Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Mừng Rỡ Như Điê...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Con gái Giang Chính Hành gọi là Giang Tư Du.
Năm ấy Diệp Tinh Bắc mười lăm tuổi, sau khi bị tìm về nhà họ Giang, Giang Hoàn lấy cho cô một cái tên mới, gọi là Giang Tư Bắc.
Mặc kệ là Giang Tư Du, hay là Giang Tư Bắc, cũng không phải tên của em gái anh ta.
Em gái anh ta gọi là Giang Niệm Bắc!
Vốn dĩ, em gái bọn họ là ở cùng anh em bọn họ, ở nhà họ Tạ ở Bắc Kinh lớn lên.
Tuy nhiên không có cha mẹ phù hộ, nhưng có ông ngoại quyền cao chức trọng, có bà ngoại sủng nịch yêu thương, em gái bọn họ cũng nên như bọn họ, sung sướng, được người hầu hạ lớn lên.
Ông ngoại và bà ngoại sẽ yêu thương cô, anh ta cùng anh cả sẽ sưng nịch cô.
Vốn dĩ cô phải là hòn ngọc quý trên tay , lại bị hai tên súc sinh Giang Chính Hành và Từ Yến Lai vùi dập.
Nhìn Diệp Tinh Bắc, hai mắt anh ta lại đẫm lệ, lòng đau như cắt.
Đại khái là máu mủ, nhìn ánh mắt Tạ Vân Lâm như vậy, hốc mắt Diệp Tinh Bắc cũng đã ươn ướt.
Đó là anh trai cô.
Anh trai cùng cha mẹ của cô!
Diệp Tinh Lan cùng Diệp Tinh Ly đối với cô tốt như thế nào, bởi vì ba người không có quan hệ máu mủ, Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly đều có bạn gái, cô sợ bạn gái Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly hiểu lầm, cũng giữ khoảng cách nhất định với Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly.
Nhưng anh trai cô thì không cần.
Đó là người thân cùng máu mủ, mặc kệ bọn họ có quan hệ thân thiết như thế nào, cũng chưa nhân thuyết tam đạo tứ.
Tạ Vân Lâm kêu một tiếng Diệp Tinh Bắc, liền nghẹn ngào nói không ra lời.
Tạ Cẩm Phi đứng bên cạnh anh ta, từ tự trách cùng áy náy lấy lại tinh thần, lại cảm thấy rất khó tin, như nằm mơ.
Em gái đã chết, làm sao có thể sống lại?
Liền tính sống lại, làm sao có thể khéo như vậy, xảy ra xung đột với anh ta?
Có phải Cố Quân Trục vì làm cho bọn họ áy náy, cố ý gạt người hay không?
Vẻ mặt anh ta khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc: "Thật vậy chăng? Cô là em gái ruột của chúng tôi? Cô là Bắc Bắc? Đây là thật sao? Là thật? Không gạt người sao?"
Cố Quân Trục cảm thấy vẻ mặt anh ta ngủ xuẩn, tiện tay mò mẫn phần văn kiện, ném qua cho anh ta: "Giám định DNA, chính mình xem đi!"
Tạ Cẩm Phi vội vàng tiếp đến trong tay, tới tới lui lui lật chuyển vài lần, ánh mắt càng xem càng mở loén, toàn thân phát run.
Đột nhiên, anh ta mạnh mẽ ném giám định DNA trong tay, vọt tới trước mặt Diệp Tinh Bắc, nhất bả ôm lấy Diệp Tinh Bắc, chuyển mấy vòng, hôn lên đầu Diệp Tinh Bắc vài cái: "Em gái! khà khà! Em gái! Em gái còn sống! Em gái không chết! Em gái ta còn sống, còn sống!"
Chỉ cần em gái còn sống liền tốt.
Đến như anh ta không cẩn thận thiếu chút nữa thương tổn đến em gái, anh ta sẽ chịu tôi với em gái, em gái giận anh ta như thế nào, anh ta đều nghe, mặc cho cô đánh mắng.
Chỉ cần em gái còn sống, như thế nào đều tốt!
Cố Quân Trục mặt đen.
Anh đứng lên, đem Diệp Tinh Bắc trong lòng Tạ Cẩm Phi đang mừng như điên cướp đoạt,cho Tạ Cẩm Phi một đá: "Cút ra một bên đi, cậu vẫn lại là mang tội, Diệp Tiểu Bắc còn chưa nói nhận cậu!"
Một chậu nước lạnh hắt lên đầu Tạ Cẩm Phi, Tạ Cẩm Phi bởi vì ngạc nhiên mà mặt đỏ lên nháy mắt liền trắng, nhìn Diệp Tinh Bắc, cứng họng, bỗng nhiên dơ tay, cho mình hai cái tát, đôi mắt hồng lợi hại "Thực xin lỗi! Bắc Bắc, là anh khốn nạn... Em, em đánh anh đi, đánh tới khi em hết giận mới thôi!"
Diệp Tinh Bắc bị cảm xúc kích động của Tạ Cẩm Phi cuốn đến, cô nhìn Tạ Cẩm Phi lắc đầu: "Không có gì, anh chỉ là tòng phạm thôi, em không trách anh."
Đây là anh trai ruột của cô!
Anh ta biết cô là em gái ruột anh, mừng rỡ như điên.
Anh ta là thích cô.
Bị người thích, là hạnh phúc như thế nào, trong lòng cô là tràn đầy cảm động, đối với Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi một chút ý kiến đều không có.
Năm ấy Diệp Tinh Bắc mười lăm tuổi, sau khi bị tìm về nhà họ Giang, Giang Hoàn lấy cho cô một cái tên mới, gọi là Giang Tư Bắc.
Mặc kệ là Giang Tư Du, hay là Giang Tư Bắc, cũng không phải tên của em gái anh ta.
Em gái anh ta gọi là Giang Niệm Bắc!
Vốn dĩ, em gái bọn họ là ở cùng anh em bọn họ, ở nhà họ Tạ ở Bắc Kinh lớn lên.
Tuy nhiên không có cha mẹ phù hộ, nhưng có ông ngoại quyền cao chức trọng, có bà ngoại sủng nịch yêu thương, em gái bọn họ cũng nên như bọn họ, sung sướng, được người hầu hạ lớn lên.
Ông ngoại và bà ngoại sẽ yêu thương cô, anh ta cùng anh cả sẽ sưng nịch cô.
Vốn dĩ cô phải là hòn ngọc quý trên tay , lại bị hai tên súc sinh Giang Chính Hành và Từ Yến Lai vùi dập.
Nhìn Diệp Tinh Bắc, hai mắt anh ta lại đẫm lệ, lòng đau như cắt.
Đại khái là máu mủ, nhìn ánh mắt Tạ Vân Lâm như vậy, hốc mắt Diệp Tinh Bắc cũng đã ươn ướt.
Đó là anh trai cô.
Anh trai cùng cha mẹ của cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Tinh Lan cùng Diệp Tinh Ly đối với cô tốt như thế nào, bởi vì ba người không có quan hệ máu mủ, Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly đều có bạn gái, cô sợ bạn gái Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly hiểu lầm, cũng giữ khoảng cách nhất định với Diệp Tinh Lan và Diệp Tinh Ly.
Nhưng anh trai cô thì không cần.
Đó là người thân cùng máu mủ, mặc kệ bọn họ có quan hệ thân thiết như thế nào, cũng chưa nhân thuyết tam đạo tứ.
Tạ Vân Lâm kêu một tiếng Diệp Tinh Bắc, liền nghẹn ngào nói không ra lời.
Tạ Cẩm Phi đứng bên cạnh anh ta, từ tự trách cùng áy náy lấy lại tinh thần, lại cảm thấy rất khó tin, như nằm mơ.
Em gái đã chết, làm sao có thể sống lại?
Liền tính sống lại, làm sao có thể khéo như vậy, xảy ra xung đột với anh ta?
Có phải Cố Quân Trục vì làm cho bọn họ áy náy, cố ý gạt người hay không?
Vẻ mặt anh ta khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc: "Thật vậy chăng? Cô là em gái ruột của chúng tôi? Cô là Bắc Bắc? Đây là thật sao? Là thật? Không gạt người sao?"
Cố Quân Trục cảm thấy vẻ mặt anh ta ngủ xuẩn, tiện tay mò mẫn phần văn kiện, ném qua cho anh ta: "Giám định DNA, chính mình xem đi!"
Tạ Cẩm Phi vội vàng tiếp đến trong tay, tới tới lui lui lật chuyển vài lần, ánh mắt càng xem càng mở loén, toàn thân phát run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, anh ta mạnh mẽ ném giám định DNA trong tay, vọt tới trước mặt Diệp Tinh Bắc, nhất bả ôm lấy Diệp Tinh Bắc, chuyển mấy vòng, hôn lên đầu Diệp Tinh Bắc vài cái: "Em gái! khà khà! Em gái! Em gái còn sống! Em gái không chết! Em gái ta còn sống, còn sống!"
Chỉ cần em gái còn sống liền tốt.
Đến như anh ta không cẩn thận thiếu chút nữa thương tổn đến em gái, anh ta sẽ chịu tôi với em gái, em gái giận anh ta như thế nào, anh ta đều nghe, mặc cho cô đánh mắng.
Chỉ cần em gái còn sống, như thế nào đều tốt!
Cố Quân Trục mặt đen.
Anh đứng lên, đem Diệp Tinh Bắc trong lòng Tạ Cẩm Phi đang mừng như điên cướp đoạt,cho Tạ Cẩm Phi một đá: "Cút ra một bên đi, cậu vẫn lại là mang tội, Diệp Tiểu Bắc còn chưa nói nhận cậu!"
Một chậu nước lạnh hắt lên đầu Tạ Cẩm Phi, Tạ Cẩm Phi bởi vì ngạc nhiên mà mặt đỏ lên nháy mắt liền trắng, nhìn Diệp Tinh Bắc, cứng họng, bỗng nhiên dơ tay, cho mình hai cái tát, đôi mắt hồng lợi hại "Thực xin lỗi! Bắc Bắc, là anh khốn nạn... Em, em đánh anh đi, đánh tới khi em hết giận mới thôi!"
Diệp Tinh Bắc bị cảm xúc kích động của Tạ Cẩm Phi cuốn đến, cô nhìn Tạ Cẩm Phi lắc đầu: "Không có gì, anh chỉ là tòng phạm thôi, em không trách anh."
Đây là anh trai ruột của cô!
Anh ta biết cô là em gái ruột anh, mừng rỡ như điên.
Anh ta là thích cô.
Bị người thích, là hạnh phúc như thế nào, trong lòng cô là tràn đầy cảm động, đối với Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi một chút ý kiến đều không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro