Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 1 - Kinh! Thái Tôn Xông Vào Hậu Cung Của Gia Gia!

Bạch Sắc Đích Mộc

2024-05-16 13:22:10

[Ba giờ sáng phải thức dậy thượng triều, hoàng đế rác rưởi mặc kệ sự đời.]

Hứa Yên Diểu nhét một cái bánh hấp vào ngực, lội ngược chiều gió đi đến phòng nghỉ, sau đó ngồi trong một góc và bắt đầu gặm bánh.

Vừa ăn vừa hít đống drama mà hệ thống cung cấp.

[Án Sát Thiêm Sự đã đi câu mười lăm ngày nhưng không câu được con nào cả, ha ha ha ha ha ha, kỹ thuật câu này cũng quá tệ!]

[Binh Bộ Thượng Thư không tắm không gội không thay vớ đã bảy ngày, đêm qua cuối cùng cũng bị lão bà đá ra khỏi cửa, hiếm thấy có người chịu được tới bảy ngày, nếu là ta thì ta đã đầu hàng rồi.]

[Chậc chậc chậc, Thái Thường Tự Khanh…]

"Khụ khụ."

Hứa Yên Diểu ngẩng đầu, sau đó cung kính đứng dậy.

"Không biết Trịnh khanh có gì muốn nói với hạ quan?"

Thái Thường Tự Khanh Trịnh Bằng vuốt râu và mỉm cười.

"Hứa lang à, bánh hấp này ngươi mua ở đâu vậy, thơm quá đi."

"À vâng, là…"

Sau khi nghe Hứa Yên Diểu nói về bánh, Thái Thường Tự Khanh lại hỏi han cậu đêm qua ngủ có ngon không, dưới mắt dường như có màu xanh, sau khi hỏi về quầng thâm dưới mắt lại hỏi cậu có gặp khó khăn gì khi xử lý công vụ không, hỏi cậu hôm nay trời lạnh như thế mà ăn mặc phong phanh như vậy có phải là vì hạ nhân trong nhà chậm trễ không…

Quan tâm từ cơm ăn áo mặc đến nơi ngủ nghỉ, từ thơ từ ca phú đến triết lý nhân sinh, đến tận lúc thượng triều, Thái Thường Tự Khanh mới vuốt râu cười ha ha tạm biệt.

Hứa Yên Diểu thầm thở dài.

[Thái Thường Tự Khanh vẫn luôn là người thích lảm nhảm vậy sao? Báo hại ta không có thời gian hóng drama.]

[Thôi, thượng triều trước đã.]

Hứa Yên Diểu nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Thái Thường Tự Khanh. Cho dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy hình như hôm nay đối phương có chuyện vui, chân như lướt đi trên gió, mỗi bước chân đều bộc lộ sự vui sướng.

Cũng nhìn thấy… Binh Bộ Thượng Thư đang nhìn Thái Thường Tự Khanh với ánh mắt u oán?

[Aiz ——]

[Không lẽ… Thái Thường Tự Khanh và Binh Bộ Thượng Thư đã từng là cái gì mà ngươi yêu ta, ta thành thân, ta không biết ngươi yêu ta, ngươi bò lên vị trí cao này chỉ để cho ta thấy một ánh mắt u oán sao?]

Rầm ——

Thái Thường Tự Khanh hình như đã sơ ý giẫm phải ống quần và ngã sấp mặt.

Hứa Yên Diểu nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không nên có kia, sau đó cùng các quan viên khác đi tới quan tâm Thái Thường Tự Khanh ngã dưới đất. Từ khóe mắt, cậu phát hiện Binh Bộ Thượng Thư đứng ở vị trí xa nhất, cách đứng còn đặc biệt… cố ý?

[Cái này… để tránh bị nghi ngờ sao? Lạy ông tôi ở bụi…]

Binh Bộ Thượng Thư đột nhiên cất cao giọng.

"Trịnh khanh không sao chứ!"

Thái Thường Tự Khanh lập tức trả lời.

"Không sao, không sao, đa tạ Lê huynh quan tâm!"

Người này mỉm cười, người kia cũng mỉm cười, sự quan tâm đầy dối trá và khách sáo của những người trưởng thành.

Hứa Yên Diểu yên lặng gặm một miếng bánh, hai mắt sáng lên ——

[Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng!]

Tha thứ cho cậu, sớm muộn gì cậu cũng bị kéo đến ngọ môn và chịu án chém đầu vì gian lận khoa cử, cho nên cậu cũng chỉ có thể hóng hớt drama sống qua ngày.

Dù sao thì những chuyện này cậu đều giữ trong lòng, tuyệt đối không hé răng một lời, vì vậy không phải chuyện gì to tát cả!

[Ta chỉ mới nói bọn họ nhất định có quá khứ không thể nói, quả nhiên, người này té ngã, người kia đã không giấu được sự quan tâm!]

[Kìa kìa! Nụ cười đông cứng lại rồi, có phải là vì vừa phát hiện bản thân vô ý để lộ tâm tư không, mất bò rồi mới lo làm chuồng sao?]

Hứa Yên Diểu gặm bánh, nhìn Binh Bộ Thượng Thư sau khi thăm hỏi Thái Thường Tự Khanh liền tiếp tục đi về phía cửa điện, bước chân lưu loát, xoay người dứt khoát…

Hứa Yên Diểu nhón chân, xuyên qua đám đông dày đặc mà nhìn theo bóng lưng của Binh Bộ Thượng Thư ở phía xa xa, khẽ chớp mắt.

[Quái lạ, sao lại có cảm giác như Binh Bộ Thượng Thư đang bỏ chạy trối chết vậy? Sao lại phải lau mồ hôi?]



Hứa Yên Diểu đương nhiên sẽ không quá coi trọng kịch bản đang diễn ra trong lòng mình, đó đều là những chuyện vô vị, cậu chỉ muốn bản thân vui vẻ một chút thôi.

[Không lẽ…]

Một số người đứng gần Hứa Yên Diểu bất giác căng cả người.

[Triều đình có biến sao?]

Nghĩ đến đây, Hứa Yên Diểu lập tức nghe thấy xung quanh có vài tiếng thở hắt ra như thở phào nhẹ nhõm. Cậu bước sang bên cạnh hai bước, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Hứa Yên Diểu là một người xuyên không.

Một người xuyên không vô dụng, không làm được việc chân tay, không phân biệt được các loại ngũ cốc và phải mất đến tám phút mới chạy xong một nghìn mét.

Đến nỗi một vài kỹ năng cần thiết cho người xuyên không như luyện sắt luyện thép, chế tạo thuốc nổ, xi măng, khinh khí cầu, máy hơi nước,… cậu đều không biết một cái gì cả.

May mắn duy nhất là cậu có hệ thống, tuy rằng vô dụng, chỉ có thể cung cấp drama, nhưng có bàn tay vàng xem như cũng không uổng công xuyên không. Có điều, hệ thống này…

[Alo, alo, hệ thống, ngươi có nghe ta nói không?]

[Rè rè… rè rè… hệ thống trục trặc… rè rè…]

Hôm nay lại là một ngày không liên lạc được với hệ thống.

Hứa Yên Diểu tắt hệ thống như thường lệ, chỉnh lại mũ quan, cúi đầu đi phía cuối đội ngũ tham gia triều hội.

Nguyên chủ năm nay mười bảy tuổi, cũng không được xem là thiếu niên thiên tài, kết quả khoa cử hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm tích lũy và quen thuộc quá trình khảo thí. Ai mà ngờ trận đại hồng thủy ngàn năm hiếm gặp lại xảy ra, mười mấy quận chịu thiên tai, lão hoàng đế quá mức tốt bụng, trực tiếp cử các sĩ tử đi học cử nhân, tham gia thi hội. Nguyên chủ là một trong số đó.

Bởi vì tỷ lệ rớt trong thi hội cao đến chín phần nên triều đình đã ban bố một loạt chính sách nhằm phát triển khoa cử và tạo điều kiện cho quan viên, chẳng hạn, sĩ tử rớt thi hội sẽ được vào học ở Quốc Tử Giám, sau đó liên tục tham gia thi hội cho đến khi đậu, hoặc là chờ thời cơ, biết đâu sẽ có cơ hội được bổ nhiệm vào các bộ chuyên chính.

Nguyên chủ… vận may lần nữa ập đến, sau khi vào được Quốc Tử Giám, không bao lâu sau, vì Lại Bộ thiếu người nên được cất chức lên làm quan, trở thành Lại Bộ Tư Vụ - chịu trách nhiệm tiếp nhận công văn thư từ, đăng ký các công việc phát sinh và phân giao cho các tư xử lý.

[Không biết sáng nay Thái Thường Tự Khanh phát điên cái gì mà đến tìm loại tiểu quan như ta nói chuyện phiếm.]

Từ phía trên truyền đến tiếng hô của quan lễ nghi.

"Quỳ ——"

Hứa Yên Diểu quỳ xuống cùng những người khác.

"Lạy ——"

Sau đó cùng nhau lạy.

Nghĩ bụng lão hoàng đế đã lên sàn, Hứa Yên Diểu tò mò ngước mắt nhìn trộm, thế nhưng lại không thấy gì, người xung quanh đông đúc chen chúc, chỉ có thể nhìn thấy mông của người trước mặt.

Hứa Yên Diểu phản ứng theo bản năng ——

[Mông cong ghê ta. Làm quan không chỉ nhìn mặt mà còn nhìn mông sao?]

Hai bên đường đi yên tĩnh có bảy tám tiếng ho khan như bị sặc nước miếng đột ngột vang lên.

"…"

Bên trên kim đài, sau một hồi trầm mặc, thái giám truyền ra chỉ dụ của lão hoàng đế.

"Gần đây kinh thành trở lạnh, chư vị chú ý thân thể, đừng để bị nhiễm lạnh."

Sau đó tất cả đồng loạt hô tạ và quỳ lạy, cảm tạ lão hoàng đế quan tâm.

Hứa Yên Diểu thuần thục làm theo những người khác, đồng thời thuần thục hoạt động tiếng lòng.

[Không phải có tin đồn lão hoàng đế tính tình nóng nảy, vui giận thất thường sao? Mấy tiếng ho vừa rồi có thể coi là thất lễ với vua mà không thấy lão so đo tính toán gì, tính tình cũng khá tốt đấy chứ.]

Quay đầu sang bên cạnh, Hứa Yên Diểu sửng sốt khi thấy có người đang không ngừng lau mồ hôi.

[Cái này… lão hoàng đế dọa người như vậy sao?]

Dọa đến mức khiến người ta toát mồ hôi hột giữa mùa đông giá rét?

Người đang lau mồ hôi nhìn như sắp khóc. Không chỉ có mình hắn, Hứa Yên Diểu phát hiện những người bên cạnh mình hoặc là trên trán đổ mồ hôi lạnh, hoặc là cơ thể run run. Khoa trương nhất có lẽ phải nói đến vị huynh đài ngay bên tay phải, nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ như chính mình không còn sống được bao lâu, sắp bị bề trên bắt đi trút giận.

Hứa Yên Diểu: ?

Đúng lúc này, vị huynh đài nước mắt rơi lã chã kia nhỏ giọng nói.

"Hứa lang…"



Hứa Yên Diểu cố gắng mỉm cười, hạ thấp thanh âm của mình.

"Có chuyện gì vậy, huynh đài?"

Vị huynh đài kia sụt sịt.

"Mỗ cảm thấy… bệ hạ vẫn đang trong thời kỳ sung sức nhất, nhìn không thấy già đi chút nào… ngươi có cảm thấy vậy không?"

Hứa Yên Diểu: ??

Hứa Yên Diểu tiếp tục mỉm cười.

"À, mỗ cũng cảm thấy vậy."

[Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này? Gần đây có mật thám của Cẩm Y Vệ sao? Không lẽ hắn muốn bày tỏ lòng trung thành thông qua Cẩm Y Vệ?]

[Có điều, thật không hổ là người có thể lăn lộn trong triều, không ngờ lại có thể trợn mắt nói dối như vậy. Lão hoàng đế năm nay dù gì cũng đã sáu mươi ba, tóc bạc và nếp nhăn chỉ sợ đếm không xuể, thế mà lại có thể không đỏ mặt mà nói nhìn không thấy già đi chút nào…]

Suy nghĩ vừa lan ra, Hứa Yên Diểu đã nhanh chóng hoàn hồn, khi nhìn lại, cậu thấy vị huynh đài kia đã che mặt và quỳ rạp xuống đất, mu bàn tay áp lên trán, không nhìn được hắn còn khóc hay không.

Phía trên kim đài lại là một hồi trầm mặc quỷ dị.

Chẳng mấy chốc, thái giám truyền lời.

"Lễ thành ——"

"Đứng ——"

Bách quan lại đồng loạt đứng dậy.

Chỉ là động tác đứng thôi mà cả đám như thể gấp gáp không chờ nổi nữa, vô cùng vội vàng.

Lão hoàng đế bắt đầu thảo luận sự vụ với bách quan, nói là bách quan chứ thật ra chỉ có các quan nhị phẩm, từ quan nhị phẩm trở xuống không có tư cách ở đây đối thoại với hoàng đế.

Mọi sự vụ được giải quyết và sắp xếp từng cái một, các chính sách liên quan đến vận mệnh của bá tánh thiên hạ được ra đời ở đây, hoặc là tán thành, hoặc là bãi bỏ…

Bọn họ đang cai trị quốc gia này, chi phối vạn dân trong thiên hạ.

Còn cậu chỉ có thể đứng giữa đám người mênh mông, nghe nội dung hội nghị, chờ sau khi kết thúc sẽ tiếp nhận công văn, sau đó chạy khắp mọi miền bằng thân thể không còn bao nhiêu hơi ấm sót lại này.

Nghĩ đến đây, Hứa Yên Diểu cảm thấy trong lòng rung động.

[Cũng không biết khi nào ta mới có thể làm đại lão, góp chút sức trong việc chi phối quốc gia và nhân dân.]

[Ta phải nỗ lực!]

[Ta phải phấn đấu!]

Hứa Yên Diểu ngẩng đầu nhìn thanh thiên bạch nhật, nhớ lại sáng nay phải rời giường lúc ba giờ sáng, gió thổi…

[Hừm…]

[Thôi quên đi, loại vô dụng như ta chỉ nên nằm yên một chỗ. Không biết khi nào lão hoàng đế mới hạ triều, đói bụng quá đi. Phải tìm chuyện gì đó làm để gϊếŧ thời gian thôi…]

[Hóng chút drama vậy——]

Hứa Yên Diểu hào hứng bật hệ thống, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của những người khác.

[Ồ wow, hôm qua hoàng thượng vừa nạp một quý nhân chỉ mới mười sáu tuổi thôi đó! Trâu già gặm cỏ non! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa còn điên đảo gối chăn, cả đêm không ngủ, vậy mà giọng lúc này còn có thể sục sôi mạnh mẽ như vậy! Lợi hại!]

[Không ngờ quý nhân này lại từng là ngoại thất của hoàng thái tôn, wow wow wow! Thái tôn cũng hiểu loại văn học véo eo đỏ mắt (1) sao!]

(1) véo eo đỏ mắt – hành động kịch tính phản ánh tính chiếm hữu và những cảm xúc thú vị khác nhau của một người, thậm chí là phi logic và thái quá, nhằm làm nổi bật sự mãnh liệt của tình yêu.

[Wow wow wow wow ! Hoàng thái tôn xông vào hậu cung của gia gia… aiz —— thừa cơ lão hoàng đế thượng triều mà abcxyz! Mau lên mau lên! Sao lại không có video…]

[Hở? Sao lại không có âm thanh?]

Hứa Yên Diểu thận trọng ngẩng đầu, trộm nhìn xung quanh.

[Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao lại quỳ đầy đất vậy? Hoàng đế đâu rồi?]

Hoàng đế đến hậu cung bắt gian rồi.

Triều thần trong lòng bồi thêm một câu ——

Bị ngươi chi phối rồi đó

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Số ký tự: 0