Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em
Hôn anh trai thử xem nào
Chimuonanvangu
2024-06-26 19:11:27
Đáy mắt của Giật Thần hiện lên một tia tinh quang, cậu sáng mặt nhìn cô một cách thi vị:“ Muốn gì sao? “
Cậu chỉ nhẹ ngón lên gương mặt của mình:“ Hôn anh trai thử xem nào!”
??
Đột nhiên cô di chân lùi về đằng sau, lấy tay che miệng, ánh mắt hoài nghĩ rõ tỏ:“ Này, đừng thấy tôi vậy mà tưởng dễ dãi nhé! “
Giật Thần ngồi dậy, đầu có chút cúi xuống tối sầm, người cứ thế mà run lên, gương mặt ngây thơ của Tử Tinh khiến cậu cười đến phát run người:“ Haha. Đúng là ngốc thật đấy! “
“Anh cười cái gì chứ! Cái tên xấu tính nhà anh lại trêu tôi nữa! Hừ, đúng là không thèm để ý còn hơn…”, cô phùng phịu, mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn cậu là tia giận dữ dội, giọng nói chút ứng nghẹn.
Tử Tinh liền đứng dậy, định đi qua mặt cậu luôn cho bõ tức, nhưng một bàn to lớn lại níu lấy cô, mặc dù vẫn không nhịn được cười:“ Bé con, giận anh trai rồi sao?”
Cô tức tối, xù lông nói to:“ Hừ! Ai là bé con, tôi cũng lớn chứ bộ.”, cô hất tay cậu ra rồi nhanh chóng đi vào.
Giật Thần phì cười nhẹ rồi ngồi thẫn thờ thở dài một hơi nhìn lâu nhìn trên nền trời về khuya.
Làm sao để lắm được ngôi sao đấy đây!
…
Gần sáng vào lúc 3h, Tử Tinh cũng sửa soạn sau đó rời quán bar, trước lề đường có một con Rolls-Royce đang trực chờ sẵn, có lẽ hẳn đang đợi một ai đó. Màn cửa kính xe từ từ mở ra, lấp ló là gương mặt tươi như hoa của Thời Sên, anh gấp thúc dục Tử Tinh lên xe:“ Bé Tinh, lên đi anh trở về! Con gái đi đêm nguy hiểm lắm. “
Dù gì cô cũng không muốn cháy ví vì tiền xe buýt nên cô không chút do dự mở cửa xe và ngồi:“ Cảm ơn anh! “
“ Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn, đúng không nà?”, Thời Sênh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe cười tít mắt với Tử Tinh.
Chỉ đổi lại câu đáp vừa nhạt lại vừa thấm tận sương tủy của cô:“ Đây là phép lịch sự tối thiểu. Anh cũng rẹp bỏ luôn cái suy nghĩ ý đi, không bao giờ!”
Thời Sênh bĩu môi buồn bã, thở hụt:“ Hức…Em không muốn thì anh cũng không ép buộc. Buồn quá đi!”
“ Mà nghe nói em đến khu nhà mới rồi nhỉ? Cũng ổn chứ!”
Cô cười trừ, đôi mắt có chút mệt mỏi đáp:“ Cũng ổn nhưng có thành phần khiến em không ưa được cho lắm!”
Là một người đàn ông đã từng trải linh cảm mách bảo rằng:“… Vậy, hôm nào cho anh vào được không?”
“ Ừ! Tùy Anh.”
Về đến khu nhà, cô liền tạm biệt với Thời Sênh rồi bất chế độ hoả tốc về phòng. Thang máy vừa mở ra, thì cô liền thấy lại là một thiếu niên với bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa nhà mình cầm trên một gói gì đó.
Thái độ cô hờ hững, nhạt giọng nói:“ Này, đứng trước cửa nhà người ta còn nhìn vào trong đó không phải biến thái đó chứ!”
Ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng sang nhìn cô, đôi phần đã giãn ra được lưng trừng, cậu mỉm cười:“ Anh trai hàng xóm muốn tặng em gái nhỏ quá cũng khó quá ah!”
“ Ai mướn! “, cô mắt đối mắt nhìn cậu.
Cậu đưa túi bánh ra trước mặt cô, điềm đạm nói:“ Coi như quà xin lỗi. Cầm đi!”
“ Không thích đấy! “, cô khoanh tay quay mặt ngước về hướng khác tỏ thái độ không quan tâm.
Cậu đặt tay lên cửa, ép sát cô lại, nghiêng đầu hỏi:“ Vẫn còn giận anh trai sao? “
Cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang có tâm ý bất chính của anh, cảm giác có chút nguy hiểm, để giữ khoảng cách nhất có thể cô đã dùng hai bàn tay nhỏ áp sát vào bờ ngực săn chắc của thiếu niên run rẩy đẩy ra:“ …Anh đừng có làm bừa nha…Cứ sát lại là tôi không để yên đâu!”
Anh cười khẩy, càng tiến sát lại, hứng thú trêu cô:“ Vậy bé con định làm gì anh? “
Ánh mắt cô nổi lên sát ý, không một động tác thừa, lực chân đưa lên đủ mạnh thẳng vào bộ ấm chén của Giật Thần. Cảm giác đâu điếng khiến cậu khồng mình nổi hết cơ gân xanh trên, giọng cũng yếu hẳn đi:“ Bé…con, em được lắm!”
Cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nhếch mép cười khinh thường, nhẹ nhàng hất tóc:“ Hừ! Cho anh chừa luôn nhoa…Byeee”, cô đóng uỳch cửa chỉ để lại ánh mắt cũng thân thể bơ vơ ở hành lang.
Cùng lúc đó, thang máy mở ra. Kinh Sơ cũng đã về, cậu thấy lạ khi cậu thiếu niên mặt hằm hằm ( bạn của học sinh mà Tử Tinh gia sư) ngồi bệt trước cửa phòng mình, gượng dừng chân hỏi:“ Sao cậu ngồi đây vậy! Nhà không có thìa khoá à. “
Thái độ nhìn Kinh Sơ cảnh giác gắt gao và mãnh liệt, đáy mắt hiện rõ tia dữ dằn khó tả:“ Không phải chuyện của cậu! Hừ”
Giật Thần chợt nhớ ra, giơ gọi bánh lên, giọng lãnh đạm:“ Cái này, đưa cho bạn cùng phòng của cậu!”
? “ Tử Tinh sao?”
Khó hiểu ghê, cảm giác nhờ vả mà như sai khiến người hầu vậy.
Giật Thật gật đầu rồi từ từ đứng lên với những bước đi chập chễch…
Cậu chỉ nhẹ ngón lên gương mặt của mình:“ Hôn anh trai thử xem nào!”
??
Đột nhiên cô di chân lùi về đằng sau, lấy tay che miệng, ánh mắt hoài nghĩ rõ tỏ:“ Này, đừng thấy tôi vậy mà tưởng dễ dãi nhé! “
Giật Thần ngồi dậy, đầu có chút cúi xuống tối sầm, người cứ thế mà run lên, gương mặt ngây thơ của Tử Tinh khiến cậu cười đến phát run người:“ Haha. Đúng là ngốc thật đấy! “
“Anh cười cái gì chứ! Cái tên xấu tính nhà anh lại trêu tôi nữa! Hừ, đúng là không thèm để ý còn hơn…”, cô phùng phịu, mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn cậu là tia giận dữ dội, giọng nói chút ứng nghẹn.
Tử Tinh liền đứng dậy, định đi qua mặt cậu luôn cho bõ tức, nhưng một bàn to lớn lại níu lấy cô, mặc dù vẫn không nhịn được cười:“ Bé con, giận anh trai rồi sao?”
Cô tức tối, xù lông nói to:“ Hừ! Ai là bé con, tôi cũng lớn chứ bộ.”, cô hất tay cậu ra rồi nhanh chóng đi vào.
Giật Thần phì cười nhẹ rồi ngồi thẫn thờ thở dài một hơi nhìn lâu nhìn trên nền trời về khuya.
Làm sao để lắm được ngôi sao đấy đây!
…
Gần sáng vào lúc 3h, Tử Tinh cũng sửa soạn sau đó rời quán bar, trước lề đường có một con Rolls-Royce đang trực chờ sẵn, có lẽ hẳn đang đợi một ai đó. Màn cửa kính xe từ từ mở ra, lấp ló là gương mặt tươi như hoa của Thời Sên, anh gấp thúc dục Tử Tinh lên xe:“ Bé Tinh, lên đi anh trở về! Con gái đi đêm nguy hiểm lắm. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù gì cô cũng không muốn cháy ví vì tiền xe buýt nên cô không chút do dự mở cửa xe và ngồi:“ Cảm ơn anh! “
“ Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn, đúng không nà?”, Thời Sênh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe cười tít mắt với Tử Tinh.
Chỉ đổi lại câu đáp vừa nhạt lại vừa thấm tận sương tủy của cô:“ Đây là phép lịch sự tối thiểu. Anh cũng rẹp bỏ luôn cái suy nghĩ ý đi, không bao giờ!”
Thời Sênh bĩu môi buồn bã, thở hụt:“ Hức…Em không muốn thì anh cũng không ép buộc. Buồn quá đi!”
“ Mà nghe nói em đến khu nhà mới rồi nhỉ? Cũng ổn chứ!”
Cô cười trừ, đôi mắt có chút mệt mỏi đáp:“ Cũng ổn nhưng có thành phần khiến em không ưa được cho lắm!”
Là một người đàn ông đã từng trải linh cảm mách bảo rằng:“… Vậy, hôm nào cho anh vào được không?”
“ Ừ! Tùy Anh.”
Về đến khu nhà, cô liền tạm biệt với Thời Sênh rồi bất chế độ hoả tốc về phòng. Thang máy vừa mở ra, thì cô liền thấy lại là một thiếu niên với bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa nhà mình cầm trên một gói gì đó.
Thái độ cô hờ hững, nhạt giọng nói:“ Này, đứng trước cửa nhà người ta còn nhìn vào trong đó không phải biến thái đó chứ!”
Ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng sang nhìn cô, đôi phần đã giãn ra được lưng trừng, cậu mỉm cười:“ Anh trai hàng xóm muốn tặng em gái nhỏ quá cũng khó quá ah!”
“ Ai mướn! “, cô mắt đối mắt nhìn cậu.
Cậu đưa túi bánh ra trước mặt cô, điềm đạm nói:“ Coi như quà xin lỗi. Cầm đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Không thích đấy! “, cô khoanh tay quay mặt ngước về hướng khác tỏ thái độ không quan tâm.
Cậu đặt tay lên cửa, ép sát cô lại, nghiêng đầu hỏi:“ Vẫn còn giận anh trai sao? “
Cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang có tâm ý bất chính của anh, cảm giác có chút nguy hiểm, để giữ khoảng cách nhất có thể cô đã dùng hai bàn tay nhỏ áp sát vào bờ ngực săn chắc của thiếu niên run rẩy đẩy ra:“ …Anh đừng có làm bừa nha…Cứ sát lại là tôi không để yên đâu!”
Anh cười khẩy, càng tiến sát lại, hứng thú trêu cô:“ Vậy bé con định làm gì anh? “
Ánh mắt cô nổi lên sát ý, không một động tác thừa, lực chân đưa lên đủ mạnh thẳng vào bộ ấm chén của Giật Thần. Cảm giác đâu điếng khiến cậu khồng mình nổi hết cơ gân xanh trên, giọng cũng yếu hẳn đi:“ Bé…con, em được lắm!”
Cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nhếch mép cười khinh thường, nhẹ nhàng hất tóc:“ Hừ! Cho anh chừa luôn nhoa…Byeee”, cô đóng uỳch cửa chỉ để lại ánh mắt cũng thân thể bơ vơ ở hành lang.
Cùng lúc đó, thang máy mở ra. Kinh Sơ cũng đã về, cậu thấy lạ khi cậu thiếu niên mặt hằm hằm ( bạn của học sinh mà Tử Tinh gia sư) ngồi bệt trước cửa phòng mình, gượng dừng chân hỏi:“ Sao cậu ngồi đây vậy! Nhà không có thìa khoá à. “
Thái độ nhìn Kinh Sơ cảnh giác gắt gao và mãnh liệt, đáy mắt hiện rõ tia dữ dằn khó tả:“ Không phải chuyện của cậu! Hừ”
Giật Thần chợt nhớ ra, giơ gọi bánh lên, giọng lãnh đạm:“ Cái này, đưa cho bạn cùng phòng của cậu!”
? “ Tử Tinh sao?”
Khó hiểu ghê, cảm giác nhờ vả mà như sai khiến người hầu vậy.
Giật Thật gật đầu rồi từ từ đứng lên với những bước đi chập chễch…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro