Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Nói Chuyện Với...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
Thấy Diệp Tinh Bắc tức giận, Cố Quân Trục sờ sờ cái mũi, đứng lên, đi đến đối diện Tuyết Nặc, "Đứng lên đi."
Người đàn ông này, không chút do dự quỳ gối cầu xin anh tha thứ, nên có lẽ chỉ là cấp dưới của Diệp Tinh Bắc, không có ý gì khác với Diệp Tinh Bắc.
Chẳng thế thì, thân là một người đàn ông, người nào nguyện ý quỳ gối với tình địch của mình?
Hai tay Diệp Tinh Bắc đi đỡ Tuyết Nặc, Tuyết Nặc vẫn không mảy may nhúc nhích.
Cố Quân Trục mở miệng, anh dập đầu một cái, nói một tiếng: "Tạ cô gia!"
Lúc này mới đứng lên, cúi đầu đứng ở bên cạnh.
Cố Quân Trục trên dưới đánh giá anh vài lần, nghiêng đầu nhìn Diệp Tinh Bắc: " đầu lưỡi của anh ta?"
Trên mặt Diệp Tinh Bắc hiện lên đau lòng, dùng sức nhéo một cái vào sau lưng Cố Quân Trục.
Cô ra tay ác độc, nhéo xoắn cùng nhau, vẫn cứ hung hăng nhéo một vòng.
Khối thịt kia đau như thể cô sắp vặn nó xuống khỏi người anh, trên mặt Cố Quân Trục vẫn không biến sắc.
Anh đã sớm nghe bạn bè nói, vặn, cấu, cắn, những thứ này đều là cách làm nũng của cô bé thuộc về một người đàn ông, cái này mặc kệ đau bao nhiêu đều phải nhịn!
Anh là một người đàn ông rộng lượng , không so đo với người phụ nữ của mình. =)))
"Thưa cô gia, " gặp Diệp Tinh Bắc không nói lời nào, Tuyết Nặc cúi đầu nói: "Lưỡi thuộc hạ bị chủ nhân trước kia cắt mất một đoạn."
Tuyết Nặc hơi hơi hơi ngẩng đầu, lè lưỡi để cho Cố Quân Trục xem.
Nhìn một đoạn đầu lưỡi bị mất của Tuyết Nặc, Cố Quân Trục nhíu nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc vừa mạnh mẽ nhéo sau lưng anh, nói với Tuyết Nặc: "Tuyết Nặc, anh đi ra ngoài chuẩn bị một chút, một lát nữa chúng ta cùng đi đón Tiểu Thụ."
"Vâng, đại tiểu thư!" Tuyết Nặc vuốt cằm đáp ứng, cúi đầu lui lại phía sau mấy bước, mới xoay người rời đi.
Tuyết Nặc mới vừa đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Diệp Tinh Bắc liền bạo phát, dùng sức đẩy Cố Quân Trục: "Tuyết Nặc đã cực kỳ đáng thương, anh làm khó anh ấy làm gì? Sao anh lại chán ghét như vậy!"
Cố Quân Trục bị cô đẩy, cơ thể lung lay, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực nhốt chặt: "Tôi làm sao mà biết anh ta là bảo vệ của em? Em xem dáng vẻ anh ta không thể sánh bằng Diệp Tinh Lan, tôi còn tưởng rằng em từ đâu tìm tới " tiểu bạch kiểm " chứ."
Diệp Tinh Bắc bị anh chọc nở nụ cười, từ chối vài cái, tránh không được, nhấc chân hung hăng giẫm lên chân anh, "Anh mới nuôi " tiểu bạch kiểm " ấy! Tôi nuôi con trai còn chưa đủ quan tâm, tôi còn nuôi " tiểu bạch kiểm " làm gì? Anh nghĩ rằng tôi và anh là ai?"
"Nhìn thấy một người đàn ông cầm chân em, tôi làm sao còn có thời giờ suy xét em là ai?" Cố Quân Trục giữ eo Diệp Tinh Bắc, một tay xoa khuôn mặt cô, "Tôi nói thật sự, nếu như trước kia, chân nữ nhân bị nam nhân nhìn, phải gả cho nam nhân kia! Hiện tại tuy không giống như trước, nhưng em bị một người đàn ông cầm bàn chân sờ sờ xoa bóp, tôi cũng không thể nhịn, về sau chân em không được người khác đụng chạm!"
"Anh không thể nhịn có liên quan gì đến tôi?" Diệp Tinh Bắc giận dùng sức xô đẩy anh: "Cố Quân Trục, hai chúng ta chỉ là vợ chồng giả được chưa? Anh không cần nhập vai diễn quá sâu! Tôi để cho người nào mát xa chân cho tôi vẫn còn cần anh phê chuẩn? Anh quản cũng quá nhiều đi?"
"Vợ chồng giả cũng là vợ chồng! " Cố Quân Trục nhíu mày, giọng cũng lạnh, "Diệp Tinh Bắc, em đã đồng ý với anh, chỉ cần chúng ta chưa ly hôn, em sẽ trung thành với hôn nhân của chúng ta, sẽ không đi bên ngoài tìm đàn ông khác!"
" Sao anh không thể nói lý vậy?" Diệp Tinh Bắc giận đấm anh, "Tôi đã giải thích rồi, Tuyết Nặc là cận vệ của tôi, tôi có tật đi đường đau chân, anh ấy chỉ là mát xa chân cho tôi mà thôi! Cái gì mà đàn ông khác? Nói chuyện với anh sao khó nghe như vậy?"
Người đàn ông này, không chút do dự quỳ gối cầu xin anh tha thứ, nên có lẽ chỉ là cấp dưới của Diệp Tinh Bắc, không có ý gì khác với Diệp Tinh Bắc.
Chẳng thế thì, thân là một người đàn ông, người nào nguyện ý quỳ gối với tình địch của mình?
Hai tay Diệp Tinh Bắc đi đỡ Tuyết Nặc, Tuyết Nặc vẫn không mảy may nhúc nhích.
Cố Quân Trục mở miệng, anh dập đầu một cái, nói một tiếng: "Tạ cô gia!"
Lúc này mới đứng lên, cúi đầu đứng ở bên cạnh.
Cố Quân Trục trên dưới đánh giá anh vài lần, nghiêng đầu nhìn Diệp Tinh Bắc: " đầu lưỡi của anh ta?"
Trên mặt Diệp Tinh Bắc hiện lên đau lòng, dùng sức nhéo một cái vào sau lưng Cố Quân Trục.
Cô ra tay ác độc, nhéo xoắn cùng nhau, vẫn cứ hung hăng nhéo một vòng.
Khối thịt kia đau như thể cô sắp vặn nó xuống khỏi người anh, trên mặt Cố Quân Trục vẫn không biến sắc.
Anh đã sớm nghe bạn bè nói, vặn, cấu, cắn, những thứ này đều là cách làm nũng của cô bé thuộc về một người đàn ông, cái này mặc kệ đau bao nhiêu đều phải nhịn!
Anh là một người đàn ông rộng lượng , không so đo với người phụ nữ của mình. =)))
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thưa cô gia, " gặp Diệp Tinh Bắc không nói lời nào, Tuyết Nặc cúi đầu nói: "Lưỡi thuộc hạ bị chủ nhân trước kia cắt mất một đoạn."
Tuyết Nặc hơi hơi hơi ngẩng đầu, lè lưỡi để cho Cố Quân Trục xem.
Nhìn một đoạn đầu lưỡi bị mất của Tuyết Nặc, Cố Quân Trục nhíu nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc vừa mạnh mẽ nhéo sau lưng anh, nói với Tuyết Nặc: "Tuyết Nặc, anh đi ra ngoài chuẩn bị một chút, một lát nữa chúng ta cùng đi đón Tiểu Thụ."
"Vâng, đại tiểu thư!" Tuyết Nặc vuốt cằm đáp ứng, cúi đầu lui lại phía sau mấy bước, mới xoay người rời đi.
Tuyết Nặc mới vừa đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Diệp Tinh Bắc liền bạo phát, dùng sức đẩy Cố Quân Trục: "Tuyết Nặc đã cực kỳ đáng thương, anh làm khó anh ấy làm gì? Sao anh lại chán ghét như vậy!"
Cố Quân Trục bị cô đẩy, cơ thể lung lay, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực nhốt chặt: "Tôi làm sao mà biết anh ta là bảo vệ của em? Em xem dáng vẻ anh ta không thể sánh bằng Diệp Tinh Lan, tôi còn tưởng rằng em từ đâu tìm tới " tiểu bạch kiểm " chứ."
Diệp Tinh Bắc bị anh chọc nở nụ cười, từ chối vài cái, tránh không được, nhấc chân hung hăng giẫm lên chân anh, "Anh mới nuôi " tiểu bạch kiểm " ấy! Tôi nuôi con trai còn chưa đủ quan tâm, tôi còn nuôi " tiểu bạch kiểm " làm gì? Anh nghĩ rằng tôi và anh là ai?"
"Nhìn thấy một người đàn ông cầm chân em, tôi làm sao còn có thời giờ suy xét em là ai?" Cố Quân Trục giữ eo Diệp Tinh Bắc, một tay xoa khuôn mặt cô, "Tôi nói thật sự, nếu như trước kia, chân nữ nhân bị nam nhân nhìn, phải gả cho nam nhân kia! Hiện tại tuy không giống như trước, nhưng em bị một người đàn ông cầm bàn chân sờ sờ xoa bóp, tôi cũng không thể nhịn, về sau chân em không được người khác đụng chạm!"
"Anh không thể nhịn có liên quan gì đến tôi?" Diệp Tinh Bắc giận dùng sức xô đẩy anh: "Cố Quân Trục, hai chúng ta chỉ là vợ chồng giả được chưa? Anh không cần nhập vai diễn quá sâu! Tôi để cho người nào mát xa chân cho tôi vẫn còn cần anh phê chuẩn? Anh quản cũng quá nhiều đi?"
"Vợ chồng giả cũng là vợ chồng! " Cố Quân Trục nhíu mày, giọng cũng lạnh, "Diệp Tinh Bắc, em đã đồng ý với anh, chỉ cần chúng ta chưa ly hôn, em sẽ trung thành với hôn nhân của chúng ta, sẽ không đi bên ngoài tìm đàn ông khác!"
" Sao anh không thể nói lý vậy?" Diệp Tinh Bắc giận đấm anh, "Tôi đã giải thích rồi, Tuyết Nặc là cận vệ của tôi, tôi có tật đi đường đau chân, anh ấy chỉ là mát xa chân cho tôi mà thôi! Cái gì mà đàn ông khác? Nói chuyện với anh sao khó nghe như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro