Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em
Khổng Cẩu Và Rùa Con
Chimuonanvangu
2024-06-26 19:11:27
( phân đoạn trong giấc mơ..)
Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ khi hai đứa trẻ của thời tiết xuất hiện. Giống như một định mệnh đã an bài từ sẵn..
Đứa bé đầu tiên trôi từ biển vào một ngày nắng đẹp là một bé gái, cô bé có làn da trắng ngần và đôi mắt sáng lung linh như vì sao tinh tú trên bầu trời nên mọi người trong làng quyết định cùng đặt tên cô là Mộc Tử Tinh.
Vào 3 tháng sau, đứa bé thứ hai trôi từ biển vào một ngày bão lớn là một bé trai, cậu bé có một điểm rất khác biệt là khuôn mặt luôn giữ nguyên một nét biểu cảm lạnh lùng, không hề khóc cùng không hề cười. Lúc đó, mọi người trong làng còn tưởng mặt cậu bị liệt cảm xúc lên đặt cái tên là Thẩm Mặc.
Ban đầu, cả làng định cho cả hai đứa trẻ được một nhà nhận nuôi làm anh em. Nhưng vì, sợ rằng sau này cả hai đứa sẽ trở thành khắc tinh của nhau nên quyết định cho nhà ông bà Thẩm ở đầu làng và ông bà Mộc cuối làng mỗi nhà nhận nuôi một đứa vì dù gì họ cũng chưa có đứa con đầu lòng nào.
Hồi bé thì không sao, cho đến khi chúng trở lên thân thiết thì không ngày nào mọi người trong làng không nghe hay nhìn thấy Thẩm Mặc trêu Mộc Tử Tinh rồi bị cô bé cho nhừ tử. Nhưng ngày hôm sau lại chính cậu nhóc Thẩm Mặc đi nhận lỗi để giảng hoà với cô và cứ lặp đi lặp lại những chuỗi ngày như vậy cho đến khi cả hai lên 10 tuổi.
Hai con người có tính cách trái ngược nhau, hễ gặp nhau lại xông vào oánh nhau, không ngày nào là để cho xóm làng bình yên cả. Cũng vì thế mà mọi người ở thị trấn chỉ cần nhìn thấy họ liền cười phá lên rồi đùa rằng:“ Yêu nhau lắm cắn nhau đau.. “
“ Không hiểu sao hai đứa lại trở thành bạn thân của nhau được luôn. Lúc nhỏ thì ngày nào cũng bám lấy nhau, lớn rồi mà vẫn rượt hàng ngày không biết mệt?”
( chỉ là vẫn bám nhau nhưng thíc kỉu đánh yêu đồ đó)
Một cô bác bên cạnh vẩy tay vồn vã gọi cả hai:“ Ái chà chà..Không biết được sau này nếu Tử Tinh và Thẩm Mặc mà thành đôi thì sao nhở?”
Hồi đó thì trẻ con tính tình ương ngạnh bước bỉnh lắm, nghe mà không lọt tai là chúng liền cãi lại ngay lập tức à. Mộc Tử Tinh đang chạy bỗng dừng lại, vừa thở dốc vừa nói không ra hơi:“ Không bao giờ đâu ạ. Tên khổng cẩu này có mà là khắc tinh của cháu thì có chứ làm chồng gì chứ. Vừa xấu tính lại con hay bắt nạt cháu nữa. Hứ..”
Thẩm Mặc không chịu nhượng bộ, vẻ mặt cậu cáu kỉnh đáp:“ Có mà tao đây không thèm lấy đồ rùa bò nhà mày í. Vừa chậm chạp lại vừa dữ như bà chằn. Hừ..Ai lấy mày về đúng là kiếp nạn 80 đời nhà nó nhá.”
“ Ể.. tên khổng cẩu chết tiệt kia. Nói gì vậy. Có tin tôi cho cậu nhừ đòn không?”
Thẩm Mặc cười nhếch mép, vẻ mặt ngứa đòn của cậu khiến cô càng bùng nổ cơn giận mà ửng đỏ tía tai:“ Ay..ay.. Chậm như rùa bò mà đòi bắt được tôi sao? Có ngon thì lại đây đánh đi nè, đồ nhà rùa..Hee..”
Nói rồi, cậu liền nhanh như một con sóc chạy đi. Mộc Tử Tinh không nuốt trôi cục tức này, cô liền ráo riết rượt đuổi Tử Mặc từ sáng tới tối cho đến khi..cậu phải 'xin tha'. Thì lúc đó, cô mới bày ra vẻ mặt đắc ý, nở một nụ cười thoả mãn:“ Đúng là chó ngoan, biết vậy là tốt. Lần sau còn vậy là chị cho chú mày ra bã luôn đó.”
Cô phủi tay chuẩn bị rời đi. Thẩm Mặc vừa được cô cho một trận đòn đau điếng, vật vã ngóc đầu ngồi dậy, dù đã bị cô xử đẹp những chiếc mỏ hỗn của cậu vẫn không ngừng khịa bằng được Tử Tinh:“ Hơ..hơ...Cũng chỉ hơn tao ba tháng mà bày đặt gọi chị. À~ mà cũng phải thôi lùn nhất cả trường, còn chẳng đứng đến nổi vai tao nữa mà. Haha..Nhục vãi..”
Tử Tinh nắm chặt tay, cô giận run, gương mặt giận dữ đến đáng sợ quay phắt lại, cô phát tiết gầm như tiếng hổ:“ T.ử M.ặc, cậu chết chắc rồi.”
“ Ahaha..Nè..nè..Đồ nhà rùa, cố mà bắt được tao nhé..”
Đúng là trẻ con, sức lực thật dồi dào. Rượt từ sáng đến tối vẫn không biết mệt, vẫn còn sức để vận động tiếp. Vừa đứng lên, chạy được mấy bước, cậu quay lại nhìn dáng vẻ chậm chạp của Mộc Tử Tinh liền thích thú cười lớn:“ Haha.. Nhanh lên, đồ rùa bò. Không bắt được tao là tối không có sức ăn cơm đâu đó. “
Vì thể lực có hạn lên mới chạy theo cậu vài bước, mà cô đã thở hổn hển một cách nặng nề. Tức cũng tức, mà giận cũng giận, nhưng cảm thấy cơ thể đã đuối sức nên cô cũng đành ngậm ngùi rút lui. Tử Tinh giơ ngón 'fuck' lên, cười khẩy:“ Ngày mai bà đây sẽ bắt được tên khổng cẩu nhà cậu..Còn bây giờ..Về! Đây! Mệt! Rồi.”
Ánh mắt Tử Mặc rũ xuống, chán chường chống hai tay lên đầu nhìn bóng dáng Mộc Tử Tinh quay đi, cậu đá nhẹ hòn đá bên đường, lẩm bẩm:“ hzz..chán thật. Đồ nhà rùa về rồi..”
Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ khi hai đứa trẻ của thời tiết xuất hiện. Giống như một định mệnh đã an bài từ sẵn..
Đứa bé đầu tiên trôi từ biển vào một ngày nắng đẹp là một bé gái, cô bé có làn da trắng ngần và đôi mắt sáng lung linh như vì sao tinh tú trên bầu trời nên mọi người trong làng quyết định cùng đặt tên cô là Mộc Tử Tinh.
Vào 3 tháng sau, đứa bé thứ hai trôi từ biển vào một ngày bão lớn là một bé trai, cậu bé có một điểm rất khác biệt là khuôn mặt luôn giữ nguyên một nét biểu cảm lạnh lùng, không hề khóc cùng không hề cười. Lúc đó, mọi người trong làng còn tưởng mặt cậu bị liệt cảm xúc lên đặt cái tên là Thẩm Mặc.
Ban đầu, cả làng định cho cả hai đứa trẻ được một nhà nhận nuôi làm anh em. Nhưng vì, sợ rằng sau này cả hai đứa sẽ trở thành khắc tinh của nhau nên quyết định cho nhà ông bà Thẩm ở đầu làng và ông bà Mộc cuối làng mỗi nhà nhận nuôi một đứa vì dù gì họ cũng chưa có đứa con đầu lòng nào.
Hồi bé thì không sao, cho đến khi chúng trở lên thân thiết thì không ngày nào mọi người trong làng không nghe hay nhìn thấy Thẩm Mặc trêu Mộc Tử Tinh rồi bị cô bé cho nhừ tử. Nhưng ngày hôm sau lại chính cậu nhóc Thẩm Mặc đi nhận lỗi để giảng hoà với cô và cứ lặp đi lặp lại những chuỗi ngày như vậy cho đến khi cả hai lên 10 tuổi.
Hai con người có tính cách trái ngược nhau, hễ gặp nhau lại xông vào oánh nhau, không ngày nào là để cho xóm làng bình yên cả. Cũng vì thế mà mọi người ở thị trấn chỉ cần nhìn thấy họ liền cười phá lên rồi đùa rằng:“ Yêu nhau lắm cắn nhau đau.. “
“ Không hiểu sao hai đứa lại trở thành bạn thân của nhau được luôn. Lúc nhỏ thì ngày nào cũng bám lấy nhau, lớn rồi mà vẫn rượt hàng ngày không biết mệt?”
( chỉ là vẫn bám nhau nhưng thíc kỉu đánh yêu đồ đó)
Một cô bác bên cạnh vẩy tay vồn vã gọi cả hai:“ Ái chà chà..Không biết được sau này nếu Tử Tinh và Thẩm Mặc mà thành đôi thì sao nhở?”
Hồi đó thì trẻ con tính tình ương ngạnh bước bỉnh lắm, nghe mà không lọt tai là chúng liền cãi lại ngay lập tức à. Mộc Tử Tinh đang chạy bỗng dừng lại, vừa thở dốc vừa nói không ra hơi:“ Không bao giờ đâu ạ. Tên khổng cẩu này có mà là khắc tinh của cháu thì có chứ làm chồng gì chứ. Vừa xấu tính lại con hay bắt nạt cháu nữa. Hứ..”
Thẩm Mặc không chịu nhượng bộ, vẻ mặt cậu cáu kỉnh đáp:“ Có mà tao đây không thèm lấy đồ rùa bò nhà mày í. Vừa chậm chạp lại vừa dữ như bà chằn. Hừ..Ai lấy mày về đúng là kiếp nạn 80 đời nhà nó nhá.”
“ Ể.. tên khổng cẩu chết tiệt kia. Nói gì vậy. Có tin tôi cho cậu nhừ đòn không?”
Thẩm Mặc cười nhếch mép, vẻ mặt ngứa đòn của cậu khiến cô càng bùng nổ cơn giận mà ửng đỏ tía tai:“ Ay..ay.. Chậm như rùa bò mà đòi bắt được tôi sao? Có ngon thì lại đây đánh đi nè, đồ nhà rùa..Hee..”
Nói rồi, cậu liền nhanh như một con sóc chạy đi. Mộc Tử Tinh không nuốt trôi cục tức này, cô liền ráo riết rượt đuổi Tử Mặc từ sáng tới tối cho đến khi..cậu phải 'xin tha'. Thì lúc đó, cô mới bày ra vẻ mặt đắc ý, nở một nụ cười thoả mãn:“ Đúng là chó ngoan, biết vậy là tốt. Lần sau còn vậy là chị cho chú mày ra bã luôn đó.”
Cô phủi tay chuẩn bị rời đi. Thẩm Mặc vừa được cô cho một trận đòn đau điếng, vật vã ngóc đầu ngồi dậy, dù đã bị cô xử đẹp những chiếc mỏ hỗn của cậu vẫn không ngừng khịa bằng được Tử Tinh:“ Hơ..hơ...Cũng chỉ hơn tao ba tháng mà bày đặt gọi chị. À~ mà cũng phải thôi lùn nhất cả trường, còn chẳng đứng đến nổi vai tao nữa mà. Haha..Nhục vãi..”
Tử Tinh nắm chặt tay, cô giận run, gương mặt giận dữ đến đáng sợ quay phắt lại, cô phát tiết gầm như tiếng hổ:“ T.ử M.ặc, cậu chết chắc rồi.”
“ Ahaha..Nè..nè..Đồ nhà rùa, cố mà bắt được tao nhé..”
Đúng là trẻ con, sức lực thật dồi dào. Rượt từ sáng đến tối vẫn không biết mệt, vẫn còn sức để vận động tiếp. Vừa đứng lên, chạy được mấy bước, cậu quay lại nhìn dáng vẻ chậm chạp của Mộc Tử Tinh liền thích thú cười lớn:“ Haha.. Nhanh lên, đồ rùa bò. Không bắt được tao là tối không có sức ăn cơm đâu đó. “
Vì thể lực có hạn lên mới chạy theo cậu vài bước, mà cô đã thở hổn hển một cách nặng nề. Tức cũng tức, mà giận cũng giận, nhưng cảm thấy cơ thể đã đuối sức nên cô cũng đành ngậm ngùi rút lui. Tử Tinh giơ ngón 'fuck' lên, cười khẩy:“ Ngày mai bà đây sẽ bắt được tên khổng cẩu nhà cậu..Còn bây giờ..Về! Đây! Mệt! Rồi.”
Ánh mắt Tử Mặc rũ xuống, chán chường chống hai tay lên đầu nhìn bóng dáng Mộc Tử Tinh quay đi, cậu đá nhẹ hòn đá bên đường, lẩm bẩm:“ hzz..chán thật. Đồ nhà rùa về rồi..”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro