Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 3 - Mộng! Rau xanh trong mùa đông đều là bảo vật!

Bạch Sắc Đích Mộc

2024-05-16 13:22:10

Chương 3: Mộng! Rau xanh trong mùa đông đều là bảo vật!

Có thể nghe hay không, dù sao cũng chưa có cách nào ngăn lại, ngoại trừ thích nghi thì còn có thể làm được gì ——

Cho nên, Tần quý nhân sao lại có thể tiến cung làm quý nhân trong khi vẫn còn dây dưa với hoàng thái tôn? Ngươi mau nói đi!

Văn võ trong triều: Ta thật sự sốt ruột muốn chết!!!

Một đám quần thần cứ như vậy mà sốt ruột dậm chân, đại lão trong triều đều run run, cho dù có nôn nóng đến đâu cũng chỉ có thể chờ tiểu quan cửu phẩm kia chầm chậm ăn xong bánh hấp, chầm chậm lau khóe miệng và tay, sau đó chờ đối phương mở thần khí ra.

[Chết tiệt, tại sao hệ thống lại không cung cấp hình ảnh hay video gì cũng được, thật sự muốn biết Tần quý nhân đẹp đến mức nào.]

Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm drama nhảy ra trong tay mình, khuôn mặt đầy nuối tiếc.

Hệ thống đã dùng rất nhiều từ ngữ và lời lẽ để miêu tả Tần quý nhân mềm mại xinh đẹp như thế nào, nhưng nơi nên có hình ảnh lại trống rỗng, Hứa Yên Diểu chỉ có thể tự mình tưởng tượng.

[Không gia thế, không thực lực, không thủ đoạn sinh tồn, chẳng trách thái tôn lúc bộc lộ tâm ý vẫn cảm thấy ngạo mạn khi Tần quý nhân không có nơi nào để đi. Đáng tiếc, đáng tiếc, Tần quý nhân lúc đó thật sự muốn rời khỏi thái tôn nên trực tiếp đến nương nhờ ở phủ trưởng công chúa, sau đó bị hoàng đế nhìn trúng khi lão đến thăm phủ trưởng công chúa.]

[Tần quý nhân cảm thấy sau khi từ bỏ người trong lòng thì ở với ai cũng không còn quan trọng nên mới tiến cung cùng hoàng đế.]

[Thái tôn vất vả lắm mới tìm được tung tích của người trong lòng, nhưng khi biết gia gia đã ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của mình nên mới thừa cơ lão hoàng đế thượng triều mà xông vào cung như một kẻ mất trí sao!!! Chậc chậc chậc, não úng nước sao?]

Đám quần thần, "…"

Đây không phải là mất trí, đây chính là bệnh thần kinh.

Nghĩ rằng bản thân là hoàng tôn nên không sợ liên lụy chín tộc (4) phải không?

(4) chín tộc – ý ở đây muốn nói đến tru di cửu tộc, gϊếŧ sạch cả nhà, gồm chín đời, của người phạm tội.

Miếng dưa này ăn hơi căng.

Thái Thường Tự Khanh còn nghe thấy có đồng liêu (5) xì xào bàn tán.

(5) đồng liêu – bạn cùng làm quan.

"Ta còn tưởng bệ hạ nhìn trúng ngoại thất của thái tôn, trực tiếp cướp đoạt dân nữ, hóa ra là Tần quý nhân chủ động tiến cung."

"Đúng đúng, ta còn tưởng bệ hạ thân tuy già nhưng tâm không già, đã hơn sáu mươi rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt."

Xì xầm xì xầm…

Xì xầm xì xầm…

Thái Thường Tự Khanh, "…"

Không biết vì sao mà lão có cảm giác, kể từ sau khi nghe được tiếng lòng của tiểu quan kia, cả triều đều thay đổi, tám con ngựa cũng không kéo lại được.

"Tức chết trẫm! Thật sự tức chết trẫm!"

Lão hoàng đế vừa đi vừa giận dữ hét lên, âm thanh vang vọng toàn đại điện, cung nhân cúi thấp đầu, sợ thánh thượng nhìn thấy mình lại trút toàn bộ lửa giận lên người mình.

Lão hoàng đế ngồi xuống chiếc ghế mềm, đối diện với hoàng hậu.

"Muội tử! Nàng không biết tôn tử kia của chúng ta đáng thất vọng như thế nào đâu, nó dám xông vào hậu cung, làm bậy với nữ nhân của gia gia nó!"

"Hơn nữa! Toàn bộ văn võ trong triều đều biết chuyện này!"

Giọng điệu càng lúc càng lên cao, phảng phất như muốn cho nổ tung toàn bộ đại điện.

Đuôi lông mày của Đậu hoàng hậu khẽ nâng lên.

"Không lẽ lại là Hứa..."

Lão hoàng đế tức giận nói tiếp.

"Chính là hắn! Thượng triều không lo thượng triều, chỉ lo nhìn chằm chằm bí mật của người khác là giỏi! Tốt nhất đừng để trẫm bắt được hắn không làm tròn trách nhiệm, nếu không, trẫm nhất định sẽ đánh hắn ba mươi đại bản!"

Tóc mây xõa xuống, bốn hạt châu trên tai khẽ đong đưa, Đậu hoàng hậu đứng lên và đi tới nhẹ nhàng xoa ấn trán lão hoàng đế. Vẻ tức giận của lão hoàng đế dần dần phai đi, lão ngả đầu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ.

Một lúc sau, đột nhiên nghe thấy giọng của lão hoàng đế.

"Ta đã tống Kỳ ca nhi vào ngục."

Đậu hoàng hậu để lộ vẻ mặt không đành lòng, nhưng vẫn nói.

"Kỳ ca nhi được nuông chiều quá nên sinh hư, cũng đã đến lúc rèn giũa tính tình của nó, tránh cho nó gây ra mầm mống tai họa sau này."

Lão hoàng đế ừm một tiếng.

"Còn ả tiện tì kia nữa, chờ ả sinh hạ chắt trai, trẫm sẽ ban chết cho ả, xét công mang thai hoàng tự, trẫm không để cho ả chịu gậy đến chết."



Bàn tay đang xoa trán ngừng lại, ngay cả mùi hương nhàn nhạt cũng bay xa.

Lão hoàng đế ngồi dậy, buồn bực quay đầu nhìn.

"Muội tử?"

Vẻ không đành lòng mơ hồ trên khuôn mặt Đậu hoàng hậu càng thêm rõ ràng.

"Ngũ lang, Tần quý nhân cũng thật đáng thương, chàng có thể tha cho nàng một mạng không, để nàng cạo tóc đi tu, sống trong chùa cả đời, cầu phúc cho hoàng thất."

Lão hoàng đế chớp chớp mắt.

"Đáng thương cái gì chứ? Dám làm loạn trong cung, nhất định phải trả cái giá thật lớn!"

Đậu hoàng hậu chậm rãi nói.

"Nếu ban đầu Kỳ ca nhi không trêu chọc nàng, nếu Kỳ ca nhi có thể trực tiếp cho nàng vị trí chính thê, nếu sau khi nàng tiến cung, Kỳ ca nhi có thể buông tay, nàng cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay. Thiếp cho rằng, nàng tuy sai nhưng tội không đến mức chết."

Lão hoàng đế phẫn nộ.

"Ta bị đội nón xanh là có sai không!"

Nón xanh là một điển cố bắt nguồn từ triều đại trước, tương truyền rằng vào thời điểm đó, có vị hôn quân nhìn trúng thê tử của quần thần, mỗi khi trượng phu của nàng đi vắng, liền lén lút đến gặp gỡ. Hai người đã ước hẹn với nhau rằng, nếu trượng phu ở nhà, người gác cổng sẽ đội nón xanh, nếu từ xa nhìn thấy thì đừng lại đây.

Vụ việc sau này vẫn bại lộ, nón xanh liền trở thành biểu tượng chế nhạo nam nhân.

Đậu hoàng hậu chăm chú nhìn vào mắt lão hoàng đế, ánh mắt vẫn ôn hòa.

"Cho nên, vì mặt mũi của hoàng thất, nàng cả đời làm ni cô, không có chút vui vẻ nào."

Lão hoàng đế vẫn không vui.

"Ở chùa có ăn có uống thì trừng phạt cái gì."

Đậu hoàng hậu vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, thậm chí còn phân phó đại cung nữ đưa Tần quý nhân đến sống tạm trong cung điện bên cạnh.

"Phản rồi!"

Lão hoàng đế tức đến mức muốn hộc máu, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Khi trở lại triều, hễ tóm được chút sai sót của bất cứ thần tử nào, lão hoàng đế cũng tức giận mắng mỏ một trận.

[Lão hoàng để bị làm sao vậy? Ăn trúng thuốc nổ rồi sao?]

[Cũng không phải chúng ta đội nón xanh cho lão, sao lão lại trút giận lên đầu chúng ta?]

Quan viên từ lớn đến bé thiếu chút nữa đã gật đầu.

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt một đám mơ hồ, nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn hoàng đế trên kim đài.

Lão hoàng đế, "..."

Đại thái giám liếc thấy sắc mặt của lão hoàng đế, hai chân suýt nhữn ra.

Quái lạ? Sao bệ hạ đột nhiên nổi gân xanh trên trán? Là ai đã chọc giận bệ hạ? Trước đó đi bắt gian cũng không thấy bệ hạ tức giận đến mức này.

Nói đến đây, làm sao bệ hạ đột nhiên phát hiện hoàng thái tôn và Tần quý nhân dan díu ở hòn non bộ khi đang thượng triều?

Đại thái giám lấy làm khó hiểu.

Lão hoàng đế hít một hơi thật sâu.

Trẫm không tức giận, trẫm không tức giận, trẫm không tức giận,... trẫm sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng thấy sai nhưng vẫn định tội như hoàng đế tiền triều!

Hơn nữa...

Lão hoàng đế mặc niệm ba chữ "Hứa Yên Diểu" trong lòng, lông mày cau lại, nhớ đến thời điểm nửa năm trước, cũng trong một buổi triều hội trang nghiêm như thế này, tiếng lòng của Hứa Yên Diểu lần đầu tiết lộ ——

Tiết lộ chuyện các quan viên làm giả trận đại hạn ở Sơn Đông.

Hơn mười mấy năm qua, lão hoàng đế và quan viên trong triều đều cho rằng Sơn Đông liên tiếp chịu hạn hán nhiều năm, vì vậy không ngừng cấp phát lương thực cứu tế.

Quan viên Sơn Đông trình tấu, nói Sơn Đông hạn hán; sĩ tử lên kinh thành tham gia khoa cử, cũng nói Sơn Đông hạn hán, triều đình không nghĩ nhiều như vậy, mãi đến khi nghe thấy tiếng nói của Hứa Yên Diểu.

[Làm giả quỹ cứu tế hơn mười mấy năm, Sơn Đông cũng thật trâu bò! Ngày thường thành thật không làm bậy, một khi đã làm thì chơi cũng thật lớn!]

Cả triều khiếp đảm.

Lão hoàng đế phái tai mắt đi điều tra...



Hmm, tóm lại, sau khi điều tra, quan viên từ trên xuống dưới Sơn Đông máu chảy thành sông, đoạn thời gian đó cũng là thời kỳ vàng của những người tham gia khoa cử, chỉ cần thi đậu là có thể đến Sơn Đông làm quan, dù sao thì bên đó sau khi trải qua cuộc thanh trừng lớn, cũng có rất nhiều vị trí trống.

Đây cũng là khoảng thời gian đội Cẩm Y Vệ thành lập, chịu trách nhiệm thám thính tin tức khắp nơi cho lão hoàng đế, đồng thời giám sát các quan viên.

Trong nửa năm qua, lão hoàng đế đã có chút hiểu biết về Hứa Yên Diểu.

Người này từ đầu đến chân chỉ là một người bình thường không hơn không kém nhưng lại may mắn được thần khí "hệ thống" nhận chủ, có thể quan sát chuyện thiên hạ như thần thú Bạch Trạch. Chỉ là không biết thần khí bị thương tổn kiểu gì mà khiến cho người khác có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Diễu.

Nhưng không phải ai cũng có thể nghe được, chẳng hạn như cung nữ, thái giám, thị vệ,... trải qua nửa năm quan sát, lão hoàng đế mới có thể xác định, chỉ những người có quan ấn hoặc ngọc tỷ truyền quốc trong người thì mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Diểu, còn những người khác, cho dù là hoàng thái tôn, không có quan ẩn cũng không nghe được.

—— Hứa Yên Diểu này không thể khống chế, bởi không ít việc xấu sẽ được phơi bày.

Một tia sát khí lóe lên trong mắt lão hoàng đế.

Bên dưới, Hứa Yên Diểu hoàn toàn không biết tai họa sắp ập lên người mình nên vẫn vui vẻ hóng hớt drama.

[Ồ, quốc chủ của Nam Việt (6) đang lên kế hoạch phản bội Đại Hạ sao? Đang liên lạc với Mân Việt và Đông Việt ư?]

(6) Nam Việt - một vương quốc ở vùng đông nam Trung Quốc do Triệu Đà lập ra năm 204 TCN. Sử Trung Quốc coi vương triều Nam Việt là một chính quyền cát cứ địa phương, không thuộc vương triều chính thống.

[Không phải đầu óc có bệnh rồi đấy chứ? Gấp gáp như vậy, tốt xấu gì cũng phải đợi làn sóng khai quốc mạnh mẽ này chết hết rồi hẵng làm chứ.]

Lão hoàng đế ngồi trên ngai vàng khẽ nhúc nhích.

Đại thái giám cúi người về phía trước.

"Bệ hạ?"

Lão hoàng đế ho nhẹ một tiếng.

"Đến gần cửa ải cuối năm (7), công việc bề bộn, các bộ tư vụ vất vả, trẫm ban cho mỗi người hai lạng rau xanh, hy vọng các khanh tận trung tận tụy, không nên buông thả."

(7) cửa ải cuối năm – cuối năm phải trang trải nợ nần, mua sắm đồ đạc.

Ánh mắt đại thám giám run lên dữ dội, cẩn trọng nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Rau xanh mùa đông sao?

Món ăn trân quý như vậy chỉ có thể trồng ở mẫu đất bên cạnh suối nước nóng, ngày thường chỉ dành cho Đế Hậu và thái tử, thỉnh thoảng ban thưởng cho trọng thần, nay lại muốn ban thưởng cho các bộ tư vụ —— đây là bao gồm các tiểu quan cửu phẩm sao?

Còn muốn ban thưởng mỗi người hai lạng?!

Đại thái giám phân phó tiểu thái giám đi làm, trong lòng không nhịn được chua xót.

Ta hầu hạ bệ hạ hai mươi ba năm cũng chưa từng được ban thưởng rau xanh mùa đông. Đám tiểu quan kia có tài đức gì...

Rau xanh rất nhanh đã được phát đến tay các tư vụ, tiếng cảm tạ vang lên không ngớt.

Hứa Yên Diểu sau khi quỳ lạy lại đứng lên, nhìn chằm chằm nắm rau héo hon hơi ố vàng trong tay mình, khó có khi không nghe thấy tiếng lòng.

Binh Bộ Tư Vụ bên cạnh đã nín khóc, sụt sịt mũi, vẫn tiếp tục bắt chuyện với Hứa Yên Diễu.

"Hứa lang."

Binh Bộ Tư Vụ có ý riêng.

"Ân sủng của bệ hạ với chúng ta vô cùng sâu nặng, mùa đông chỉ có Đậu thừa tướng được bệ hạ ban rau xanh, nhưng cũng chỉ có nửa cân..."

Lão hoàng đế tạm thời chưa nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Diểu, nhưng mà bản thân lão cũng có suy đoán của riêng mình ——

"Cảm động đến mức trong lòng không nói nên lời sao?"

Lão hoàng đế nhìn về nơi Hứa Yên Diểu đang đứng, đuôi lông mày khẽ nâng lên, lộ ra vẻ đắc chí.

"Cảm động sao. Cảm động là được rồi! Ngay cả trẫm cũng không nỡ ăn rau xanh mùa đông, làm đến vậy mà còn không thể khiến ngươi cảm động đến mức quên mình phục vụ sao?"

Lúc này, lại một sọt rau xanh đi ngang qua mặt lão hoàng đế.

Nói chung, những phần thưởng này nên được phân đến từng phủ đệ sau khi hạ triều chứ không phải phát ngay trên triều như lúc này, nhưng lão hoàng để đi lên từ đáy xã hội, lão biết rõ nhất cái gì gọi là "cho mặt mũi", "cho vinh dự"...

Mang đến từng phủ đệ và tự mình ban thưởng trực tiếp trước mặt các quan viên, có thể giống nhau sao!

Không thấy có mấy tư vụ kích động đến mức ngất xỉu rồi sao!

Trong lúc tự đắc, lão hoàng đế vẫn không nhịn được cảm giác đau thịt.

Lão cũng không muốn ban thưởng nhiều rau xanh mùa đông như vậy, nhưng...

Lão hoàng đế chép chép miệng.

Những thứ mà Hứa Yên Diểu tiết lộ trong lòng, thật sự rất thơm ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Số ký tự: 0