Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Không Tin Em Th...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
"Vậy là tốt rồi," Cố Quân Trục thoải mái thở dài một tiếng: "Nếu em và Tiểu Thụ ở bên này sống vui vẻ, vậy chúng ta tiếp tục sống như vậy đi, chờ thời cơ chín mùi, chúng ta sẽ sinh thêm con, trong nhà càng náo nhiệt, Tiểu Thụ khẳng định sẽ càng vui vẻ!"
Diệp Tinh Bắc quay đầu nhìn anh: "Anh thực thích cuộc sống hiện tại hả?"
"Đương nhiên!" Cố Quân Trục gật đầu, "Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi ư? Từ khi em và Tiểu Thụ đến bên tôi, tôi cảm thấy cuộc sống của toii một ngày so với một ngày càng có tư vị."
"Vì sao?" Diệp Tinh Bắc khó hiểu nhìn anh, "Anh có tiền có thế có năng lực, xuất thân lại tốt, là thiên chi kiêu tử, gần như cái gì cần có đều có, không biết có bao nhiêu người hâm mộ anh, vì sao trước kia sống không có tư vị?"
"Vì cái gì trước kia sống không tư vị?" Cố Quân Trục nghĩ ngợi, "Hẳn là...... trống rỗng đi? Tiền có nhiều thì như thế nào? Kiếm lời lại không ai giúp tôi tiêu! Người khác kiếm tiền là muốn nuôi gia đình, nhà tôi có hai người tôi và cha tôi, cha tôi có nhà nước nuôi, tôi muốn nuôi cũng chẳng được, tôi mặc kệ kiếm bao nhiêu tiền, cũng không ai giúp tôi tiêu, tôi có kiếm nhiều tiền, thì có ý nghĩa gì?"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Có lẽ vị Cố Ngũ gia này nói xác thật là lời nói thật, nhưng cô nghe xong sao như vậy muốn đánh anh?
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô, tiếp tục nói: "Em và Tiểu Thụ tới thì không giống, em và Tiểu Thụ có thể tiêu giúp tôi! Mặc kệ là mang theo Tiểu Thụ đi ăn buffet, hay mua quần áo mua món đồ chơi cho Tiểu Thụ, chỉ cần tiêu tiền cho Tiểu Thụ, tôi có cảm giác rất thành tựu!"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Được thôi.
Thế giới đàn ông cô cũng không hiểu.
Có điều, khi cô tiêu tiền cho con trai cũng như thế, một chút cũng không đau lòng, còn tràn đầy cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
Đại khái, Cố Quân Trục trước kia khuyết thiếu chính là cảm giác thành tựu và thỏa mãn chăng?
"Vậy vì sao là tôi và Tiểu Thụ?" Diệp Tinh Bắc lại hỏi: "Lấy điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm cô gái không mang theo con kết hôn sinh con với anh, Tiểu Thụ tuy rằng đáng yêu hiểu chuyện, nhưng dù sao không phải con của anh, rất nhiều đàn ông đều để ý cái này."
Cố Quân Trục tấm tắc: "Diệp Tiểu Bắc, bị đập đầu là Tiểu Thụ đâu phải em, sao em lại choáng váng thế? Cưới em không phải lão gia tử an bài sao? Cao nhân không phải nói, tôi chỉ có cưới con gái Giang gia mới có thể sống sao? Không cưới em, chẳng lẽ cưới Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ? Lấy nhân phẩm của hai người đó, cưới về nhà chưa tới mấy ngày tôi đã phạm tội giết người, giết người thì đền mạng, cuối cùng tôi còn không sống được!"
Diệp Tinh Bắc buồn bực: "Anh muốn giết ai thế?"
Cố Quân Trục bị sự ngốc nghếch đáng yêu của cô chọc cười, dùng sức xoa loạn tóc cô, "Nếu cưới Giang Tư Du và Giang Lăng Ngữ, đương nhiên là giết hai người họ, chẳng lẽ giết em?"
Diệp Tinh Bắc: "...... Anh không thích hai người họ?"
Cố Quân Trục gối tay sau đầu, lười biếng gật đầu: "Xách giày cho tôi cũng không cần!"
Diệp Tinh Bắc nhìn anh, cũng không biết làm sao, trong lòng có chút vui rạo rực.
Anh thà rằng cưới mình có Tiểu Thụ, cũng không chịu cưới Giang Tư Du và Giang Lăng Ngữ, có phải chứng tỏ, lúc trước hai người bọn họ đăng ký kết hôn, cũng không phải chơi đùa?
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô một lát, lại xoa xoa đầu cô, "Diệp Tiểu Bắc, tôi cho em thời gian suy xét, nhưng đừng để tôi chờ quá lâu, nếu không thì đừng trách tôi bá vương ngạnh thượng cung!"
Diệp Tinh Bắc trừng anh: "Anh dám!"
Cố Quân Trục cười sóng mắt lưu chuyển, rất dụ người: "Không tin em thử xem!"
Diệp Tinh Bắc quay đầu nhìn anh: "Anh thực thích cuộc sống hiện tại hả?"
"Đương nhiên!" Cố Quân Trục gật đầu, "Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi ư? Từ khi em và Tiểu Thụ đến bên tôi, tôi cảm thấy cuộc sống của toii một ngày so với một ngày càng có tư vị."
"Vì sao?" Diệp Tinh Bắc khó hiểu nhìn anh, "Anh có tiền có thế có năng lực, xuất thân lại tốt, là thiên chi kiêu tử, gần như cái gì cần có đều có, không biết có bao nhiêu người hâm mộ anh, vì sao trước kia sống không có tư vị?"
"Vì cái gì trước kia sống không tư vị?" Cố Quân Trục nghĩ ngợi, "Hẳn là...... trống rỗng đi? Tiền có nhiều thì như thế nào? Kiếm lời lại không ai giúp tôi tiêu! Người khác kiếm tiền là muốn nuôi gia đình, nhà tôi có hai người tôi và cha tôi, cha tôi có nhà nước nuôi, tôi muốn nuôi cũng chẳng được, tôi mặc kệ kiếm bao nhiêu tiền, cũng không ai giúp tôi tiêu, tôi có kiếm nhiều tiền, thì có ý nghĩa gì?"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Có lẽ vị Cố Ngũ gia này nói xác thật là lời nói thật, nhưng cô nghe xong sao như vậy muốn đánh anh?
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô, tiếp tục nói: "Em và Tiểu Thụ tới thì không giống, em và Tiểu Thụ có thể tiêu giúp tôi! Mặc kệ là mang theo Tiểu Thụ đi ăn buffet, hay mua quần áo mua món đồ chơi cho Tiểu Thụ, chỉ cần tiêu tiền cho Tiểu Thụ, tôi có cảm giác rất thành tựu!"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Được thôi.
Thế giới đàn ông cô cũng không hiểu.
Có điều, khi cô tiêu tiền cho con trai cũng như thế, một chút cũng không đau lòng, còn tràn đầy cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái, Cố Quân Trục trước kia khuyết thiếu chính là cảm giác thành tựu và thỏa mãn chăng?
"Vậy vì sao là tôi và Tiểu Thụ?" Diệp Tinh Bắc lại hỏi: "Lấy điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm cô gái không mang theo con kết hôn sinh con với anh, Tiểu Thụ tuy rằng đáng yêu hiểu chuyện, nhưng dù sao không phải con của anh, rất nhiều đàn ông đều để ý cái này."
Cố Quân Trục tấm tắc: "Diệp Tiểu Bắc, bị đập đầu là Tiểu Thụ đâu phải em, sao em lại choáng váng thế? Cưới em không phải lão gia tử an bài sao? Cao nhân không phải nói, tôi chỉ có cưới con gái Giang gia mới có thể sống sao? Không cưới em, chẳng lẽ cưới Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ? Lấy nhân phẩm của hai người đó, cưới về nhà chưa tới mấy ngày tôi đã phạm tội giết người, giết người thì đền mạng, cuối cùng tôi còn không sống được!"
Diệp Tinh Bắc buồn bực: "Anh muốn giết ai thế?"
Cố Quân Trục bị sự ngốc nghếch đáng yêu của cô chọc cười, dùng sức xoa loạn tóc cô, "Nếu cưới Giang Tư Du và Giang Lăng Ngữ, đương nhiên là giết hai người họ, chẳng lẽ giết em?"
Diệp Tinh Bắc: "...... Anh không thích hai người họ?"
Cố Quân Trục gối tay sau đầu, lười biếng gật đầu: "Xách giày cho tôi cũng không cần!"
Diệp Tinh Bắc nhìn anh, cũng không biết làm sao, trong lòng có chút vui rạo rực.
Anh thà rằng cưới mình có Tiểu Thụ, cũng không chịu cưới Giang Tư Du và Giang Lăng Ngữ, có phải chứng tỏ, lúc trước hai người bọn họ đăng ký kết hôn, cũng không phải chơi đùa?
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô một lát, lại xoa xoa đầu cô, "Diệp Tiểu Bắc, tôi cho em thời gian suy xét, nhưng đừng để tôi chờ quá lâu, nếu không thì đừng trách tôi bá vương ngạnh thượng cung!"
Diệp Tinh Bắc trừng anh: "Anh dám!"
Cố Quân Trục cười sóng mắt lưu chuyển, rất dụ người: "Không tin em thử xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro