới thấy lòng người.
Thời gian dài, gương mặt thật của Sư Thiến Linh từng chút bại lộ trước mặt anh, không phải dáng vẻ anh từng thích lúc trước.
Về phần Lãnh Bội Ni, ngay từ đầu anh đã không đồng ý Diệp Tinh Ly ở cạnh cô ta.
Nhưng em trai anh là đại củ cải hoa tâm, thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo.
Anh vốn nghĩ, không hai tháng em trai anh sẽ thay đổi người, anh không cần phải lãng phí nước miếng.
Nhưng anh không nghĩ tới, Lãnh Bội Ni là người có bản lĩnh, nói chuyện với em trai anh gần một năm, hai người còn chưa có dấu hiệu chia tay.
Nói thời gian dài dễ xảy ra vấn đề.
Diệp Tinh Lan hỏi cô, cô nào dám nói dối, thành thật nói: "Túi xách của em vẫn luôn không rời khỏi người, chỉ có chị Thiến Thiến và chị Bội Ni có thể tiếp xúc đến......"
Tạ Vân Lâm ho khan một tiếng, nhìn Diệp Tinh Lan cười như không cười: "Em ba, tìm bạn gái nhất định phải đánh bóng đôi mắt, đàn ông chúng ta thà rằng cả đời không cưới, cũng không thể cưới phụ nữ tâm tư âm độc, tàn nhẫn độc ác, em ba em nói đúng không?"
Diệp Tinh Lan: "......"
Tổng cảm thấy anh cả họ này của anh đối với anh tràn đầy địch ý là chuyện như thế nào?
Lúc mới bắt đầu, anh thấy Diệp Tinh Bắc bỗng nhiên thêm hai anh trai, xác thật trong lòng hụt hẫng, tranh giành với Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi ai quan hệ thân thiết với Diệp Tinh Bắc hơn.
Nhưng anh rất mau suy nghĩ cẩn thận, đây là anh họ của anh, anh không đáng tranh em gái với anh họ mình.
Anh không phải nháy mắt liền hối cải để làm người rồi ư?
Sao tấm lòng của anh cả họ này nhỏ như vậy, túm mãi không buông?
Tạ Cẩm Phi lo lắng sốt ruột nhìn Diệp Tinh Bắc hỏi: "Bắc Bắc, em cũng có tật xấu tụt huyết áp hả? Bà ngoại anh cũng có! Ngày thường khi không có bệnh thì chuyện gì đều không có, khi có bệnh thì thế tới rào rạt, nghe bác sĩ nói, chữ trị muộn có thể nguy hiểm đến tính mạng, về sau em nhất định phải chú ý một chút, lúc nào cũng phải mang theo đường và sô cô la bên người, bên người cũng không thể rời người, có tình huống bất ngờ xảy ra thì có thể tùy thời chiếu cố em."
"Dạ dạ," Diệp Tinh Bắc gật đầu, "Em biết rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nước ngoài, vẫn luôn là Tuyết Nặc chăm sóc cô.
Trên người Tuyết Nặc hàng năm mang theo đường và chocolate.
Tuyết Nặc cảnh giác cao, ai cũng đừng nghĩ đổi được đường cùng chocolate trong tay Tuyết Nặc.
Lần này cô trở về vội vã, Tuyết Nặc có chút thủ tục không làm tốt, ở nước ngoài thêm mấy ngày, chính cô trở lại trước, lúc này mới cho người khác thừa cơ, đổi chocolate cô luôn mang theo đi.
"Anh hai mẹ nói đúng," Tạ Vân Lâm cũng nói: "Về anh sẽ đưa cho em hai vệ sĩ, đều là một tay anh dạy dỗ ra, có bọn họ chiếu cố em, anh và anh hai em cũng có thể an tâm."
"Không cần đâu ạ," Diệp Tinh Bắc vội vàng nói: "Bên người em có một cận vệ, tên Tuyết Nặc, ở bên cạnh em 5 năm, em dùng rất thuận tay, không cần cho em thêm người nữa, thêm người em không quen."
"Đúng vậy, không cần," Cố Ngũ gia lạnh nhạt nói: "Tuy Cố gia chúng tôi điều kiện không tốt là mấy, nhưng vệ sĩ vẫn có một trăm tám mươi người, cũng đủ Bắc Bắc dùng."
Tạ Vân Lâm: "......"
Điều kiện nhà anh chưa đủ tốt, vậy ai còn dám nói điều kiện nhà mình tốt?
Thật là không biết nói chuyện phiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ngũ gia bâng quơ một câu, thành công tẻ ngắt.
Sau một hồi yên tĩnh quỷ dị, Diệp Tinh Lan ho khan một tiếng: "Vậy đêm nay không gọi Thiến Thiến và Bội Ni, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm trước."
Gần đây, anh cũng phát hiện Sư Thiến Linh có chút không giống trước kia.
Hoặc là, anh chưa từng thật sự hiểu biết Sư Thiến Linh.
Lâu ngày mới thấy lòng người.
Thời gian dài, gương mặt thật của Sư Thiến Linh từng chút bại lộ trước mặt anh, không phải dáng vẻ anh từng thích lúc trước.
Về phần Lãnh Bội Ni, ngay từ đầu anh đã không đồng ý Diệp Tinh Ly ở cạnh cô ta.
Nhưng em trai anh là đại củ cải hoa tâm, thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo.
Anh vốn nghĩ, không hai tháng em trai anh sẽ thay đổi người, anh không cần phải lãng phí nước miếng.
Nhưng anh không nghĩ tới, Lãnh Bội Ni là người có bản lĩnh, nói chuyện với em trai anh gần một năm, hai người còn chưa có dấu hiệu chia tay.
Nói thời gian dài dễ xảy ra vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro